Xuyên Thành Tra A Vườn Trường

Chương 9: Chương 9






Mạc Du Tâm nhìn a di quản túc, miễn cưỡng cười nói: "cảm ơn dì, con đứng ngoài cửa chờ một chút."

A di nhìn Mạc Du Tâm lắc đầu, tuổi trẻ thời nay, đúng là muốn làm gì thì làm.

Mạc Du Tâm mở xem nguyên thư một chút, trong sách Tô Ngữ Băng sinh con được hai tuần thì ra ngoài làm việc, thân thể không được bồi bổ, hơn nữa nàng dinh dưỡng không đủ, sữa cho con không đủ, bảo bảo chỉ có thể uống sữa bột, nhưng mà sữa bột cao cấp thì đắt, Tô Ngữ Băng nợ bạn cùng phòng không ít tiền, lúc ra ngoài làm việc thì phải để bảo bảo lại trong phòng nhờ các bạn cùng phòng chăm sóc, thỉnh thoảng họ còn mua chút đồ cho bảo bảo, Tô Ngữ Băng cũng rất khó khăn, lúc mua sữa không được, đành phải dùng nổi cơm điện nhỏ nấu chút nước cháo gà đút cho bảo bảo, Tô Ngữ Băng đến giờ cũng không ngờ rằng, mình không có đủ tiền mua nổi sữa bột cho bảo bảo ăn.

Mạc Du Tâm suy nghĩ, bảo bảo hiện tại đúng là đứa bé đáng thương, cô phải chờ thêm một chút, nếu Tô Ngữ Băng nhận mấy thứ này thì sao? dù không cho sắc mặt tốt với mình cũng không sao.

Bên kia, Tô Ngữ Băng trong phòng ký túc, Phó Chi Đào, Diêu Thiến cùng Trương Hiểu Kỳ đều vây quanh.

"Ngữ Băng sao vậy? có phải tên cặn bã kia kiếm chuyện hay không? bồ đừng sợ, có tụi mình đây rồi, cô ta còn mặt mũi mà gọi điện đến sao?" Phó Chi Đào muốn lào vào di động đánh Mạc Du Tâm một trận.

"Phải đó, cô ta chả làm được chuyện tốt, Ngữ Băng mặc kệ cô ta đi." Diêu Thiến là bạn cùng phòng cũng nhăn mày nói.

Tô Ngữ Băng chịu khổ các nàng thấy từ đầu đến cuối, lúc này cũng không muốn để Tô Ngữ Băng bị tên cặn bã kia lừa nữa.

"Cô ta nói là mua sữa bột và tả lót cho bảo bảo, muốn mình xuống lấy, còn nói là không đòi con, chỉ muốn cùng mình nuôi lớn bảo bảo." Tô Ngữ Băng cảm thấy lời Mạc Du Tâm nói thật buồn cười, bảo bảo đã bốn tháng rồi mới đến làm chuyện này, lúc mình chịu khổ Mạc Du Tâm ở đâu? bảo bảo đầy tháng bị viêm phổi, Mạc Du Tâm lại ở đâu?

Bây giờ lại cầm mấy thứ không đáng tiền này đến lấy lòng? Tô Ngữ Băng chỉ cảm thấy Mạc Du Tâm thật buồn nôn.

"Ngữ Băng, mặc kệ tên cặn bã kia đi, nhưng mà nói thật Mạc Du Tâm cũng phải có trách nhiệm với bảo bảo, chít ít cũng phải trả tiền sữa bột, hay là mấy người chúng ta xuống xem một chút? nếu cô ta mang đồ đến lừa chúng ta, chúng ta sẽ mắng cô ta ngập đầu, nếu đồ dùng được, chúng ta sẽ cầm về cho bảo bảo, dù sao cũng là trách nhiệm của cô ta." Trương Hiểu Kỳ nghĩ một chút nói, nàng biết Tô Ngữ Băng tự mình nuôi bảo bảo không dễ dàng gì, từ thiên kim đại tiểu thư giờ lưu lạc đến nỗi phát sầu vì sinh kế, mỗi ngày còn làm ba việc vặt, cả đêm ngủ không ngon giấc.

"Phải đó, bảo bảo nhất định là của chúng ta, nhưng cũng không thể có lợi co tên cặn bã kia được, xem thử chút nữa cô ta nói cái gì?" Diêu Thiến cũng gật đầu, nàng biết không thể có lợi cho tên cặn bã được, ngược ba người các nàng cùng xuống khẳng định chịu không nổi rồi.

Phó Chi Đào vỗ vai Tô Ngữ Băng trấn an, "Ngữ Băng bồ yên tâm, tên cặn bã kia dám giở trò, mình sẽ cho cô ta biết tay."

Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút, mím môi nhìn bảo bảo đang ngủ say trong giường nhỏ, gật đầu, nếu tên cặn bã kia có thể đưa cho bảo bảo chút gì đó, ngược lại cũng là chuyện tốt, nhưng mà nàng cũng không muốn có liên quan gì đến Mạc Du Tâm.

"Làm phiền các bồ rồi, mình không muốn liên quan đến cô ta." Tô Ngữ Băng có chút áy náy nhìn các bạn cùng phòng, ba người bạn này thực sự giúp nàng rất nhiều, cũng vì nàng làm rất nhiều.

"Không sao đâu Ngữ Băng, chuyện của bồ cũng là chuyện của tụi mình mà, huống hồ còn phải đối phó với tên cặn bã kia." Diêu Thiến liền khoát tay áo.

"Phải đó, chúng mình đều là mẹ nuôi của bảo bảo, chuyện của bồ cũng là chuyện của tụi mình." Trương Hiểu Kỳ nói tiếp.

Phó Chi Đào vung tay hô, "Ngữ Băng bồ chờ tin tốt của tụi mình nha, đừng lo cho cho tụi mình, trông bảo bảo là được rồi."

Phó Chi Đào bà người tức giận cùng nhau đi thang máy xuống lầu một, ở đại sảnh không thấy bóng Mạc Du Tâm, Diêu Thiến vỗ hai người, chỉ tàng cây ngoài cửa ký túc, "mấy bồ xem, kia có phải Mạc Du Tâm không?"

"Chính là tên cặn bã đó, chúng ta qua xem thử." Phó Chi Đào xắn tay áo liền đi qua, không giống Omega nhu nhược chút nào.

Mạc Du Tâm không chờ ba người đến cũng đã thấy họ rồi, Phó Chi Đào thì cô gặp trước đó rồi, còn ba người đang tức giận thì Mạc Du Tâm đoán là đang đến tìm mình.

Cô đứng thẳng người, nhìn ba người đi tới cười thân thiện, nói với Phó Chi Đào: "lần trước gặp qua bạn, bạn học, là Ngữ Băng nhờ ban đến sao?"

Phó Chi Đào cười lạnh một tiếng, "bớt lôi kéo thân thiết với tôi đi, cô muốn cái gì?"

Mạc Du Tâm đưa hai túi lớn bên người lên, cho ba người xem: "đây là tã lót mình mua cho bảo bảo, còn đây là sữa bột mình mua cho bảo bảo, còn có một bộ đồ nhỏ, mình chưa từng thấy bảo bảo lớn thế nào rồi, nên chỉ hỏi nhân viên cửa hàng, mua loại dành cho bé bốn tháng, các bạn có thể đưa cho Ngữ Băng dùm mình được không? các bạn yên tâm, mình chỉ đến tặng đồ, sẽ không có ý gì khác, phiền các bạn."

Đã nói không ai đánh mặt người cười, lúc ba người Phó Chi Đào xuống lầu đã chuẩn bị đánh nhau với tên cặn bã này, kết quả Mạc Du Tâm lễ phép như vậy, hơn nữa trong túi còn có đồ ăn đồ mặc dành cho bảo bảo, 3 người cũng không thể mắng chửi được.

Phó Chi Đào nhìn Mạc Du Tâm nửa tin nửa ngờ, cầm túi mở ra, các nàng chăm bảo bảo nên cũng hiểu về tã lót và sữa bột.

Diêu Thiến cầm một lon sữa bột ra xem, thấy Mạc Du Tâm mua là sữa bột cao cấp, rồi lại cầm tã lót ra xem, đều là hàng tốt trên thị trường, nhất thời bộ dạng kiêu ngạo cũng tiêu hơn phân nửa, nhưng vẫn cứng cổ nói: "Mạc Du Tâm, tôi khuyên cô đừng giở trò, cách xa Ngữ Băng và bảo bảo một chút, nếu để chúng tôi thấy cô có mưu đồ gì, chúng tôi sẽ không tha cho cô đâu."

"Phải đó, chúng tôi không giống đám si mê cô, cô đàng hoàng một chút đi." Trương Hiểu Kỳ nhìn Mạc Du Tâm cảnh cáo nói.

Mạc Du Tâm cười thân thiên, "các bạn học, mình thực sự không có ý gì khác, cho muốn để Ngữ Băng thoải mái một chút thôi, hôm nay thực sự cảm ơn các bạn đã xuống, nếu không Ngữ Băng cũng không nghe máy của mình, các bạn ai có thể cho mình xin số liên lạc được không? lần sau mình mang đồ đến cũng ngại làm phiền a di quản túc, cảm ơn, cảm ơn."

Mạc Du Tâm chắp tay nói cảm ơn, rất thành khẩn.

Nhưng ba người cũng không dám xem thường, vì trước kia Mạc Du Tâm quá cặn bã, Phó Chi Đào hừ lạnh một tiếng, "muốn số liên lạc chứ gì? đây, lưu của tôi đi, nếu cô có ý đồ gì, tôi sẽ là người đầu tiên bẻ tay cô."

"Không dám, không dám, thực sự không dám, vậy làm phiền bạn học Phó rồi, sau này giúp mình mang đồ cho bảo bảo dùng, thực sự làm phiền các bạn."

Phó Chi Đào tức lộn ruột cũng không có chỗ xả, kết quả Mạc Du Tâm còn lễ phép như vậy, nàng trừng Mạc Du Tâm nửa ngày, thực sự vô cớ xuất binh cũng không mắng được, Diêu Thiến và Trương Hiểu Kỳ bên cạnh nàng cũng như vậy, nghẹn đến đỏ mặt, Mạc Du Tâm nói lời hữu ích cũng xong rồi, các nàng cũng cần thể diện, thực sự không thể mắng được.

Cuối cùng Phó Chi Đào khô cằn nói: "được rồi, được rồi, biết rồi, dài dòng, số di động của tôi đó cô lưu đi, có chuyện gì nhờ tôi báo với Ngữ Băng là được, cô đừng có quấy rầy Ngữ Băng nữa."

Mạc Du Tâm cười điềm mỹ, "bạn học Phó, còn có hai bạn học này nữa thực sự cảm ơn các bạn, bạn yên tâm, mang đồ đến mình sẽ gọi cho bạn, bình thường sẽ không làm ảnh hưởng đến các bạn." Mạc Du Tâm nói xong rồi nhá máy cho Phó Chi Đào, "bạn học Phó, đây là số máy của mình, nếu Ngữ Băng và bảo bảo có chuyện gì, bạn gọi vào số này cho mình, làm phiền bạn."

Phó Chi Đào định mắng hai câu, Ngữ Băng và bảo bảo liên quan gì đến cô, nhưng lại bị câu sau "làm phiền" của Mạc Du Tâm lấp lại, không thể mắng được, nàng kỳ quái, trước kia tên cặn bã này hay kiểu vênh váo lắm mà, từ khi nào lễ phép như vậy?

Vì vậy muốn chửi Mạc Du Tâm cũng trở thành câu khác: "biết rồi, biết rồi, phiền chết được."

Phó Chi Đào nói xong với Mạc Du Tâm, rồi nói với hai bạn cùng phòng: "được rồi, mang đồ lên thôi, chúng ta về phòng."

"Ừ, đi thôi." bọn họ không để ý Mạc Du Tâm, Phó Chi Đào còn trừng Mạc Du Tâm một cái, cảnh cáo cô đàng hoàng một chút, đừng kiếm chuyện.

Mạc Du Tâm chỉ cười hiền hòa, không tức giận, thậm chí còn nhìn theo ba người lên lầu.

Lên lầu rồi Diêu Thiến vội hỏi hai người bạn cùng phòng với mình: "mấy bồ nói xem, Mạc Du Tâm có phải uống lộn thuốc rồi không? sao lại như vậy chứ? còn lễ phép như vậy?"

"Mình cũng thấy vậy, trước kia cô ta thấy tụi mình thì coi như không khí, hơn nữa còn mang mấy thứ đó đứng dưới ký túc nhờ bọn mình, không phải trước đây cô ta luôn phủ nhân đứa bé là con cô ta sao? còn sợ mấy phú bà Omega không thích cô ta nữa mà, giờ lại đến tặng đồ, này không phải tương đương với thừa nhận con là của cô ta rồi sao?" Trương Hiểu Kỳ phân tích nói.

"Đúng đó, cô ta có ý gì vậy? theo lý đi câu phú bà, thì con cái sẽ trói buộc cô ta mà, hơn nữa hôm nay cô ta còn từ chối rất nhiều phú bà Omega nha." Diêu Thiến nói tiếp, nàng thực sự không biết Mạc Du Tâm muốn làm cái gì.

Phó Chi Đào phất tay, "mặc kệ cô ta đi, dù sao cô tay hay khoác lác mà, lần này có chuyện gì cứ gọi cho cô ta là được, dựa vào cái gì phải để Ngữ Băng một mình gánh chịu chứ."

"Phải đó." Diêu Thiến gật đầu.

Nói chuyện một hồi, thang máy lên đến lầu 7, 3 người mang đồ về phòng 702.

Tô Ngữ Băng nhìn túi trong tay ba người, trong lòng kinh ngạc.

Phó Chi Đào một bên lấy đồ ra, vừa nói: "Ngữ Băng, Mạc Du Tâm hình như uống lộn thuốc rồi, đối với tụi mình rất khách khí, hơn nữa còn cho tụi mình xem đồ, đúng là không có vấn đề gì, sữa bột so với tụi mình mua lúc trước còn tốt hơn, còn có mấy bao tã lót, đều là hàng tốt, còn có bộ đồ nhỏ cho tiểu bảo bảo."

Tô Ngữ Băng bình tĩnh gật đầu, dù mang đồ đến thì làm được gì, Mạc Du Tâm tổn thương mình căn bản cũng không thể bù đắp bằng chút đồ này được, "cô ta thế nào cũng không liên quan đến mình và bảo bảo, đồ có thể dùng được thì cứ giữ lại đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.