Sở Thành hết nói nổi, “Sao anh gian thế.”
“Thủ đoạn của em qua mắt được mẹ thôi còn muốn gạt anh, nói đi, đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài là vì vị kia trong nhà em phải không?”
“Anh đoán được rồi còn muốn em nói gì.”
“Tiểu Thành, anh từng nói với em rồi, anh mong em làm việc có chừng mực.”
“Em rất có chừng mực mà.”
“Có chừng mực của em là Tết nói dối người nhà chạy đi tìm người khác?”
Sở Thành thở dài, “Anh nghĩ em muốn vậy à? Em cũng có muốn đâu? Cuối năm ai lại muốn ra ngoài chứ, nhưng nếu em không đi gặp cậu ấy thì trong lòng em cứ thấy không được thoải mái.”
“Anh không biết đấy thôi,“ Sở Thành nhìn anh trai mình, “Cậu ấy thảm lắm luôn phải đón giao thừa trong bệnh viện, thế thì cũng thôi đi nhưng cơ thể mẹ cậu ấy lại không được khoẻ, không xem Xuân Vãn chung với cậu ấy được, một mình xem Xuân Vãn có gì vui đâu đã vậy cậu ấy còn phải một mình lẻ loi xem trong bệnh viện, muốn nhắn tin nói chuyện giải sầu với em lại bị không khí vui vẻ của nhà mình kích thích, đúng là khổ quá mà.”
Sở Tín không cảm thấy có gì khổ, “Em biết nước mình hàng năm có bao nhiêu người không được về nhà ăn Tết không? Em biết nước mình có bao nhiêu người bị bệnh mà không có tiền mua thuốc không? Cậu ấy ở bệnh viện vừa có điều hoà sưởi ấm, vừa có Xuân Vãn để xem còn có người nhà bên cạnh thì có gì mà khổ? Nhiều người khổ hơn cậu ấy lắm.”
Sở Thành:????
Sở Thành cảm thấy anh mình đúng là tên máu lạnh vô tình, tàn nhẫn độc ác!
“Anh nói không đúng à?” Sở Tín hỏi, “Em gặp ăn mày trên đường em thấy họ khổ không? Em có đón giao thừa với họ không? Không hề. Vậy tại sao em lại thấy cậu ấy khổ còn nói dối vì cậu ấy? Không phải vì cậu ấy khổ mà vì em nghĩ cậu ấy khổ, em dùng tình cảm của em để phỏng đoán cậu ấy rồi nhận định về cậu ấy như vậy, thế nên em muốn đi sưởi ấm cho cậu ấy. Tiểu Thành, anh không đồng ý với hành vi hiện tại của em, anh không hy vọng em sẽ đi, anh thấy em làm vậy rất không có chừng mực.”
Sở Thành sửng sốt một chút, nhất thời không nói ra được là cảm giác gì. Nhưng ngay sau đó anh đã tìm được lý do cho mình, “Em cũng có quen biết gì mấy người ăn mày trên đường đâu, lúc gặp họ em cũng thấy họ khổ em còn cho họ tiền, nhưng em không quen bọn họ nên đương nhiên cũng chẳng đi gặp bọn họ làm gì. Em không thấy hành vi của mình có gì là không ổn, con người đâu phải cỏ cây, ở chung lâu ngày sao lại không có tình cảm được, đối với em cậu ấy cũng là một người bạn, tất nhiên em sẽ quan tâm cậu ấy hơn. Nếu mà hôm nay Thiệu Vĩnh thật sự thất tình thì em cũng sẽ đi gặp Thiệu Vĩnh thôi, như này đâu phải không có chừng mực, chỉ là do em với anh có nhận thức khác nhau về giới hạn.”
Sở Tín cười một tiếng, “Thiệu Vĩnh cũng chẳng phải bạn giường của em.”
“Thì cậu ấy cũng chỉ là bạn giường của em thôi.” Sở Thành nghiêm mặt nói, “Chỉ có vậy, anh không cần phải lo.”
“Lời em nói có tin được không?”
“Tất nhiên,“ Sở Thành đáp, “Em không bao giờ làm chuyện gì khiến mình phải hối hận.”
“Thế thì tốt.”
“Anh khỏi lo.” Sở Thành nói xong cầm hộp cơm đi.
Sở Tín nhìn anh, không nói gì.
Sở Thành cất sủi cảo vào hộp, về phòng cầm theo mặt dây chuyền bằng ngọc rồi mới ra cửa. Trước khi đi anh nói với Thiệu Vĩnh chuyện này, Thiệu Vĩnh cực kỳ bất mãn với việc mình bị thất tình, lo mai mẹ Sở Thành nói vụ này cho mẹ cậu ta biết, Sở Thành phải trấn an cậu ta hồi lâu, hứa cho cậu ta mượn xe thể thao phiên bản giới hạn của anh lái còn phải đảm bảo mẹ anh tuyệt đối sẽ không nói ra việc này, mới dập tắt được lửa giận của Thiệu Vĩnh, nhưng Thiệu Vĩnh vẫn không quên mắng anh là đồ trọng sắc khinh bạn, chuyên môn đào hố cho bạn mình.
Trước khi ra cửa Sở Thành phải đặc biệt dặn mẹ Sở không được nói việc này cho mẹ Thiệu Vĩnh biết, nếu không Thiệu Vĩnh sẽ thấy mất mặt rồi ảnh hưởng tình nghĩa anh em bọn họ.
Mẹ Sở bày tỏ mình hiểu, “Yên tâm đi mẹ không nói đâu, nói ra mắc công lộ việc con với anh con không có đối tượng, còn chẳng bằng Thiệu Vĩnh, muốn thất tình cũng không được.”
Sở Thành:... Con muốn thất tình làm gì, con perfect như này sao mà thất tình được! Đối phương cũng đâu có mù!
Sở Thành nghĩ thế, cầm đồ theo rồi chuẩn bị đi.
“Mai sáng có về ăn không?” Mẹ Sở hỏi.
“Có ạ.” Sở Thành đáp, “Con sẽ về trước lúc ăn sáng.”
“Vậy được, đi đường cẩn thận.”
“Vâng.” Sở Thành đi xuống gara lấy xe, chạy thẳng tới bệnh viện Uông Phương nằm.
°
Quý Khinh Chu bắt đầu thấy chán, cậu khá thích mấy chương trình kiểu này nhưng không biết sao chương trình năm nay chẳng có gì thú vị, thứ hay nhất nãy giờ là tiết mục múa của nhóm nữ vừa kết thúc. Quý Khinh Chu nhìn đồng hồ, 10 giờ, cậu ngồi trên sa lông, chẳng hiểu sao lại nhớ tới Tết lúc trước, mẹ cậu làm rất nhiều món cậu thích còn cùng cậu xem Xuân Vãn, thỉnh thoảng sẽ nhận xét mấy câu.
Quý Khinh Chu thực sự đã rất kiềm chế bản thân không nghĩ nhiều về quá khứ, ván đã đóng thuyền, chuyện cũng đã rồi, cứ nhớ về quá khứ chỉ càng thêm buồn bã. Như hiện tại cậu vốn cũng không thấy có gì vắng vẻ, nhưng vì bỗng nhớ tới mẹ nên mới thấy cô đơn.
Con người ta luôn thế, khi không nghĩ đến thì có thể giả vờ mình đã quên, một khi đã nhớ tới, ký ức sẽ như thác lũ mà tràn ra, những tiếc nuối khôn nguôi ập đến như thủy triều đập vào trái tim cậu, làm cậu không nhịn được mà thấy khó chịu trong lòng.
Quý Khinh Chu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, niêm phong nỗi nhớ sau hàng rào, cố tìm những chuyện khác để chuyển đi sự chú ý của mình, cho mình vui vẻ một chút. Cậu mở Weibo lên, thấy hot search cư dân mạng diss Xuân Vãn năm nay, cậu bấm vào xem từng cái, cuối cùng cũng dần dần nở nụ cười, tâm trạng không còn nặng nề nữa.
Quý Khinh Chu đang xem thì nghe tiếng thông báo Wechat, là Liên Cảnh Hành rep cậu: Chúc em năm mới vui vẻ, sang năm cũng phải cố gắng hết sức đấy!
Quý Khinh Chu tiện thể nói chuyện phiếm với anh ta một lát, trong lúc đợi Liên Cảnh Hành rep, cậu nhìn qua box chat của Sở Thành, từ lúc anh nói đi cán da sủi cảo xong thì không thấy đâu nữa.
Thật ra thì cậu muốn nói chuyện với Sở Thành hơn, nhưng Sở Thành lại đang bận, cậu ngại quấy rầy anh. Chỉ có thể thầm chờ mong Sở Thành nhanh hết bận đi, để còn tán gẫu với cậu một lát trước khi ngủ.
Quý Khinh Chu không muốn ngủ sớm, cậu muốn chờ đến 12 giờ -- chờ đến 12 giờ rồi nói chúc mừng năm mới với Sở Thành. Nhưng bây giờ có hơi chán, mà phải 1 tiếng nữa thì mới đến 12 giờ.
Quý Khinh Chu không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhắn tin với Liên Cảnh Hành, đang trò chuyện thì di động cậu bất chợt reo lên, Quý Khinh Chu thấy là điện thoại của Sở Thành, vội bắt máy, vui vẻ nói: “Anh hết bận rồi à?”
“Ừ, còn em, vẫn đang xem Xuân Vãn trong bệnh viện à?”
“Đúng vậy, có điều mấy tiết mục này hơi chán.”
“Dì vẫn đang ngủ à?”
“Ừ, mẹ tôi ngủ lâu rồi, chắc tôi cũng sắp ngủ.” Quý Khinh Chu bất đắc dĩ nói.
Sở Thành nghe vậy, cười nhẹ một tiếng, “Vậy à? Vậy xem ra tôi đến rất đúng lúc.”
Quý Khinh Chu nghĩ anh đang nói về cú điện thoại này, cười nói, “Đúng lúc lắm, tôi mới nghĩ không biết khi nào anh hết bận thì thấy anh gọi đến luôn.”
Sở Thành thầm nghĩ, quả nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ anh.
“Vậy em mở cửa đi,“ Sở Thành nói, “Tôi có bất ngờ dành cho em.”
Quý Khinh Chu hơi nghi hoặc, “Mở cửa?”
Ngay sau đó cậu liền nghe thấy tiếng gõ cửa nhỏ xíu, Quý Khinh Chu kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng, trong lòng có một suy đoán táo bạo nhưng lại cảm thấy suy đoán này quá khoa trương, không thể nào là thật. Cậu cầm điện thoại vừa mong đợi vừa thấp thỏm đi tới trước cửa, đặt tay lên chốt, tim đập nhanh.
Quý Khinh Chu ổn định lại tâm trạng kích động của mình rồi nhấn mở chốt cửa, cậu nhìn thấy Sở Thành đang đứng dưới ánh đèn trắng hệt như một giấc mơ, anh đeo tai nghe bluetooth, khẽ cười, “Surprise.”
Âm thanh đầy từ tính của anh thuận theo dòng điện truyền vào tai Quý Khinh Chu, tai cậu lập tức nóng rực lên, cậu lặng người nhìn Sở Thành tựa như bị đóng băng, cảm giác cả thế giới đều đã ngừng chuyển động ngay tại khoảnh khắc này.
Nội tâm cậu vẫn đang xao động nhưng lại vô cùng bình tĩnh, không khỏi nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt, cuối cùng bước lên trước vươn tay ôm lấy anh, miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Quý Khinh Chu nghĩ không có việc gì có thể làm cậu vui hơn bây giờ, người mà cậu nhớ nhung, không nói một lời cũng không báo trước, đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu. Anh đứng trong bệnh viện, nơi đầy rẫy sự sống và cái chết, niềm vui và nỗi buồn, nét mặt anh dịu dàng, tâm trạng đầy vui vẻ, cứ như mang theo ánh sao, đến sưởi ấm cho sự cô quạnh trong lòng cậu, tặng cậu những hân hoan náo nhiệt của ngày Tết đoàn viên.
Lúc này thời gian lặng lẽ ngừng lại, vạch một đường phân cách vô hình dọc theo vị trí của cậu, bên trong sáng rực, bên ngoài quạnh quẽ, Quý Khinh Chu đứng ở nơi rực rỡ ấy ôm lấy niềm vui bất ngờ của năm mới. Ngày Tết của cậu, trong tích tắc đã trở nên vẹn toàn sôi nổi.
Sở Thành đứng im mặc cho cậu ôm hồi lâu, không nhịn được mới mở miệng nói, “Bảo bối, tuy là giờ tầng này không có ai, nhưng chúng ta vào trong rồi hẵng ôm tiếp được không?”
Lúc này Quý Khinh Chu mới ngại ngùng buông tay ra, mắt sáng lấp lánh nhìn anh, bên trong tràn đầy niềm vui và ý cười không ngăn được.
Cậu dẫn Sở Thành vào phòng bệnh, Uông Phương đã ngủ nên Quý Khinh Chu dắt Sở Thành vào thẳng phòng chăm sóc, mình thì tắt TV, tiện đường nói với Liên Cảnh Hành cậu có chút việc, mai rồi trò chuyện tiếp.
Hình như Liên Cảnh Hành cũng đang bận nên không trả lời cậu ngay.
Quý Khinh Chu bước vào phòng chăm sóc, thấy Sở Thành đã tháo tai nghe bluetooth xuống, cởi áo khoác ngồi trên giường. Cậu đóng cửa, đi tới ngồi xuống cạnh Sở Thành, hỏi, “Sao anh lại tới đây?”
“Tôi đoán chắc là có ai đó muốn đón Tết với tôi nên tôi tới xem thử, không ngờ lại thực sự đoán trúng.” Sở Thành ghé sát vào cậu, cố ý nói, “Ôm tôi thích lắm à? Ôm lâu vậy rồi mà còn chưa nỡ buông cơ.”
Quý Khinh Chu hơi ngượng khi nghe anh nói thế, lại không ngăn được niềm vui trong lòng, ngẩng đầu nhìn anh, lại ôm anh tiếp.
Sở Thành thực sự bị cậu chọc cười, cảm thấy cậu đúng là dính người ghê lại còn đáng yêu nữa, anh ôm Quý Khinh Chu, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cậu.
Quý Khinh Chu ôm một lúc lâu mới lưu luyến buông ra, khôi phục lý trí hỏi, “Anh ở đây bao lâu thế?”
“Trở về trước sáng mai là được.”
Quý Khinh Chu rất vui, “Vậy anh có thể đón giao thừa với tôi rồi.”
“Đúng rồi,“ Sở Thành nhìn cậu, “Em vui không?”
Quý Khinh Chu thành thật gật đầu, “Tôi định 12 giờ gọi cho anh chúc mừng năm mới, giờ thì có thể nói trực tiếp với anh.”
“Em chú trọng những thứ này thật.” Sở Thành thấy cậu rất có cảm giác nghi thức, “Hàng năm tôi nhắn một câu qua Wechat cho mọi người rồi thôi.”
“Bình thường mà, thói quen mỗi người không giống nhau.” Quý Khinh Chu rất lý giải, “Nhưng giờ thì không cần nữa.”
“Em không nói với ai khác à? Như Liên Cảnh Hành chẳng hạn.” Sở Thành cố ý nói.
Quý Khinh Chu sửng sốt một chút, cậu đặt Sở Thành ở vị trí quan trọng nhất trong tiềm thức cho nên bất cứ chuyện gì cũng nghĩ đến anh đầu tiên, không có nghĩ tới những người khác.
“Tôi không có nghĩ đến đàn anh.” Quý Khinh Chu thẳng thắn nói.
Sở Thành cười ha ha, nghĩ cậu đúng là thành thật đến đáng yêu, “Vậy lát em có muốn gọi cho cậu ta không?”
Quý Khinh Chu còn không biết anh quá, câu hỏi của Sở Thành mãi mãi chỉ có một đáp án, không tồn tại câu trả lời nào khác. Huống hồ, 12 giờ gọi điện đón giao thừa cùng người khác là tượng trưng cho việc người đó rất quan trọng đối với mình, tuy rằng cậu rất thích người đàn anh Liên Cảnh Hành này, nhưng rất rõ ràng bọn họ là quan hệ đàn anh đàn em thuần khiết, không thích hợp như vậy, đặc biệt là cậu còn thích con trai nữa.
Bởi vậy Quý Khinh Chu lắc đầu, thuận theo tâm ý của Sở Thành cũng thuận theo lòng mình mà nói, “Không được.” Cậu nói, “12 giờ tôi muốn nói chúc mừng năm mới với anh, tôi muốn đón giao thừa cùng anh.”
Sở Thành rất hài lòng, thầm nghĩ không uổng công anh đặc biệt chạy đến đây một chuyến.
Anh nhìn Quý Khinh Chu, nhẹ nhàng nói, “Nếu em đã muốn đón giao thừa với tôi, vậy tôi cũng không thể không làm gì đúng không?”
Anh nói xong, đứng lên đi qua chỗ móc treo đồ, Quý Khinh Chu ngẩng cổ nhìn thử, nhưng vì Sở Thành đưa lưng về phía cậu nên không thấy được gì cả.
Sở Thành cầm hộp đựng mặt dây chuyền bằng ngọc ra, đi đến trước mặt Quý Khinh Chu, dưới ánh mắt tò mò của Quý Khinh Chu đưa quà cho cậu, “Cho em, quà Tết của em đấy.”
°
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Chu: Có cả quà Tết cho em nữa á?!
Sở Thành: Em vui không?
Chu Chu: Vui (*^▽^*)
Sở Thành: Ngoan ~
Thiệu Vĩnh: Hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ