Sáng hôm sau, Quý Khinh Chu như thường lệ rời giường chuẩn bị đi quay phim, lúc cậu vén chăn lên Sở Thành vươn tay ôm lấy eo cậu, hỏi, “Sớm thế?”
“Không sớm đâu, 8 giờ hơn rồi, tôi còn phải trang điểm nữa.” Quý Khinh Chu quay đầu lại nhìn anh.
Sở Thành bất đắc dĩ mở mắt ra, “Vậy tôi cũng rời giường.”
“Không cần đâu,“ Quý Khinh Chu đáp, “Anh ngủ tiếp đi, tôi đi makeup, anh đi theo cũng không tiện lắm.”
Sở Thành ngồi dậy từ trong chăn, lộ ra nửa người trên săn chắc, anh nhìn Quý Khinh Chu, nói, “Không sao, cậu đi makeup đi, tôi nói với Mạnh Thịnh chút chuyện rồi qua tìm cậu sau.”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Vậy cũng được.”
Sở Thành ôm cậu hôn một cái, “Đi đi.”
°
Quý Khinh Chu xuống giường, rửa mặt thay đồ rời phòng. Cậu makeup xong đã 9h40, Liên Cảnh Hành vừa quay xong một cảnh, giờ đang ngồi nghỉ.
Tối qua Quý Khinh Chu chưa đối diễn với anh ta nên vừa tới phim trường là đối diễn luôn cảnh quay ngày hôm nay, bữa nay cậu chỉ có hai cảnh, diễn cũng dễ, rất nhanh đã tập xong.
Liên Cảnh Hành thấy có mình cậu, “Sở Thành không đi cùng em à?”
“Anh ấy có việc cần làm, xong việc mới qua đây.” Quý Khinh Chu nói.
Liên Cảnh Hành gật đầu, rót cho cậu một cốc nước ấm, “Uống nước đi, hôm nay quay ngoại cảnh, trời hơi lạnh đấy.”
Quý Khinh Chu nhận lấy, nói với anh ta, “Cảm ơn đàn anh.”
°
Quý Khinh Chu với Liên Cảnh Hành quay xong một cảnh Sở Thành mới tới, Liên Cảnh Hành thoáng nhìn thấy Tiểu Tiền đang dẫn Sở Thành qua đây, cố ý ghé sát vào Quý Khinh Chu nói, “Cái gì đây?”
Quý Khinh Chu không hiểu hỏi, “Gì cơ?”
“Em đừng nhúc nhích.” Liên Cảnh Hành nói, vươn tay ra lau dưới mắt cậu.
Quý Khinh Chu không nghi ngờ, ngoan ngoãn ngồi yên cho anh ta lau, Liên Cảnh Hành lau xong còn cố ý ghé vào thổi một hơi.
Sở Thành đứng nhìn từ xa, cứ cảm thấy Liên Cảnh Hành quái quái.
Anh với Liên Cảnh Hành có quen biết, tuy không phải rất hiểu nhau nhưng cũng biết tính tình ra sao. So với hồi mới debut thì giờ Liên Cảnh Hành tém lại nhiều rồi, nhưng cũng không phải kiểu người dịu dàng biết quan tâm chăm sóc, phần lớn thời gian lúc nào cậu ta cũng không quan tâm gì thờ ơ lạnh nhạt, sao lại nhất mực săn sóc Quý Khinh Chu tới vậy? Lại còn thân thiết thế nữa!
Sở Thành lấy điện thoại trong túi ra, gửi Wechat cho Dư An Nghi: Em chắc Liên Cảnh Hành thẳng không?
Dư An Nghi rep lại rất nhanh: Nói rồi, không thẳng em theo họ anh.
Sở Thành cười: Thế xem ra phải gọi em là Sở An Nghi.
Dư An Nghi: Cuối cùng anh cũng nghĩ thông quyết định cưới em để em theo họ anh rồi à?
“Không,“ Sở Thành rep cô, “Đâu chỉ mình anh họ Sở, em lấy anh trai anh cũng chung họ với anh được đấy.”
Dư An Nghi:???!!!
Sở Thành rep lại icon mỉm cười thân thiện.
Dư An Nghi nhìn icon, thấy chắc bạn nối khố của cô điên rồi.
Sở Thành nhìn đồng hồ đeo tay, sắp 12 giờ trưa, anh đi tới, không nhìn Liên Cảnh Hành, hỏi Quý Khinh Chu, “Đi ăn không?”
Quý Khinh Chu cũng hơi đói, đúng lúc đạo diễn hô kết thúc công việc, liền trả lời Sở Thành, “Đi.”
“Vậy tôi đi chung với hai người,“ Liên Cảnh Hành nói, “Sở thiếu đường xa đến đây, để tôi làm chủ mời khách.”
Sở Thành còn lâu mới chịu đi ăn với anh ta, “Cậu đi mình đi.”
“Sao vậy được, Sở tổng mà biết sẽ trách tôi tiếp đãi không chu toàn.”
“Anh tôi mà để ý mấy việc này à?” Sở Thành thấy anh ta ba xạo hết sức, “Anh tôi còn đang hết lòng mong cậu lấy được giải ảnh đế kia kìa.”
“Sở tổng kỳ vọng ở tôi cao quá, vậy tôi càng không thể không lo cho em trai duy nhất của ngài ấy, Sở thiếu muốn ăn gì?”
Sở Thành đút hai tay vào túi nhìn anh ta, không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian thì cũng là trộm, Liên Cảnh Hành nhất quyết muốn mời anh ăn cơm, chắc chắn không có ý tốt, anh cười một tiếng, “Được thôi, vậy đi ăn lẩu.” Ngược lại anh muốn xem thử Liên Cảnh Hành muốn giở trò gì.
°
Ba người đẩy trợ lý đi rồi tới nhà hàng lẩu, Sở Thành ngồi cạnh Quý Khinh Chu, Liên Cảnh Hành ngồi đối diện Quý Khinh Chu.
Liên Cảnh Hành giới thiệu, “Lẩu chỗ này cũng được lắm, lần trước Chu Chu cũng mời tôi ăn ở đây.”
“Cậu gọi cậu ấy là gì?” Sở Thành hỏi, “Chu Chu? Chu Chu là để cậu gọi chắc?”
“Anh không gọi vậy được à?” Liên Cảnh Hành quay đầu nhìn Quý Khinh Chu, “Chu Chu?”
Quý Khinh Chu:...
Quý Khinh Chu cảm thấy bầu không khí hơi sai, cậu đang do dự nên trả lời thế nào đã nghe Sở Thành nói, “Đàn anh cậu hỏi cậu kìa, trả lời đi Chu Chu?”
Quý Khinh Chu nhìn bọn họ, lại nhìn biểu cảm ngoài cười trong không cười của Sở Thành, khuyên Liên Cảnh Hành, “Đàn anh gọi em là Khinh Chu được rồi.”
Liên Cảnh Hành mỉm cười nói, “Được thôi.”
Anh ta xem thực đơn, hỏi Quý Khinh Chu, “Nay em muốn ăn gì? Ăn bắp, khoai lang, cải thảo nữa không?”
Quý Khinh Chu gật đầu, đọc thêm mấy món mình muốn ăn cho anh ta.
Sở Thành nhìn bầu không khí hoà hợp một hỏi một đáp của họ, nghiễm nhiên lại diễn phim hai người lần nữa, giơ tay gõ bàn, nói, “Sao không hỏi tôi ăn gì? Không phải muốn mời tôi đi ăn à?”
Liên Cảnh Hành đánh dấu các món Quý Khinh Chu muốn ăn xong, đưa luôn thực đơn cho Sở Thành, “Đây, Sở thiếu tự chọn đi.”
Sở Thành:...
Sở Thành nhìn Liên Cảnh Hành, được lắm, ra là chờ anh ở đây, chẳng trách nói muốn mời anh đi ăn, không mời anh đi ăn sao mà ngồi một bàn với với anh và Quý Khinh Chu được, không ngồi một bàn sao mà cố ý thể hiện được mình săn sóc Quý Khinh Chu, đối đãi khác biệt. Anh không hiểu nổi, Liên Cảnh Hành là trai thẳng mắc gì cứ phải quan tâm chăm sóc Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu là gì của cậu ta? Em trai thất lạc nhiều năm à?
Sở Thành tiện tay chọn mấy món mình muốn ăn rồi trả thực đơn lại cho anh ta.
Liên Cảnh Hành bấm chuông gọi phục vụ, đưa thực đơn lại, chờ nhân viên mang món lên.
Trong lúc chờ lên món, Quý Khinh Chu rót trà cho cả ba. Không bao lâu, đồ ăn thức uống được dọn lên, ba người vừa ăn vừa tán gẫu.
“Nhắc mới nhớ, sao hai người quen nhau thế?” Liên Cảnh Hành hỏi.
Quý Khinh Chu nhất thời không biết trả lời thế nào, nói thật thì hơi nguy hiểm, nói dối lại không được hay, cậu quay đầu nhìn Sở Thành, Sở Thành đáp, “Giống cậu, quen trong công ty.”
“Khinh Chu với An Nghi thân nhỉ?”
Sở Thành nghe vậy liền cười, hỏi Quý Khinh Chu, “Cậu thân với An Nghi à?”
“Thân, An Nghi rất đáng yêu.” Quý Khinh Chu đáp, “Anh Liên cũng thân với An Nghi phải không?”
Liên Cảnh Hành lắc đầu, “Chỉ hợp tác chung một bộ phim, bạn bè bình thường.”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Vậy à.”
Liên Cảnh Hành “Ừ” một tiếng, gắp thịt bỏ vào dĩa Quý Khinh Chu, “Em ăn thịt đi.”
“Cảm ơn.” Quý Khinh Chu nói.
Sở Thành nhìn động tác của anh ta, lúc Quý Khinh Chu gắp thịt lên anh gõ vào đũa cậu, Quý Khinh Chu không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Sở Thành bưng dĩa cậu lên, đổ thịt vào chén mình, “Lúc nhỏ thầy cô không dạy cậu à? Không nên tùy tiện ăn đồ người khác cho.”
Quý Khinh Chu:...
Quý Khinh Chu cảm thấy chắc là anh ăn giấm rồi.
“Tôi cũng đâu phải người khác.” Liên Cảnh Hành nói, “Đàn anh lo cho đàn em là chuyện đương nhiên.”
“Bạn trai cậu ấy ngồi đây đến lượt cậu lo à.”
Quý Khinh Chu nghe vậy sặc đồ ăn ho lên.
Sở Thành quay qua giúp cậu vỗ lưng, vừa nói, “Sao không cẩn thận gì hết.” vừa lấy nước cho cậu.
Nhưng anh mới đụng tới ly nước thì Liên Cảnh Hành đã đẩy ly tới trước mặt Quý Khinh Chu, “Uống nước đi.”
Sở Thành giương mắt nhìn anh ta, “Cậu xen vào làm gì, ngồi yên ăn không được à?”
“Tôi cũng muốn quan tâm chăm sóc Khinh Chu.” Liên Cảnh Hành nói.
Sở Thành đẩy tay anh ta ra, hừ một tiếng, đưa nước cho Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu uống mấy ngụm, nói với anh, “Cảm ơn.”
Sở Thành lại rót ly nữa cho cậu, giúp cậu thuận khí, lúc này mới ngồi lại chỗ của mình, nói Liên Cảnh Hành tiếp, “Cậu ấy bây lớn rồi, cậu quan tâm lúc làm việc là được, trong sinh hoạt khỏi cần.”
Liên Cảnh Hành nhìn anh, cười cười, ném ra một cục bom, “Nhưng tôi rất thích Khinh Chu.”
Quý Khinh Chu đang uống nước, nghe vậy suýt phun hết ra ngoài, cậu không tin được nhìn Liên Cảnh Hành, nghĩ trong đầu: đàn anh, anh điên rồi ư?
Sự thật chứng minh đàn anh cậu không điên, vì ngay sau đó anh ta đã bổ sung, “Tôi chưa nói hết, tôi thích Khinh Chu như thích em trai mình, chắc vì tình cảm Lâm Lạc Phong dành cho Lâm Lạc Dương quá sâu nên tôi cũng bị nhân vật ảnh hưởng, bất giác xem Khinh Chu thành Lâm Lạc Dương, muốn quan tâm bảo vệ em ấy.”
Lúc này Quý Khinh Chu mới yên tâm, nhưng Sở Thành không yên tâm! Đờ mờ chứ bị nhân vật ảnh hưởng, nói như mi thì phim nào mi cũng yêu nữ chính sâu sắc à? Nam chính cũng yêu nữ chính đó thây!
“Thế cơ à?” Sở Thành cười nói, “Vậy chắc cậu thích An Nghi nhất nhỉ? Em trai thôi mà cậu đã rất thích rồi, Dư An Nghi ngược luyến tình thâm với cậu mấy kiếp, chắc khiến cậu yêu đến nỗi không thoát ra được luôn à?”
[=)))))))))) Đúng cmnr]
Liên Cảnh Hành:...
Liên Cảnh Hành thấy mình đánh giá thấp Sở Thành rồi.
Sở Thành mỉm cười, “Tôi nói không sai chứ?”
“Khác nhau.” Liên Cảnh Hành đáp, “Nữ chính phim nào cũng có, em trai thì không vậy.”
“Vậy cũng phải xem em trai có muốn thế không đã, Chu Chu, cậu muốn thế không?”
Quý Khinh Chu:...
“Hay chúng ta ăn tiếp đi.” Quý Khinh Chu nhìn hai người bên cạnh, cảm giác mình như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, đây nào phải đang ăn lẩu, rõ ràng là Hồng Môn Yến!
“Được.” Liên Cảnh Hành đáp, anh ta nói xong, bắt đầu cúi đầu dùng bữa.
Quý Khinh Chu nghe anh ta dịu dàng bảo “Được”, lại thấy lúc cúi đầu sắc mặt anh ta có chút ủ ê, nhớ lại lời anh ta vừa nói, nhất thời thấy hơi áy náy. Cậu hiểu ý Liên Cảnh Hành, cũng như cậu bị Lâm Lạc Dương ảnh hưởng, có lúc không tự chủ sẽ nảy sinh tình cảm quấn quýt với Liên Cảnh Hành, Liên Cảnh Hành coi cậu như em trai mà chăm sóc Quý Khinh Chu có thể lý giải.
Nhưng Sở Thành còn đang ngồi đây, cậu cũng không thể nói gì bác bỏ mặt mũi Sở Thành được, do đó Quý Khinh Chu giơ tay rót nước cho Liên Cảnh Hành, đẩy qua cho anh ta.
Liên Cảnh Hành ngẩng đầu nhìn cậu, hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu được tại sao cậu làm vậy —— cậu nhìn thấy một màn anh cố tình tỏ ra mất mát nên đang an ủi anh. Liên Cảnh Hành cảm thấy Quý Khinh Chu thật sự là một người rất chu đáo, anh ta mỉm cười nói, “Cảm ơn.”