Dư An Nghi cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn nhanh nhẹn gõ chữ, Dư An Minh thấy cô chơi điện thoại cả tối, bất đắc dĩ lấy điện thoại đi, gõ bàn một cái nói với cô, "Ăn cơm."
"Anh trả điện thoại cho em, em đang bàn công chuyện với người đại diện mà."
"Ăn xong bàn tiếp cũng không muộn." Dư An Minh giấu điện thoại cô ra sau, "Công việc gì đáng giá tới mức để em lo bàn không ăn cơm vậy."
"Có một tiết mục mời em, chị ấy hỏi em có muốn đi không, em hơi do dự vừa muốn đi vừa không muốn đi."
"Sao không muốn đi?" Tần Học hỏi.
"Muốn nghỉ ngơi đó, em vừa hơ khô thẻ tre xong, cameo thôi cảnh không nhiều nhưng vẫn hơi mệt một tí."
"Vậy đừng đi." Diêu Tu Viễn nói.
"Nhưng đi chơi chút cũng được, hơn nữa," Dư An Nghi ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thành nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, "A Thành, tiểu bảo bối của anh sắp lên sàn với La Dư Tân rồi, anh không lo hả?"
Sở Thành nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cô, kinh ngạc nói: "Người đại diện hỏi em đi [Quyết Chiến 4 Giờ] không à?"
Dư An Nghi gật đầu, "Cũng không biết tổ tiết mục nghĩ gì mà đi chọn hai người họ làm thường trú, dù không có Phương Diệu Tuyên ở giữa thì nội việc hai người họ nhìn giống nhau kiểu gì cũng có người nhìn chằm chằm so sánh đủ điều cho xem, em cũng tò mò không biết lần đầu bọn họ gặp nhau thì như nào nữa."
Sở Thành suy nghĩ một chút, hỏi cô, "Em biết gì về La Dư Tân không? Tính cách ra sao?"
Dư An Nghi lắc đầu, "Không biết gì mấy, em không tiếp xúc nhiều với anh ta, chỉ nghe được mấy lời đồn đại cũng chưa hợp tác chung bao giờ nên không biết tính anh ta thế nào, chỉ biết anh ta dựa lưng Phương Diệu Tuyên mà có tài nguyên tốt, trong giới Phương Diệu Tuyên là bạn thân nhất."
"Bạn thân nhất." Thiệu Vĩnh nở nụ cười.
Dư An Nghi vốn là người nói vô tâm nhưng bị Thiệu Vĩnh nhấn mạnh như thế liền nhớ tới tấm thẻ tình bạn giữa La Dư Tân và Phương Diệu Tuyên, không nhịn được cũng bật cười, cô hơi hiếu kỳ, "Mấy anh nói xem liệu La Dư Tân có biết việc Phương Diệu Tuyên từng thích Quý Khinh Chu không? Dù là vì coi anh ấy là thế thân."
Nhưng vấn đề này mọi người ở đây đều không thể trả lời, dù sao bọn họ cũng không phải La Dư Tân.
"Hay em đi đi." Sở Thành đột nhiên lên tiếng, "Sẵn xem giúp anh rốt cuộc tình huống thế nào? La Dư Tân này là hạng người gì? Tuy nói có Liên Cảnh Hành ở đó nhưng Liên Cảnh Hành không quen Quý Khinh Chu, với tính cách của cậu ta mà chịu để ý thì cũng thôi, còn không thích ấy hả có đánh nhau trước mặt cậu ta thì cậu ta còn chê chướng mắt mà đuổi ra xa cho đánh. Không đáng tin bằng em."
"Sao lúc nào anh cũng sai bảo em thế." Dư An Nghi cảm thấy tình địch như cô sống y như culi, "Anh bồi Thái tử đóng phim thì thôi đi giờ còn bắt em bồi Thái tử quay show, có tăng lương gấp đôi cho em không?"
Sở Thành cười ra tiếng, "Tăng, tăng gấp 3 luôn được chưa, đi đi."
Dư An Nghi không nói, cô chống cằm thở dài, "Đi thì cũng được nhưng mà em sợ..."
"Sợ gì?" Dư An Minh hỏi cô, "Trên đời này có cái gì làm em sợ được à?"
Dư An Nghi quay đầu nhìn anh mình, "Anh biết fans cp Liên Niên Hữu Dư không?"
Dư An Minh, "... Cái này thì biết."
"Em sợ cái đó đó." Dư An Nghi thở dài.
Năm đầu cô mới debut, phim đầu tiên diễn là đóng vai phụ, phim thứ hai đã trực tiếp hợp tác với Liên Cảnh Hành diễn nữ chính. Bộ phim lúc đó hai người hợp tác là phim thần tượng hiện đại, kiếp trước kiếp này, đời trước có bao nhiêu ngược, đời này có bấy nhiêu ngọt. Chính vì ngọt ngược đan xen, khiến fans cp của cô và Liên Cảnh Hành tăng mạnh, không chỉ nhiều còn cực kỳ hăng. Dù cho quay xong bộ phim thần tượng đó thì cô với Liên Cảnh Hành cũng không hợp tác tiếp nhưng fans cp cũng không biến mất mà là tha thiết mong chờ ngóng trông bọn họ hợp tác lần hai.
Dư An Nghi nghĩ tới việc nhiều năm như vậy mình và Liên Cảnh Hành không chung màn ảnh mà fans cp Liên Niên Hữu Dư vẫn có thể cắt nối biên tập FMV xưng bá siêu thoại cp, giờ không chỉ chung màn ảnh còn ghi hình chung một show, nghĩ thử chắc fans cp của cô và Liên Cảnh Hành sắp điên luôn rồi. Cô cũng tưởng tượng được cảnh 3 phe thế lực: fans only của Liên Cảnh Hành, fans only của cô và fans cp Liên Niên Hữu Dư xé nhau tối tăm mặt mày.
Đúng như dự đoán, sau khi chính thức công bố khách mời ghi hình tập đầu tiên của [Quyết Chiến 4 Giờ], only Liên Cảnh Hành, only Dư An Nghi và fans cp hai người nổ tại chỗ, fans cp Liên Niên Hữu Dư share điên cuồng bày tỏ tụi mị biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ tới! Mà only hai nhà động viên nhau trong group fans, chuẩn bị tinh thần chém giết bất cứ lúc nào.
Quý Khinh Chu nghe Dư An Nghi cũng tham gia ghi hình bất giác thấy hơi vui, đối với cậu mà nói, Dư An Nghi xem như là người cậu quen biết, làm việc với người quen chắc chắn thoải mái hơn so với người mình không quen.
°
Tập 1 [Quyết Chiến 4 Giờ] ghi hình ngày 18 tháng 12, Quý Khinh Chu hơ khô thẻ tre ngày 14 tháng 12. Cậu vui vẻ đăng ảnh lên Weibo chúc mừng bản thân hơ khô thẻ tre bộ thứ nhất. Đăng lên chưa bao lâu thì fans chạy tới like comment share, tung hoa cổ vũ cho oppa!
Quý Khinh Chu nhìn khu bình luận liên tiếp nhảy lên những lời cổ vũ, cảm thấy có chút ấm áp.
Cậu không về nhà ngay mà ghé bệnh viện một chuyến. Lần gần nhất Uông Phương gặp cậu là tầm 3 tháng trước, giờ được thấy cậu khó tránh khỏi có hơi kích động, bà nắm tay cậu luôn miệng hỏi quay phim mệt lắm không? Người trong đoàn phim dễ ở chung chứ? Đã quay xong chưa? Được nghỉ bao lâu?
Quý Khinh Chu chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu trả lời câu hỏi của bà, hơi áy náy nói, "Sắp tới con có công việc nữa nên không ở với mẹ được."
Uông Phương nở nụ cười, "Nói gì vậy chứ, con bận công việc là chuyện thường, mẹ cũng đâu phải không thể động đậy đâu mà cần phải có con theo giúp, với lại cũng có Tiểu Tần ở đây chăm sóc mẹ. À, có cả Tiểu Sở thỉnh thoảng cũng tới thăm mẹ nữa, người đồng nghiệp này của con tốt thật, không ngại phiền hà."
"Sở Thành thường đến sao?" Tuy lúc trước Quý Khinh Chu có nghe Sở Thành nói anh sẽ tới thăm mẹ cậu nhưng đây là lần đầu cậu nghe thấy tên anh từ miệng Uông Phương.
Uông Phương gật đầu, "Khoảng một tuần sẽ đến một lần, nói chuyện tâm sự với mẹ đôi khi cũng sẽ kể về tình hình của con."
"Anh ấy có lòng thật." Quý Khinh Chu cảm khái nói.
"Đúng đấy, nên con phải tốt với người ta một chút, quan hệ đồng nghiệp với nhau ấy mà, người ta đối xử tốt với con con cũng phải đối xử tốt với người ta."
Quý Khinh Chu gật đầu, "Mẹ yên tâm đi, con đối xử với anh ấy tốt lắm."
Uông Phương thấy vậy liền dặn dò cậu một ít về nguyên tắc đối nhân xử thế rồi mới nói tới những chuyện khác.
Chờ Quý Khinh Chu đi ra từ bệnh viện thì trời cũng đã tối, cậu gọi cho Sở Thành, hỏi anh, "Anh về nhà chưa?"
"Vẫn chưa, không phải cậu nói cậu tới bệnh viện sao? Tôi cũng không về vội, ở lại công ty tăng ca một lát."
"Vậy tôi tới gặp anh nhé?"
"Được, cậu đến đi, tôi gửi địa chỉ công ty qua cho cậu." Sở Thành nói xong, cúp điện thoại gửi địa chỉ cho cậu.
Quý Khinh Chu gọi xe, báo địa chỉ cho tài xế, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Tiến vào tháng 12, toàn bộ thành phố đều bị một loại tên là bầu không khí giáng sinh nhuộm đẫm, theo lời Chu Thành Phong nói thì show chỉ quay 3 ngày, vậy là, Quý Khinh Chu nghĩ, hẳn là cậu có thể về kịp để đón lễ giáng sinh cùng Sở Thành.
Ngày lễ đầu tiên sau khi cậu xuyên qua, cậu muốn đón cùng với Sở Thành.
Sở Thành đứng dưới bậc thềm công ty, vừa nói chuyện với Mạnh Thịnh vừa chờ Quý Khinh Chu. Thật ra Quý Khinh Chu đã tới được một lúc rồi, nhưng cậu tính sẵn trên xe là muốn cho Sở Thành một niềm vui bất ngờ, muốn chơi trò cậu gọi anh một tiếng, lúc anh quay người lại thì lao vào ôm lấy anh, nhưng có Mạnh Thịnh ở đây, Quý Khinh Chu hơi ngượng, định chờ anh ta đi rồi thì cậu mới gọi Sở Thành.
Mạnh Thịnh nói chuyện với Sở Thành một hồi, nhận được điện thoại của vợ mình, lái xe rời đi.
Sở Thành đang chuẩn bị lấy điện thoại gọi hỏi Quý Khinh Chu tới đâu rồi, liền nghe thấy phía sau có người gọi mình.
Anh quay đầu, Quý Khinh Chu giống như pháo hoa nhỏ nhảy thẳng vào lòng anh, đụng Sở Thành xém chút lui về sau mấy bước. Mùa đông trời lạnh, cậu mặc một chiếc áo khoác phao ngắn cổ bọc lông mềm, ngước nhìn anh dưới ánh đèn mờ bên đường, đôi mắt cong cong cười, lông tơ trắng của cổ áo càng tôn lên vẻ ngoan ngoãn trên gương mặt trẻ trung xinh đẹp của cậu, Sở Thành nhìn cậu đột nhiên nói không ra lời, trái tim mạnh mẽ nảy lên.
Quý Khinh Chu lại rất tự nhiên, ôm anh hỏi, "Có phải anh định gọi cho tôi không? Tôi tới lâu rồi nhưng đồng nghiệp của anh ở đây tôi không tiện xông lại, nên chờ anh ta đi rồi tôi mới ra."
Sở Thành cười cười, "Tôi còn nói sao cậu chậm vậy, hoá ra là đánh bàn tính nhỏ này."
Quý Khinh Chu buông anh ra, "Đây là quà đoàn tụ tặng anh, với cả, cảm ơn anh giúp tôi chăm sóc mẹ tôi."
"Người xưa nói chẳng sai bao giờ, quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, xem ra sau này phải duy trì sự ly biệt thích hợp." Sở Thành cố ý nói.
Quý Khinh Chu nghe vậy, trả lời anh, "Yên tâm đi, với tính chất công việc này của tôi, anh không muốn duy trì cũng phải duy trì thôi."
Sở Thành nghĩ lại đúng là thế thật, ngày 18 Quý Khinh Chu đi quay show, ngày 17 phải lên máy bay, hôm nay đã là ngày 14, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có thể ở cùng anh 2 ngày 3 đêm, nghĩ tới đây liền cảm thấy công việc diễn viên này thời gian thật sự quá bất ổn rồi, muốn làm cái gì còn phải lên lịch từ sớm.
Sở Thành bất đắc dĩ lắc đầu, "Đi thôi, về nhà nào."
Quý Khinh Chu gật đầu, lên xe của anh.
Sở Thành niệm tình cậu vừa hơ khô thẻ tre xong nên đêm nay không giày vò cậu, Quý Khinh Chu cảm thấy có chút may mắn, thầm nghĩ cậu được nghỉ 2 ngày 3 đêm, trốn được ngày đầu không trốn được ngày tiếp theo. Quả nhiên, buổi tối thứ hai, Sở Thành liền nói với cậu, "Chu Chu, hôm nay là ngày lái xe số tay*."
*Handjob í ì i
Quý Khinh Chu làm chuẩn bị tâm lý mấy ngày nay, đã lên tinh thần xong, bởi vậy không từ chối, gật đầu đáp một tiếng.
Sở Thành cúi đầu hôn cậu một cái, nhẹ giọng dụ dỗ, "Không sao đâu, cứ tin tôi, sẽ rất thoải mái."
Anh nói xong liền hôn Quý Khinh Chu một cái, vừa hôn vừa chầm chậm bắt đầu động tác trên tay. Anh mở số xe cho Quý Khinh Chu trước rồi kéo tay cậu chạm vào động cơ của mình. Quý Khinh Chu lần đầu làm chuyện này có hơi không quen, cũng may cả quá trình có Sở Thành nắm tay cậu, cậu mới từ từ thả lỏng, thậm chí khi Sở Thành không để tâm vào việc hôn cậu được thì cậu mềm giọng làm nũng nói, "Anh hôn tôi đi."
P/s: Check comment xem phúc lợi nhỏ nha ʕっ•ᴥ•ʔっ không biết mấy bạn có thích không nhưng thôi cứ làm đại (・◡・)/