Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 16: Chương 16: Uống Chén Canh Cũng Là Hạ Tiện Sao?




Tiểu Chu thị không ngờ Giang Lâm lại xoay người rời đi không chút do dự như vậy, tức khắc nóng nảy.

Quay đầu nhìn về phía bóng lưng của Giang Lâm, gọi với theo: “Đứng lại!”

Giang Lâm mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn đi nhanh hơn một chút.

Trên mặt của Tiểu Chu thị lộ ra vẻ không vui, nhưng lại sợ Giang Lâm bảo mình phải móc bạc ra để nuôi hết một đám nữ nhân kia.

Hai ngày nay Giang Lâm làm chuyện gì nàng ta đều biết rõ, có Vệ Vân Chiêu chống lưng, đến cả người trong viện của cô mẫu mà hắn cũng dám động vào, huống chi ngũ phòng bọn họ vốn cũng không thể đối phó với Giang Lâm.

Nàng ta tin lời của Giang Lâm chính là nói thật.

Tiểu Chu thị quay đầu lại nhìn hai thiếp thất bị cởi sạch chỉ còn lại áo trong đang treo ở trên cây, trong lòng thầm mắng một tiếng đồ đê tiện, sau đó cố nén tâm tình không cao hứng mà đuổi theo Giang Lâm.

“Giang Lâm, ngũ thẩm không có ý này, ngũ thẩm nói như vậy đều là vì muốn tốt cho con thôi mà, mấy nữ nhân này cũng là vì khai chi tán diệp cho Tướng quân phủ nên mới vào cửa, cứ như vậy mà tùy tiện đuổi đi, ngũ thẩm sợ người khác sẽ nói con không hiểu lý lẽ.”

Tiểu Chu thị cười cười đi theo nói với Giang Lâm, cũng rất biết cách co giãn.

“Vậy bọn họ khai chi hay là tán diệp?” Giang Lâm dừng bước, hỏi lại Tiểu Chu thị.

Mặt Tiểu Chu thị lộ ra vẻ do dự, “Chuyện này……”

Giang Lâm lười diễn kịch với nàng ta, “Nơi này nhiều nữ nhân như vậy mà chỉ có mỗi ngũ thẩm là sinh được hai nữ nhi, loại tình huống này chỉ có hai trường hợp, hoặc là đám nữ nhân kia vì một nguyên do nào đó mà không một ai có thể sinh, hoặc là do chính nam nhân của thẩm không được, không có trường hợp khác. Ngũ thẩm, thẩm nói xem sẽ là loại nguyên nhân nào đây?”

Ánh mắt của Giang Lâm dừng ở trên người của Tiểu Chu thị, Tiểu Chu thị bị hắn nhìn đến mức không khỏi chột dạ, Giang Lâm mặt ngoài thì nói là những nữ nhân kia không thể sinh hoặc là Vệ An có tật xấu, nhưng trên thực tế, mấy câu nói kia đều đang ám chỉ rằng nàng ta đã động tay động chân.

Giang Lâm lại dời mắt tới chỗ của Vệ An còn đang giãy giụa ở trên cây, “Nếu vô dụng thì còn giữ lại làm gì, dưỡng béo tết mang đi bán sao?”

“Có điều ngũ thẩm nói rất đúng, các nàng đi theo ngũ thúc nhiều năm như vậy, đích xác là không đến phiên một vãn bối như ta tới đuổi người, vậy việc này liền giao cho ngũ thẩm xử lý đi. Dù sao ngũ thẩm mới là chủ nhân của nơi này, làm chuyện gì cũng danh chính ngôn thuận, ngũ thẩm, ta xem trọng thẩm lắm đó.”

Nói xong, Giang Lâm khẽ cười một tiếng, nhấc chân rời đi.

Đợi đến khi Tiểu Chu thị vừa phản ứng lại thì người đã sớm đi xa.

Tiểu Chu thị tức giận đến mức không chịu được, Giang Lâm thế nhưng lại trực tiếp đẩy chuyện đuổi người đến trên đầu nàng ta, “Tiện nhân! Cô mẫu nói không sai, nó chính là thứ tang môn tinh, Vệ gia sớm hay muộn cũng sẽ bị hủy hoại trong tay nó.”

Nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tiểu Chu thị là Bạch Thược cũng vô cùng lo lắng, cẩn thận đỡ Tiểu Chu thị, “Phu nhân, ngài sẽ không thật sự đuổi tất cả những người này đi đấy chứ?”

Bạch Thược lúc này đã 25, đi theo bên cạnh Tiểu Chu thị cũng được vài năm. Cũng giống như những người khác, nàng ta cũng có một chân với Vệ An, Vệ An và Tiểu Chu thị đều cho phép nàng ta sau hai năm nữa sẽ được đề lên làm thiếp. Tiểu Chu thị cần có nàng ta ở bên cạnh, cho nên Bạch Thược cũng không quá lo lắng mình sẽ bị đuổi đi, nàng ta chỉ sợ mình không thể trở thành thiếp thất, cả đời phải làm một nữ nhân thông phòng không danh không phận.

Tiểu Chu thị mang theo sự tức giận mà cười lạnh một tiếng, “Đương nhiên là phải đuổi, đây chính là ý của Tướng quân phu nhân do cậu ấy tự mình phân phó kia mà, nó muốn bắt ta làm người xấu, vậy cũng phải xem ta có nguyện ý hay không.”

Rời khỏi chỗ ở của ngũ phòng, Giang Lâm không trở về Chiêu Vân Uyển mà lại đi tới viện của Vệ Vân Gia.

Lúc hắn tới ba tiểu cô nương đang ngồi ở trên giường nói chuyện, trong phủ cũng chỉ có ba cô nương các nàng, không cần tranh đoạt gia sản tranh đoạt nam nhân, cũng không có phân biệt đích thứ gì cả, ngày thường hiếm khi nháo loạn hay mâu thuẫn, quan hệ cũng không tệ lắm.

Giang Lâm gọi bọn họ ra sân ngồi, Vệ Vân Gia cực kỳ tức giận, hai tỷ muội Vệ Vân Tuyết và Vệ Vân Uyển hiển nhiên đã kể lại chuyện này cho nàng.

“Đại tẩu.” Ba tiểu cô nương ngoan ngoãn gọi hắn.

Vệ Vân Gia thân thiết với Giang Lâm hơn một chút, trực tiếp hỏi, “Đại tẩu, ngũ thúc bên kia huynh đều xử lý xong rồi sao?”

Khi nhắc tới Vệ An, tiểu cô nương liền khó có thể che giấu sự chán ghét.

Giang Lâm gật đầu: “Sau này hắn sẽ không dám làm bậy ở trong viện nữa đâu, yên tâm.”

Sau đó lại nói với hai tỷ muội Vệ Vân Tuyết: “Trước tiên các ngươi cứ tạm thời ở lại chỗ này của Vân Gia hai ngày, ta sẽ cho người dọn dẹp để các ngươi có thể ở hẳn trong viện riêng, về sau liền không cần phải trở về ngũ phòng bên kia nữa.”

Hai tỷ muội đều cực kỳ hiểu chuyện, ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.

“Tuy thân phận của ta không thích hợp để nói những việc này với các ngươi, nhưng nương của các ngươi đều không quá đáng tin cậy, hẳn là cũng sẽ không đi theo các ngươi. Là tiểu cô nương thì phải nhớ kỹ, nam nhân không quản được nửa người dưới của mình, hơn phân nửa chính là có bệnh, chỉ cần cắt bỏ nguồn bệnh là được rồi.” Ngón trỏ và ngón giữa của Giang Lâm làm thành hình cái kéo, nhấp nhấp vài cái.

Ba tiểu cô nương trừng lớn mắt, thậm chí còn quên cả thẹn thùng, hiển nhiên là chưa từng nghe qua lời nào kinh hãi thế tục như vậy.

Ba cặp mắt to tròn xoe, biểu tình kinh ngạc giống nhau như đúc, Giang Lâm nhìn phản ứng của các nàng, khóe miệng mỉm cười, thật đáng yêu.

Giang Lâm còn bổ sung cho hai tỷ muội Vệ Vân Tuyết, “Ví dụ như cha của các ngươi vậy.”

Vệ Vân Tuyết và Vệ Vân Uyển cũng không dám tiếp lời này.

Nhưng Vệ Vân Gia thì lại chuyển mắt, bộ dáng lo lắng, “Đại tẩu, nếu như đại ca ta có người khác, có phải huynh cũng định cắt bỏ huynh ấy hay không?”

Giang Lâm thuận tay xoa đầu nàng một phen, “Thật thông minh.”

Vệ Vân Gia có chút sợ hãi, đại tẩu thật tàn nhẫn!

Vệ Vân Gia yên lặng cầu nguyện cho đại ca nhà mình ở trong lòng, nhất định phải tranh đua một chút, đừng làm chuyện khiến đại tẩu không cao hứng, bằng không đại tẩu sẽ lấy kéo.

Giang Lâm đứng dậy, “Được rồi, về sau chuyện trong phủ đều do ta quản, các ngươi có việc gì thì cứ tới tìm ta.”

Hắn biết chuyện này sẽ không dừng lại nhanh chóng như vậy, dù gì vẫn còn một vị lão thái thái yêu con như mạng đây.

……

“Thiếu phu nhân trở lại rồi, phòng bếp vừa bưng canh gà tới, Tướng quân nhất định phải chờ thiếu phu nhân trở lại mới bắt đầu dùng bữa, thiếu phu nhân mau ngồi đi.”

Giang Lâm mới vừa tiến vào Chiêu Vân Uyển, liền nghe được lời kêu gọi đầy tha thiết của Tuân Thất.

Vệ Vân Chiêu ngồi ở trước bàn, trên bàn bày một cái ấm sành đựng canh gà đang bốc khói nghi ngút, ngửi mùi cũng rất thơm.

Nhưng người muốn uống canh lại cau mày, tựa hồ như rất ghét bỏ.

Giang Lâm thuận thế ngồi xuống bên cạnh, “Thế nào, không thích uống canh dưỡng thai sao?”

Giang Lâm mỉm cười bưng chén lên, cầm muỗng đút cho Vệ Vân Chiêu, “Nào nào, Tướng quân hoài thai mười tháng vất vả, uống nhiều một chút lót dạ thân thể, dưỡng cho tốt thì chúng ta mới có thể có thêm đứa thứ hai, khai chi tán diệp cho Vệ gia các ngươi.”

Vệ Vân Chiêu: “……”

Vệ Vân Chiêu nghiêm mặt.

Giang Lâm trực tiếp cười thành tiếng, “Phản ứng này của ngươi cũng quá không đáng yêu rồi, ngươi nhìn xem bản thân mình hiện tại đi, chân không thể đi, đại môn không ra nhị môn không mở, một ngày ba bữa chỉ toàn canh này canh kia, có khác gì người đang mang thai đâu?”

“Đúng không?” Giang Lâm còn hấc cằm về phía Tuân Thất, tìm kiếm sự tán đồng.

Tuân Thất một lòng muốn xúc tiến tình cảm cho Tướng quân và thiếu phu nhân, nhạy bén lên tiếng, “Là canh gì không quan trọng, quan trọng là người nào uống người nào đút.”

“Cút!”

Người muốn uống liền nổi giận.

“Ha ha ha ha.” Giang Lâm cực kỳ không cho mặt mũi mà cười to ra tiếng, Tuân Thất thật đúng là một nhân tài.

“Nào, Tướng quân, ta đút ngươi.” Giang Lâm bưng chén đưa tới bên miệng y.

Mà ánh mắt của Vệ Vân Chiêu thì lại đặt ở trên người của Tuân Thất, tựa như đang nói, ngươi sắp tiêu đời rồi.

Tuân Thất lập tức cuốn gói rời khỏi phòng, tỏ vẻ ta kiên quyết không thể quấy rầy Tướng quân và thiếu phu nhân nói chuyện yêu đương được.

Trong phòng, Giang Lâm còn đang tri kỷ muốn đút canh, “Nào, Đại lang uống canh nha, uống xong là ngươi có thể khỏe lên rồi.”

“Mau uống đi, đây chính canh bồi bổ thân mình phòng bếp cố ý nấu cho ngươi đó, Đại lang ngươi mau uống đi mà.”

Giọng nói nũng nịu, ngữ khí tràn ngập dụ hoặc, bên trong còn trộn lẫn vài tiếng thở nhẹ, Vệ Vân Chiêu nghe mà đau đầu. Nhưng khi y vừa đang định há miệng uống vào thì cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, “Con hồ ly tinh nhà ngươi thật là giỏi, giữa thanh thiên bạch nhật còn dám câu dẫn Chiêu Nhi làm loại chuyện hạ tiện này!”

Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đồng thời nghe tiếng mà ngẩng đầu, thấy Vệ lão phu nhân dẫn theo một đám người nổi giận đùng đùng chắn ở trước cửa, ai nấy cũng đều mang biểu tình tới bắt gian trên giường.

Giang Lâm đặt chén canh xuống, khó hiểu nhìn Vệ lão phu nhân, “Tôn nhi của bà uống chén canh mà cũng gọi là hạ tiện sao, có phải nhà các người có vấn đề gì hay không?”

Vệ lão phu nhân suýt nữa đã bị lời này của Giang Lâm chọc tức ngã ngửa, siết chặt quải trượng dùng sức nện xuống mặt đất, trong miệng không ngừng mắng đồ tang môn tinh, hồ ly tinh.

“Tổ mẫu.” Vệ Vân Chiêu sắc mặt không vui, “Giang Lâm là phu nhân của ta, là tức phụ của Vệ gia, thân phận giống với tổ mẫu, mong rằng tổ mẫu cẩn thận lời nói của mình.”

“Hay cho một câu cẩn thận lời nói, tôn nhi ngoan của ta thế nhưng lại vì một con hồ ly tinh mà đến cả người tổ mẫu này cũng không nhận, Vệ gia thật đúng là chỉ toàn dưỡng ra người có năng lực.” Biểu tình trên mặt của Vệ lão phu nhân vừa thương tâm lại thất vọng.

Vệ Vân Chiêu thở dài, “Tôn nhi vô tình ngỗ nghịch tổ mẫu, làm tổ mẫu không vui là lỗi sai của tôn nhi, xin tổ mẫu trách phạt.”

“Hừ, trách phạt, hiện giờ ngươi đường đường là gia chủ của Vệ gia, một lão bà tử như ta nào dám trách phạt ngươi, không khiến ngươi phải đuổi ta ra khỏi gia môn đã là cảm tạ trời đất rồi.” Vệ lão phu nhân bắt đầu tiến vào hình thức âm dương quái khí.

Nhưng tôn nhi ngoan của bà ta lại không thuận theo câu nói kia, mà chỉ hỏi: “Tổ mẫu đến đây chính là vì chuyện chép kinh Phật sao?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Tôn nhi là vãn bối, đích xác không nên đòi hỏi tổ mẫu phải chép kinh cầu phúc thay ta, Giang Lâm chẳng qua chỉ là thuận miệng nói một chút, tổ mẫu cũng không cần phải để trong lòng.”

Vệ lão phu nhân hùng hổ tới gây phiền toái, vừa vào cửa đã bị Vệ Vân Chiêu làm cho nghẹn họng trước, tuy rằng bà ta xác thật không muốn chép kinh Phật, càng không muốn đến từ đường chép, nhưng lời này lại không thể nói thẳng ra ở trước mặt của Vệ Vân Chiêu được.

Vệ lão phu nhân cứng mặt, nhịn xuống cơn giận dữ mà nói: “Chuyện kinh Phật tạm thời không đề cập tới nữa, Giang Lâm, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã sai người cởi sạch ngũ thúc của ngươi rồi treo trên cây hay không?”

Ai, Giang Lâm ngoáy ngoáy lỗ tai, biết ngay là chuyện này thể nào cũng tới mà, hắn ngữ khí ôn hòa nói: “Tổ mẫu, lời này của bà là không đúng rồi, người là do ta sai hạ nhân trói lại, nhưng cởi thì là do chính hắn cởi, ta còn hảo tâm làm cho hắn một cái quần đùi để che, bằng không sẽ làm bẩn mắt rất nhiều người.”

Vệ lão phu nhân giận dữ: “Ngươi thật to gan, dám đối đãi như thế với trưởng bối, rốt cuộc ngươi có để người tổ mẫu là ta và ngũ thúc của ngươi vào mắt hay không!”

Giang Lâm nghiêm túc nói: “Sao tổ mẫu có thể nói như vậy chứ, nếu như ta không để tổ mẫu vào mắt, vậy ta khẳng định sẽ mặc kệ việc này. Người ta đều nói dưỡng không giáo con cái khổ, ngũ thúc đã là người mấy chục tuổi mà ngay cả việc mặc quần áo cũng không biết, còn phải để hai người thiếp thất chạy theo mặc cho, việc này nếu truyền ra ngoài khẳng định là sẽ mất mặt lắm đấy.”

“Nhìn Vệ Vân Kỳ mà xem, đệ ấy chỉ là một hài tử năm tuổi mà đã biết phải mặc quần áo vào thì mới có thể ra ngoài, đâu giống như ngũ thúc.” Giang Lâm lắc đầu thở dài, “Quá xấu hổ, người bên ngoài biết được sẽ mắng ngũ thúc là không có mẹ dạy.”

“Câm miệng, câm miệng! Cái gì mà không biết mặc quần áo, ngươi biết rõ ngũ thúc của ngươi không……”

“Tổ mẫu!” Vệ Vân Chiêu vẻ mặt âm trầm cắt lời bà ta, “Nếu tổ mẫu biết sự thật là như thế nào, chỉ cần có một chút áy náy thì đều sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng, cũng sẽ không dẫn người đến đây chất vấn Giang Lâm như vậy.”

“Không biết mặc quần áo cùng với ban ngày tuyên dâm ở trong sân, tổ mẫu cảm thấy việc nào truyền ra sẽ dễ nghe hơn?”

“Nếu tổ mẫu không nghe lọt lời ta nói, vậy tổ mẫu có thể đi hỏi những đồng liêu của ngũ thúc, xem còn bao nhiêu người muốn làm việc cùng hắn nữa. Lại đi hỏi xem có nhà nào sẽ nguyện ý cưới cô nương nghe chuyện phòng the của phụ thân và di dương mà lớn lên hay không!”

“Tổ mẫu, ta gọi ngài một tiếng tổ mẫu là bởi vì ngài là tôn bối nãi nãi của Vệ gia, chứ không phải là mẫu thân của Vệ An.”

Ánh mắt của Vệ Vân Chiêu lạnh như băng, nhìn thẳng về phía Vệ lão phu nhân, khiến bà ta bị chấn động đến mức lùi về sau vài bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.