Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân đều ngây ra, không ngờ cậu sẽ nói vậy.
“Khinh Chu, sao em lại nói thế được?” Phương Diệu Tuyên mở miệng trước, “Anh không hề coi em là thế thân cho Tiểu Tân, em như này không chỉ bôi nhọ anh mà còn là coi thường bản thân em.”
“Anh hạ màn được rồi đấy.” Quý Khinh Chu cạn lời nhìn gã, “Bôi nhọ anh á? Coi thường bản thân tôi á? Sao anh lươn kinh thế nhỉ, vậy anh nói tôi nghe xem phải anh thích La Dư Tân không? Có phải lúc trước anh muốn theo đuổi tôi không? Anh nhìn mặt tụi tôi mà dám nói anh theo đuổi tôi không liên quan gì đến La Dư Tân à? Anh thích tôi điểm nào? Nói tôi nghe thử.”
Phương Diệu Tuyên không ngờ cậu lại nói trắng ra thế, trước đây gã nói với La Dư Tân mình chỉ quen biết sơ Quý Khinh Chu, là bạn bè bình thường không thân lắm, nhưng giờ Quý Khinh Chu lại nói luôn cả chuyện gã từng theo đuổi cậu ra, đây không phải việc mà trước đây Quý Khinh Chu sẽ làm, cậu thay đổi rồi.
Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Tiểu Khinh Chu của gã bị Sở Thành ảnh hưởng đã không còn là Quý Khinh Chu năm đó, cậu thay đổi rồi!
Phương Diệu Tuyên vò mẻ chẳng sợ nứt đáp, “Đúng, anh từng theo đuổi em, anh cũng thích Tiểu Tân, nhưng việc anh theo đuổi em không liên quan gì tới Tiểu Tân cả, khi đó anh gặp em, anh thấy xót cho em nên mới thích em.”
“Xót khuôn mặt này của tôi ấy nhỉ.” Quý Khinh Chu không chút do dự vạch trần gã, “Chứ bệnh viện nhiều người thế sao không thấy anh xót người ta đi? Còn chẳng phải vì khuôn mặt tôi trông giống La Dư Tân nên anh mới xót à.”
“Quý Khinh Chu, cậu nói vậy khác nào đang chà đạp tấm lòng của Diệu Tuyên. Bất kể cậu ấy thương xót cậu vì lý do gì cũng là muốn tốt cho cậu thôi, cậu có tư cách gì mà nói cậu ấy chứ?” La Dư Tân mở miệng giả vờ nghĩ thay cho Phương Diệu Tuyên.
Quý Khinh Chu nhìn tên đó, nghĩ trong đầu, được lắm, bảo sao hai tên này đi chung qua đây, té ra là tính hội đồng cho cậu biết mùi.
“Sao mà bằng anh được, anh nào có chà đạp gì tấm lòng của anh ta, anh muốn gì anh ta đưa nấy, không đưa thì anh uyển chuyển bày tỏ là anh muốn thứ đó, ngoài miệng thì nói mấy người là bạn, anh chỉ coi anh ta là bạn nhưng chỉ cần anh ta hơi chú ý tới ai một xíu là anh cũng lo việc đó sẽ ảnh hưởng tới sự quan tâm của anh ta dành cho mình, chỉ mong sao người kia chết luôn cho rồi.”
“Quý Khinh Chu, sao em có thể nói Tiểu Tân như vậy!”
“Tôi nói sai chắc?” Đột nhiên Quý Khinh Chu nổi giận nhìn Phương Diệu Tuyên, “Tôi hỏi anh có phải anh thích La Dư Tân không?”
Cậu nói xong nhìn về phía La Dư Tân, “Còn anh, có phải anh biết anh ta thích anh không?”
“Hai người các người, một người thích đối phương, một người biết đối phương thích mình, tôi không hiểu mấy người bày trò để làm gì luôn đấy? Quen nhau đại đi cho xong.”
“Tôi và Diệu Tuyên chỉ là bạn, Quý Khinh Chu, cậu nghĩ nhiều rồi.” La Dư Tân thấp giọng nói.
“Chỉ là bạn? Chỉ là bạn mà anh cứ nhằm vào tôi thế à? Chúng ta mới gặp mặt trong mật thất lần đầu nhỉ, Thái Lị vu khống tôi anh giúp chị ta, còn nghi ngờ tôi là nội gián? Anh và Phương Diệu Tuyên là bạn, Phương Diệu Tuyên muốn theo đuổi tôi, chẳng phải anh nên giúp anh ta à? Sao lại đi giúp Thái Lị.”
“Em hiểu nhầm rồi, Tiểu Tân không hề biết chuyện anh theo đuổi em.” Phương Diệu Tuyên giải thích thay La Dư Tân.
“Do anh ngu thôi, có gì mà anh ta không biết? Anh ta biết tất! Chỉ có thằng ngu như anh gì cũng không biết mà tưởng mình hay, đáng đời bị La Dư Tân thả bã.”
“Quý Khinh Chu, cậu nói chuyện hơi quá đáng rồi đấy.”
“Quá đáng? Nói ra sự thật là quá đáng à?” Quý Khinh Chu nhìn La Dư Tân đã không còn bình tĩnh trước mặt mình, “Anh biết anh ta thích anh, luôn miệng nói mấy người là bạn nhưng kết quả thì sao? Anh vẫn lợi dụng anh ta, đụng chuyện mới tìm tới anh ta đấy thôi. Anh vừa sử dụng nguồn lực từ anh ta, vừa nói ngọt với anh ta còn cho anh ta hy vọng, rồi lần nào lần nấy cũng lấy cớ là bạn, như này mà không phải thả bã à?”
“Tôi không có!”
Quý Khinh Chu hừ lạnh một tiếng, “Anh đúng là không biết dơ.”
Vành mắt La Dư Tân lập tức đỏ lên, Phương Diệu Tuyên chưa từng thấy La Dư Tân bị mắng như thế, nói với Quý Khinh Chu, “Cậu nói chuyện chướng tai quá rồi đấy, Quý Khinh Chu, xin lỗi Tiểu Tân ngay.”
“Xin lỗi anh ta á? Anh ta xin lỗi tôi còn nghe được, đã chọc tôi bực lại còn làm tôi mất thì giờ, mấy người phải xin lỗi tôi mới đúng.”
La Dư Tân im lặng quay mặt đi, nhìn vô thấy oan gì đâu.
Phương Diệu Tuyên nhìn Quý Khinh Chu, bất bình thay La Dư Tân: “Tiểu Tân có lòng tốt muốn hoà giải với cậu, cậu không cảm kích cậu ấy thì thôi đi lại còn sỉ nhục cậu ấy. Cậu có biết hôm nay vì muốn hoà giải với cậu, lúc thi đấu cậu ấy cứ luôn bảo tôi phải nhường cậu thắng không? Cuối cùng thì được cái gì? Nhận được sự châm chọc và khiêu khích của cậu, sao cậu lại trở nên như vậy, lương tâm cậu bị chó ăn rồi à!”
“Chẳng phải lương tâm của tôi bị anh ăn rồi à!” Quý Khinh Chu đáp trả lại.
“Cậu...” Phương Diệu Tuyên thấy cậu nói gã là chó, tức giận giơ tay lên, Quý Khinh Chu vừa thấy gã làm thế thì những dòng chữ trong truyện lập tức hiện ra, cơn giận của cậu đột ngột bùng nổ, trước khi Phương Diệu Tuyên xuống tay, “Bốp!” một tiếng, trở tay tát vào mặt gã trước.
“Anh dám đánh tôi à! Dm tưởng tôi là Quý Khinh Chu trước đây chắc! Tôi cho anh biết Phương Diệu Tuyên, không cần biết tôi có đánh lại anh hay không, hôm nay anh dám đụng tới tôi thì ai cũng đừng hòng ra khỏi cửa!”
Phương Diệu Tuyên sờ má trái bị tát, máu bạo lực ngu xuẩn của gã rục rịch nổi lên, La Dư Tân bình tĩnh quan sát tình hình hiện tại, trong lòng tính toán xem bước kế tiếp nên đi như nào.
Quý Khinh Chu thấy sắc mặt Phương Diệu Tuyên không ổn, ánh mắt dần trở nên âm trầm, trong lòng có hơi e sợ, cậu nhớ tới tình tiết trong truyện, lúc hắn ta cãi không lại “Quý Khinh Chu” sẽ đánh cậu ta, chờ sau khi bình tĩnh thì vừa khóc vừa xin cậu ta tha thứ. Cậu không phải “Quý Khinh Chu”, cậu sẽ không tha thứ cho Phương Diệu Tuyên cũng sẽ không để Phương Diệu Tuyên đánh mình.
Trong nháy mắt, Quý Khinh Chu xoay người chạy vào phòng ngủ. Lần ghi hình này, căn phòng bên ê-kíp chuẩn bị cho khách mời là một dãy phòng, bọn Phương Diệu Tuyên vừa vào cậu đã nghĩ ngay nếu có chuyện gì xảy ra mà cậu không kiểm soát được thì té gấp vào phòng ngủ trốn trong đó. Cậu chạy rất nhanh, lúc Phương Diệu Tuyên sắp đuổi kịp thì cấp tốc đóng cửa nhấn nút lệnh khóa trái.
Quý Khinh Chu nghe tiếng Phương Diệu Tuyên vừa đập cửa vừa gào “Mở cửa”, tim cậu đập rất nhanh. Cậu từ từ đi tới bên giường ngồi xuống, nghe thấy Phương Diệu Tuyên bất lực chửi một tiếng “Đ** mẹ” thì cười khì. Đập đi, cố mà đập, có đập kiểu gì cậu cũng không mở cửa, tay cậu cũng chẳng đau.
Qua một hồi, tiếng đập cửa ngừng lại, Quý Khinh Chu nghe thấy La Dư Tân dịu dàng khuyên lơn, “Thôi Diệu Tuyên, xem ra cậu ta thật sự không thích chúng ta, bỏ đi.”
Quý Khinh Chu ôm ngực, cảm thấy mình sắp mửa tới nơi, chạy lại thêm dầu vào lửa hô lên, “Đúng rồi đấy, tôi éo thích mấy người, cút hộ cái.”
“Quý Khinh Chu, cậu có giỏi thì mở cửa ra!” Phương Diệu Tuyên gào ngoài cửa.
Còn khuya Quý Khinh Chu mới sợ gã, “Mắc gì tôi phải mở cửa, thấy anh là tôi phát tởm.”
“Khinh Chu, cậu bớt nói vài câu đi.” La Dư Tân khuyên nhủ.
Quý Khinh Chu hừ lạnh, “Có anh mới phải bớt cái mồm lại đấy, tôi nghe anh nói chuyện cũng muốn oẹ.”
“Cậu...”
“Cậu cậu cái gì,“ Quý Khinh Chu đánh gãy Phương Diệu Tuyên, “Anh câm mồm đi Phương Diệu Tuyên! Hai người các người quả là kinh tởm xứng với kinh tởm, cặn bã xứng với cặn bã, nồi nào vung nấy, trời sinh một cặp, đất tạo một đôi. Phương Diệu Tuyên anh yên tâm, tôi chúc mấy người bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử, 3 năm 2 đứa, 5 năm lên [Ba ơi mình đi đâu thế].”
Cậu nói xong thì cố ý nói, “À phải rồi, La Dư Tân đâu có muốn, anh đúng là chó liếm, có biết chó liếm không được chết tử tế không? Người ta coi anh là lốp dự phòng mà ngày nào anh cũng muốn đan áo len cho người ta, đan đi, có đan mãi thì La Dư Tân cũng gai mắt anh thôi. Tôi mà là anh thì tôi lạnh nhạt anh ta năm rưỡi xem anh ta dám quay tôi như quay dế không!”
“Khinh Chu, sao cậu...”
“Sao tôi lại nói vậy được?” Quý Khinh Chu đánh gãy hắn, “Sao anh có mỗi câu này vậy, anh đừng gấp La Dư Tân, tôi cũng dạy anh một chiêu, anh giỏi làm bộ thế thì nhân lúc anh ta còn ngu xin thêm nhiều tài nguyên vào, phim truyền hình này rồi còn quảng cáo nữa, tiền không đấy, kiếm được chừng nào hay chừng nấy, cái loại cuồng bạo lực kiểu anh ta, sau này hết yêu không muốn bị quay như dế nữa có khi đánh chết anh không chừng.”
La Dư Tân vội nói với Phương Diệu Tuyên, “Tôi không có, tôi thật sự không phải vì tài nguyên của cậu, Diệu Tuyên cậu tin tôi đi.”
Phương Diệu Tuyên gật đầu, “Tôi tin tưởng cậu.”
Quý Khinh Chu cười nhạo một tiếng, tin tưởng? Sự tin tưởng của Phương Diệu Tuyên đáng mấy cắc? Gã vẫn thường nói mình tin “Quý Khinh Chu” đấy, vẫn muốn chửi thì chửi, muốn đánh thì đánh, muốn gạt là gạt. Loại người hay nghi ngờ, thích ghen tuông, đã bạo lực lại còn dối trá như Phương Diệu Tuyên, lúc yêu thì cũng có yêu đấy nhưng điều đó không thay đổi được việc tình yêu của gã xen lẫn quá nhiều nguy hiểm. Cậu nói tới vậy rồi, Phương Diệu Tuyên cũng không khờ, dù giờ vì tức cậu mà không quan tâm đến mấy lời này thì về sau khi bọn họ mâu thuẫn, mấy lời này sẽ trở thành cái gai mạnh mẽ đâm vào lòng Phương Diệu Tuyên.
Quý Khinh Chu nhìn cánh cửa trước mặt, thầm nói, chó cắn chó đi, hai người các người chưa chết thì đừng ngừng, miễn lại lôi tôi vào.
La Dư Tân sợ Quý Khinh Chu lại nói ra cái gì gây bất lợi cho hắn, làm bộ tri kỷ khuyên nhủ, “Tụi mình về trước đi, giờ tụi mình có nói gì cậu ấy cũng không nghe đâu, trời cũng tối rồi mai còn phải quay chương trình nữa, để Khinh Chu nghỉ ngơi đi.”
Phương Diệu Tuyên không muốn đi, gã ôm suy nghĩ làm dịu quan hệ của Quý Khinh Chu và La Dư Tân tới, nhưng lúc này gã chỉ muốn bắt Quý Khinh Chu xin lỗi mình. Từ nhỏ đến giờ gã cũng được coi là con cưng của trời, lớn lên trong sự tán dương, ai thấy gã cũng phải nể gã 3 phần, nào từng bị người khác mắng như này! Quý Khinh Chu một câu ngu xuẩn, hai câu ghê tởm, Phương Diệu Tuyên kiêu căng tự mãn sao có thể chịu được sự nhục mạ như vậy, chưa kể Quý Khinh Chu còn trở tay tát gã một tát.
Phương Diệu Tuyên thấy mình thật sự đã coi thường Quý Khinh Chu, gã vẫn nghĩ Quý Khinh Chu chẳng qua chỉ là một minh tinh nhỏ bé ngây thơ, hơi lạnh lùng và có chút kiêu ngạo, cảm thấy người như cậu rất thích hợp làm thế thân cho La Dư Tân. Nhưng bây giờ, Quý Khinh Chu đã xé đi vỏ bọc vô hại của mình, lộ ra cả người đầy gai nhọn, y như con nhím nhỏ, mạnh mẽ đâm gã rồi trốn về hang.
Phương Diệu Tuyên vô cùng căm giận chỉ muốn nhổ sạch gai của cậu để cậu quỳ rạp dưới chân gã xin tha, đồng thời cũng muốn cậu trở về bộ dạng hiền lành vô hại như trước, gã nói gì cũng nghe.
Gã thấy Quý Khinh Chu thật sự không định đi ra, La Dư Tân thì vẫn đang khuyên mình mới bất đắc dĩ rời phòng cùng La Dư Tân.
°
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Chu: Đánh xong rồi chạy quá đã!