Cuối cùng những gì người qua đường nhìn thấy là fans Quý Khinh Chu rõ ràng không địch lại nổi fans La Dư Tân, fans La Dư Tân gần như phát điên mở topic chửi rủa, nhất thời người qua đường cũng bị khó chịu lây, phải vào bảo fans La Dư Tân chỗ này không phải forum của La Dư Tân, đủ lắm rồi đấy.
Fans La Dư Tân quậy tới giờ mới chịu thôi, fans Quý Khinh Chu tức giận mắng trong group cả buổi, xót cho anh mình bị người ta xúc phạm, chỉ muốn xuyên qua màn hình đánh bể đầu chó của La Dư Tân.
Hội chị em của Thanh Thanh cũng vô cùng bức xúc vì fans La Dư Tân nói chuyện quá mức chướng tai, bọn cô đã war vì Quý Khinh Chu một hồi chưa kể trong hội cũng có mấy gái thích Quý Khinh Chu, bọn cô cũng có cảm tình với Quý Khinh Chu nên quyết định xây luôn một forum để sau này fans La Dư Tân còn gây chuyện nữa thì còn dễ bề xử lý.
Đến tập cuối Quý Khinh Chu mới có tâm trạng lên xem Weibo với diễn đàn, thấy fans mình với fans La Dư Tân xé nhau được mấy chập luôn rồi, một số người vẫn còn đang xé. Cậu nghĩ fans mình cũng ghê thật, đấm nhau với fans La Dư Tân lâu vậy luôn. Sau đó phát hiện mình lại lên hot search, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hot search này đến từ Weibo của Liên Cảnh Hành.
Liên Cảnh Hành V: Tập đầu ghi hình chung với nhau, Khinh Chu còn siêu hơn cả những gì anh mong đợi, sau này cũng phải tiếp tục cố gắng nhé. [ Ảnh ]
Là hình cả hai selfie với nhau.
Quý Khinh Chu hơi ngạc nhiên, người qua đường ăn dưa còn ngạc nhiên hơn cả cậu, Liên Cảnh Hành đang nói giúp Quý Khinh Chu ư?
[Quý Khinh Chu lên hot search! Hot search lại đến từ Weibo Liên Cảnh Hành!!] ngay sau đó đã có người đăng chuyện này lên diễn đàn.
Người qua đường ăn dưa kinh ngạc bày tỏ: “Liên Cảnh Hành đăng Weibo á? Chẳng phải chỉ khi có lễ anh ta mới đăng Weibo à?”
“Với cả quảng cáo đại ngôn nữa.” Có người nói bổ sung.
“[ Ảnh ] Weibo Liên Cảnh Hành này, chụp màn hình cho mọi người xem đấy, không cần cảm ơn, hãy gọi tôi là đầy tớ nhân dân.”
“Vãi lều! Nhìn ảnh lầu trên cap kìa, Liên Cảnh Hành đang nói giúp Quý Khinh Chu hả?”
“Tui nghĩ chắc vậy á, post cả ảnh chụp chung luôn kìa, Liên Cảnh Hành 800 năm không selfie bao giờ thế mà lại vì Quý Khinh Chu post ảnh selfie, xem ra quan hệ hai người họ thật sự rất tốt.”
“Thì do La Dư Tân không giỏi bằng người ta mà, fans La Dư Tân lại còn đi vu khống Quý Khinh Chu xem kịch bản, rõ ràng thấy Quý Khinh Chu người mới ít fans nên mới dám ăn vạ như thế.”
Fans La Dư Tân thấy vậy lập tức ngụy trang thành người qua đường: “Liên Cảnh Hành thảm quá trời, đã bị Quý Khinh Chu hút máu rồi còn phải thay Quý Khinh Chu nói chuyện, đúng là thảm hết sức.”
“Liên Cảnh Hành thảm thiệt mà.”
Nhưng Liên Cảnh Hành đã debut nhiều năm, fans cũng tu luyện thành tinh từ lâu, đều là hồ ly ngàn năm sao có thể không nhìn ra được chút thủ đoạn này, lập tức trả lời, “Fans La Dư Tân lầu trên tự lo cho nhà mình đi, khỏi phải giở trò ly gián, nói tới thảm thì ai mà so được với La Dư Tân, bị người mới treo lên đánh, battle hai lần thua sml hết hai lần, mau cho anh nhà mấy người ăn thêm hạch đào đi.”
“Há há ăn hạch đào chi đăng ký lớp bổ túc đi, tài nghệ cỡ này mà còn không biết nhục đòi hắt nước bẩn cho Quý Khinh Chu, cười ẻ.”
“Fans La Dư Tân khỏi phải múa, Liên Cảnh Hành có quan hệ tốt với nghệ sĩ chung công ty tụi tôi vui hết biết, mấy người không đi khuyên anh mấy người đọc thêm sách đi ở đây múa cái gì, múa quạt à?”
Fans La Dư Tân thấy bọn họ một câu “Ăn thêm hạch đào”, hai câu “Đọc thêm sách”, sao mà chịu được người khác nói idol mình như vậy, lập tức xé với fans Liên Cảnh Hành ngay trên diễn đàn. Nhưng sức chiến đấu của fans Liên Cảnh Hành mạnh hơn bọn họ nhiều, độ thiện cảm của Liên Cảnh Hành ở diễn đàn cũng cao hơn so với La Dư Tân, không bao lâu fans La Dư Tân đã thua cuộc, ảo não kết thúc trận chiến.
Quý Khinh Chu nghĩ fans đàn anh đúng là ghê thật, càng thêm kiên định với suy nghĩ mình phải đóng phim cho tốt, mong một ngày fans của cậu cũng được như fans Liên Cảnh Hành, vì thần tượng có thực lực mạnh mẽ mà có thể tự tin tranh cãi với người khác.
°
Giấu hy vọng đẹp đẽ vào lòng, Quý Khinh Chu nghênh đón cái Tết đầu tiên khi cậu xuyên qua.
Tết năm nay tới rất sớm, ngày 6 tháng 2 là đến tết, Quý Khinh Chu thấy fans cậu mỗi ngày một tăng, cậu ngày càng nhận được thêm nhiều lời khen, cảm thấy mọi thứ đều rất ổn, hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt.
Tết Nguyên Đán sắp đến, các công ty cũng bắt đầu nghỉ lễ, mẹ Sở Thành gọi nhờ anh mua giúp đồ Tết, Sở Thành thấy phiền nhưng vì đầu dây bên kia là mẹ ruột của mình nên đành phải đồng ý.
Cũng trong lúc sắm đồ Tết, Sở Thành mới chợt nhớ ra, Quý Khinh Chu đón Tết ở đâu? Căn nhà cậu thuê trước đây tuy vẫn để đấy nhưng không ai ở, không có hơi người. Uông Phương vẫn đang nằm viện, chẳng lẽ em ấy định đón Tết với Uông Phương trong đấy à? Ai lại ăn Tết trong viện chứ.
Nhưng đúng là Quý Khinh Chu tính vậy thật.
Sở Thành phải về nhà ăn Tết, ở đây cậu cũng chỉ có Uông Phương là người thân nên tất nhiên sẽ đón Tết với Uông Phương, Uông Phương vẫn chưa xuất viện được thế nên cậu cũng chỉ có thể đón Tết trong viện cùng bà.
Uông Phương cảm thấy đón Tết trong bệnh viện không may mắn, sao lại bắt đầu năm mới trong bệnh viện được chứ, nhưng để Quý Khinh Chu một mình cũng không hay. Tết là thời gian gia đình đoàn viên, nào có chuyện hai mẹ con chia nhau ra đón. Uông Phương hơi sầu, thường hỏi bác sĩ bà có thể về nhà ăn Tết không? Kết quả lần nào cũng bị bác sĩ khuyên ngăn.
Quý Khinh Chu khuyên bà, “Không sao mà, đón ở đâu cũng chỉ là hình thức thôi, bệnh viện có gì không tốt đâu, bệnh viện là nơi giúp cho cơ thể khôi phục lại sức khỏe, nói không chừng năm nay con đón Tết ở đây thì sang năm con sẽ không bị bệnh.”
Uông Phương cười, cảm thấy tâm tính cậu rất tốt, bà nhìn Quý Khinh Chu cảm giác dường như con trai mình đã thay đổi không ít, từ lúc thành minh tinh đến giờ đã hoạt bát hơn trước, con người trở nên vui vẻ, cũng nói chuyện nhiều hơn. Bà chỉ nghĩ do Quý Khinh Chu phải thường xuyên diễn trước mặt nhiều người khi làm việc, nên dần dà biết thả lỏng bản thân bắt đầu hướng ngoại hơn, cũng không nghĩ nhiều nữa. Dù sao, mấy chuyện như xuyên việt cũng quá là ảo.
Sau khi Sở Thành biết cậu thực sự định đón Tết trong bệnh viện, tâm trạng anh khó mà tả được.
“Ai lại ăn Tết trong bệnh viện chứ.” Anh nhìn Quý Khinh Chu, thấp giọng nói.
“Nhưng mẹ tôi ở trong viện mà, bà không xuất viện được nên tôi cũng chỉ đành đón Tết trong đấy luôn.”
“Vậy lúc ăn mừng giao thừa thì sao?”
“Tôi nấu xong rồi mang qua bệnh viện.” Quý Khinh Chu đã sớm nghĩ xong.
Sở Thành vẫn cảm thấy không thích hợp lại không nghĩ được biện pháp khác, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu, nói với cậu, “Mấy hôm Tết tôi phải về nhà, bắt đầu đi làm lại tôi mới về đây.”
“Ừ.” Quý Khinh Chu đáp.
Cậu nhìn ngôi nhà của Sở Thành, hỏi anh, “Anh có treo câu đối với dán chữ Phúc ở đây không?”
Lúc này Sở Thành mới nhớ ra mẹ anh có cho anh câu đối với chữ Phúc, “Ừ có, đúng lúc giờ dán luôn đi.”
“Để tôi giúp anh.” Quý Khinh Chu chủ động nói.
Sở Thành thấy dường như cậu rất hứng thú với chuyện này, liền đưa câu đối cho cậu. Hai người cùng ra cửa, Quý Khinh Chu bảo Sở Thành giúp cậu xem vị trí, rồi gỡ mặt sau của câu đối ra dán vào.
Cậu rất nhiệt tình với chuyện này, dán xong câu đối dán luôn cả chữ Phúc, lúc này mới vỗ tay một cái, vô cùng hài lòng ngắm nhìn.
Sở Thành đứng sau nhìn cậu, chẳng biết vì sao lại thấy đau lòng, năm mới ai cũng về nhà ăn tết, nhưng Quý Khinh Chu, anh giương mắt nhìn căn nhà của mình rồi lại nhìn sang Quý Khinh Chu đang khẽ mỉm cười, yên lặng rũ mi xuống —— Quý Khinh Chu ngay đến nhà cũng chẳng có.
Sở Thành vươn tay ra ôm Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu quay đầu lại nhìn anh, Sở Thành hỏi, “Em muốn đi siêu thị sắm đồ Tết không? Em cũng phải ở đây trong thời gian Tết mà.”
Giờ Quý Khinh Chu mới nhớ ra đồ ăn trong tủ lạnh Sở Thành không còn nhiều, “Được thôi, hôm nay tôi cũng không bận gì.”
Quý Khinh Chu nói xong, vào trong lấy kính đeo lên che mặt. Sở Thành cầm chìa khóa đóng cửa lại, hai người cùng đi siêu thị.
Sở Thành dắt Quý Khinh Chu đến siêu thị dựa trên tư cách thành viên mà anh thường đến, siêu thị này yêu cầu phải có thẻ thành viên mới được vào nên không có nhiều người, Quý Khinh Chu cũng không phải lo bị nhận ra.
Hai người đẩy xe mua sắm chen chúc giữa các kệ hàng, đang đi dạo xung quanh thì di động Sở Thành chợt vang lên, Sở Thành tiện tay bắt máy nghe thấy đối phương nói, “Giám đốc Sở, miếng ngọc lần trước ngài bảo tôi khắc đã khắc xong rồi ạ, ngài xem bao giờ tiện thì ngài ghé chỗ tôi lấy lúc nào cũng được.”
Sở Thành nghĩ khắc cũng nhanh thật, nói câu “Tôi biết rồi, để hôm khác tôi qua” xong cúp điện thoại.
Làm xong vào thời điểm này khá thích hợp để làm quà mừng năm mới, Sở Thành nghĩ. Cũng tốt, quà mừng năm mới phù hợp hơn quà Valentine, không thì bé tình nhân của anh có thể sẽ hiểu lầm mất.
Sở Thành nghĩ thế, quyết định hai ngày nữa đi lấy ngọc về.
Quý Khinh Chu hoàn toàn không biết mình sắp được nhận quà năm mới từ Sở Thành, còn đang lựa thức ăn để nấu cho đêm giao thừa. Cậu bất giác hỏi Sở Thành, “Anh muốn ăn gì?”
Hỏi xong mới nhớ ra Sở Thành không đón Tết cùng cậu nên bổ sung thêm, “Lát về tôi nấu cho anh.”
Sở Thành suy nghĩ rồi trả lời cậu, “Làm tôm đi, lâu rồi chưa ăn tôm.”
“Được.” Quý Khinh Chu đáp.
Hai người mua cả một xe hàng rồi trở về nhà, Sở Thành nhìn đồ ăn chất đống trong tủ lạnh nhét không hết mới thấy yên tâm, nghĩ ít nhất Quý Khinh Chu có thể ăn Tết dư dả.
Quý Khinh Chu làm tôm cho anh như đã nói, nhân tiện nấu thêm vài món khác mà Sở Thành thích, cậu tính thời gian thấy hai ngày nữa là Sở Thành phải về nhà đón Tết, hai người không còn nhiều thời gian để ăn cùng nhau, thế nên hỏi, “Mai anh muốn ăn gì?”
“Bữa nay còn chưa ăn xong đã lo bữa mai à?”
“Thì mua quá trời đồ luôn mà, anh về nhà rồi còn có mình tôi ăn, tôi cũng đâu ăn hết được nhiều vậy nên định nấu thêm vài món anh thích cho anh ăn trước khi anh về nhà.”
Sở Thành nghe cậu nói “Anh về nhà rồi còn có mình tôi ăn”, là lại thấy xót xa trong lòng.
Anh cảm thấy chắc là Quý Khinh Chu cố ý rồi, cố ý biểu hiện cậu rất mong chờ, cố ý nói vậy để anh đau lòng khiến anh ở lại ăn Tết với cậu, đúng là mưu mô hết sức! Chu mưu mô!
Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu, tự nhiên lại thấy buồn bực, tại sao Uông Phương không thể xuất viện chứ? Tại sao Quý Khinh Chu không còn người thân khác chứ? Đón Tết trong viện vầy sao mà được.
Sở Thành buồn bực ăn cơm, lần đầu cảm thấy đón Tết đúng là một chuyện hết sức phiền toái.
°
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thành: Nhất định là em ấy cố ý! Muốn khiến tôi đón Tết với em ấy! Chu mưu mô!
Chu Chu:???? Anh đang nói gì thế?
Sở Thành: Haiz, có đón Tết chung không đây, sao lại phải đón Tết chứ, sao con người ta lại phải về nhà đón Tết vậy?
Chu Chu:???? Anh nghĩ gì đấy?
Hôm nay Chu Chu vẫn không hiểu gì.