Lúc trên vách núi không chú ý, đi xuống Tiết Văn Hãn mới phát hiện tình cảnh Tô Nhật An nguy hiểm hơn hơn khi nhìn nhiều lắm.
Cái sọt bị trọng lượng đè ép tùy thời vỡ tan từng mảnh.
Tô Nhật An tư thế hạn chế, hai chân không mượn được lực, sức nặng toàn thân đều đặt trên hai cánh tay đeo sọt.
Thời gian lâu dần cánh tay cũng không còn sức lực.
Có thể chống đỡ tới bây giờ, hoàn toàn dựa vào nghị lực, còn tiếp tục như vậy, cho dù sọt không vỡ, sớm hay muộn cũng sẽ vì cánh tay thoát lực mà ngã xuống.
Nhìn thấy y như vậy, Tiết Văn Hãn trực tiếp đen mặt.
Trên vách núi nhiều người như vậy mà mẹ nó không ai được việc.
Còn chờ thang tới…… A, cho dù thang tới thì thế nào? Đừng nói tới cái cục đá lồi lổm không đặt thang được, cho dù đặt được, nhưng một cục đá đột nhiên lồi ra khỏi mặt núi tùy tiện một cái thang là có thể leo lên à, một đâu khác cái thang không tới thì sao?Ai dám kéo người lên?
Hoàn toàn là lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh Tô Nhật An.
Còn không bằng tìm mấy cộng dây thừng, thả vài người xuống, đem Tô Nhật An kéo lên.
“Sao ngươi lại xuống? Không phải bảo ngươi đừng xuống hay sao?!” Nhìn thấy Tiết Văn Hãn leo xuống, trong lòng Tô Nhật An ấm áp, có chút cao hứng, sau lại có chút buồn bực.
Tiết Văn Hãn tay không xuống dưới, không dây thừng không thang gỗ.
Nơi này là khe núi Tam Xóa, là địa phương nguy hiểm nhất Bạch Dương Câu, không phải mương nhỏ, sườn núi nhỏ, tuy rằng biết Tiết Văn Hãn lợi hại, nhưng Tô Nhật An vẫn cảm thấy Tiết Văn Hãn quá hồ nháo.
Có chút sinh khí.
Nhìn sắc mặt y tái nhợt, trên môi không có huyết sắc, khẩn trương tới mức trên trán đổ mồ hôi lớn vẫn còn lo cho mình, Tiết Văn Hãn khẽ thở dài một cái, nói: “Ngươi yên tâm đi, nếu ta đi xuống khẳng định có nắm chắc, đừng lo lắng cho ta, được không?! Chờ một lát ta ôm lấy chân ngươi, ngươi liền chậm rãi buông sọt ra, nghe thấy không?!”
“Như vậy quá nguy hiểm.”
Tô Nhật An vẫn là có chút sợ hãi, nếu có chuyện bất trắc, chẳng những y mà ngay cả Tiết Văn Hãn cũng chạy không thoát, đến lúc đó…… Đậu Tử còn nhỏ như vậy.
Tô Nhật An quả thực không dám tưởng tượng.
Tiết Văn Hãn cũng không chờ y tưởng tượng, nói xong trực tiếp đi lên ôm lấy chân Tô Nhật An, sau đó nói với Tô Nhật An: “Được rồi, buông tay ra đi.”
Nói như vậy nhiều có ích lợi gì? “Đại lực sĩ” như hắn còn không được, những người trên đó càng không được, chẳng lẽ để y vẫn luôn treo ở đây?
Hắn nguyện ý, cái sọt cũng không nguyện ý có được không.
Tuy rằng ngày thường lá gan không nhỏ, nhưng bây giờ Tô Nhật An vẫn thật sự sợ hãi. Hơn nữa bởi vì thời gian lâu rồi, cánh tay có chút cứng đờ, còn không quá nghe lời.
Cả buổi, mới run run rẩy rẩy buông tay.
Nhưng lại không dám lập tức buông ra toàn bộ, y sợ buông tay quá nhanh, hai người đều ngã xuống.
Nhìn bộ dạng cẩn thận của y, Tiết Văn Hãn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó nâng mông y, chờ y hoàn toàn buông ra, tay vịn đến trên vách đá, Tiết Văn Hãn mới nói với người phía trên: “Đợi chút ta đưa An ca nhi đi lên, các ngươi ở trên kéo một chút.”
“Được rồi.”
“Được, ngươi yên tâm đi.”
“Tốt tốt, chúng ta đều đã chuẩn bị tốt.”
Mặt trên có người trả lời.
Tiết Văn Hãn cũng không sợ bọn họ chơi xấu, kêu xong sau nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Nhật An một thân mồ hôi ghé vào vách đá thở hổn hển, trấn an y: “Đừng sợ, có ta ở dưới nâng ngươi, sẽ không để ngươi có chuyện.”
“Được.” Tô Nhật An từ cổ họng trở về hắn một câu, kỳ thật vẫn còn sợ hãi, nhưng không biết vì cái gì, nghe thấy âm thanh Tiết Văn Hãn, không hiểu sao cả người lại trấn định xuống.
Tiết Văn Hãn đem phản ứng của y xem vào trong mắt, sau nói: “Hiện tại ngẩng đầu, nhìn thấy tảng đá trên đầu ngươi không?”
Tô Nhật An thật cẩn thận ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, sau nói: “Thấy được.”
“Hiện tại vươn tay trái bắt lấy tảng đá kia.” Tiết Văn Hãn tiếp tục chỉ huy.
Có một số người ở trạng thái cực độ sợ hãi đại não sẽ mất đi phản ứng, trở nên trì độn, có đôi khi chỉ là một việc cực kỳ đơn giản dưới tình huống bình thường, nhưng ở cái loại tình huống này lại vô cùng có khả năng không biết làm như thế nào.
Tô Nhật An tuy khoa trương như vậy, nhưng lúc này đại não phản ứng cũng không quá linh hoạt.
Bắt được, Tiết Văn Hãn mới tiếp tục chỉ huy y.
Tô Nhật An thực nghe lời, Tiết Văn Hãn nói cái gì y liền làm cái đó, nhưng dưới sự chỉ huy của Tiết Văn Hãn khi đem chân phải đặt trên một khối đá lồi ra ngoài, lại thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
Tô Nhật An dừng bước, nếu không phải Tiết Văn Hãn vẫn luôn duy trì cảnh giác đỡ y, người đã sớm rớt xuống huyền nhai.
“Làm sao vậy?” Tiết Văn Hãn cũng bị sợ tới mất sức.
Vừa rồi quá nguy hiểm.
“Ta……” Tô Nhật An vốn là không tính nói, nhưng tình huống vừa rồi…… Thật sự là quá hung hiểm, y còn chưa tính, nếu ngã xuống, khẳng định sẽ liên lụy Tiết Văn Hãn, nghĩ nghĩ, Tô Nhật An cũng không dám không nói, lí nhí đáp: “Đùi phải bị rắn cắn lúc nãy hiện tại mất cảm giác.”
Nói xong, Tô Nhật An vội vàng dựng lỗ tai nghe động tĩnh Tiết Văn Hãn, lại phát hiện Tiết Văn Hãn không có động tĩnh gì.
Thoáng nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút thất vọng.
Bất quá cũng không nói gì.
Lại không biết, Tiết Văn Hãn nghe được y nói xong, đôi mắt liền đặt trên đùi phải chưa từng nhúc nhích của y, lông mày gắt gao nhíu lại, sau Tiết Văn Hãn nói: “Ta thả ngươi xuống trước. Khi ta đi lên nhìn thấy bọn họ mang thang, cầm dây thừng, phỏng chừng sắp tới rồi, chờ bọn họ tới lại lấy dây thừng kéo ngươi lên.”
“Được.” Tô Nhật An nói, xác thật lấy bộ dáng hiện tại của y, tự mình bò lên trên là rất khó.
Tiết Văn Hãn sức lực lớn, nhưng vách núi quá sâu mang người đi lên vẫn là một vấn đề.
Nếu có dây thừng kéo lên là tốt nhất bất quá.
Nghe Tô Nhật An nói, Tiết Văn Hãn hô một tiếng với người bên trên, sau đó chậm rãi thả Tô Nhật An xuống.
Mới vừa đặt Tô Nhật An xuống bậc thang, còn chưa kịp đứng vững chân, đột nhiên nghe được một tiếng kêu suy yếu rồi lại cực độ hoảng sợ dưới đáy khe núi: “A ~!!!!”
Tiết Văn Hãn chau mày.
Nghiêng lỗ tai lắng nghe.
Nhưng âm thanh qua đi liền im bặc, Tiết Văn Hãn còn tưởng mình nghe lầm, hỏi Tô Nhật An: “Nghe được thanh âm gì không?!”
Tô Nhật An nheo mắt, đáy mắt hiện lên một mạt thù hận, trong nháy mắt kia khẩn trương gì cũng quên mất, nói: “Không nghe được.”
Có lẽ mình nghe lầm thật.
Tiết Văn Hãn cũng không để trong lòng, vừa vặn mấy người kia nâng thang tới, mặt trên có người ríu rít đem dây thừng tới, thả dây thừng xuống.
Còn có người hỏi cần thang hay không.
Tiết Văn Hãn không nhịn được mắt trợn trắng trong lòng, mắt đều mù hết rồi à?!
Nói câu “Không cần”, sau đó đem dây thừng quấn quanh eo Tô Nhật An, lại hô một tiếng: “Được rồi, kéo lên đi.”
Sau đó Tiết Văn Hãn nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Nhật An đang khẩn trương muốn chết còn cố ra vẻ trấn định, trấn an y, “Yên tâm, ta sẽ ở bên cạnh ngươi sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, đừng sợ!”
“Được.” Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Nhật An gật gật đầu.
Trong lòng nói cho chính mình: Không cần khẩn trương, không cần sợ hãi, sẽ không có việc gì, nhưng lại càng thêm khẩn trương, thân thể cũng quá không nghe lời, nếu không phải y vẫn luôn banh mặt, Tô Nhật An cảm thấy mình hiện tại ngay cả đều đứng cũng không vững.
Biết y sợ hãi, Tiết Văn Hãn vẫn luôn đi theo bên người y, trấn an y, tìm điểm dừng chân cho y, ước chừng qua một nén nhang, hai người rốt cuộc bò lên trên vách núi.
Tiết Văn Hãn không nghĩ tới, vừa đi lên, dây thừng trên eo còn chưa cởi bỏ, Tô Nhật An liền bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm lấy hắn.
_________
Hãn said: “ Mấy đứa thấy chưa, đây chính là thứ gọi là ' cảm giác an toàn ' đấy. Mỹ nhân cứ nhào vào ngực đây.”
┐(´∇`)┌