Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang

Chương 1: Chương 1




Bị em gái nhỏ hơn hắn mười bốn tuổi bắt buộc đọc một quyển tiểu hơn nữa buổi tối, thật vất vả chờ em gái đi ngủ, Tiết Văn Hãn mới bò lên giường, nhưng mới vừa ngủ bên tai liền mơ mơ màng màng truyền đến một âm thanh tràn đầy ác ý cùng nhục mạ từ nam nhân:

“Tiểu súc sinh, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta bảo ngươi đi lấy tiền từ a mỗ ngươi lại không lấy mạng ngươi, ngươi khóc cái gì mà khóc.”

“Mau đi, đừng giả chết, có nghe hay không.”

“Không đi!” Giọng tiểu hài tử mang theo tiếng khóc sợ hãi run rẩy, hít hít cái mũi, rồi lại kiên định cự tuyệt.

“Không đi?!!” Nam nhân như là bị tức đến bật cười, lại khốn nạn nói: “Được, ngươi không đi, lão tử hôm nay liền đánh chết ngươi xem ngươi có đi hay không.”

Tiếng trước vừa dứt liền nghe được tiếng sau “Phanh —— phanh ——”, như là đồ vật rơi trên đất, cùng lúc đó tiếng thét chói tai của tiểu hài tử vang lên.

“A ——”

Tiết Văn Hãn trong lòng nhảy dựng, lập tức mở mắt. Sau đó liền thấy được một cảnh tượng làm hắn cả đời khó quên.

Trong sân vườn xa lạ đầy bùn đất, một đứa bé tầm ba bốn tuổi cả người gầy yếu khô vàng cắn răng quỳ rạp trên mặt đất, một đôi mắt đen như hắc diệu thạch gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trung niên thân mình hơi còng, khuôn mặt đáng khinh trước mặt, ánh mắt âm u hung ác, tựa như rắn độc liếc một cái. Lông mi thật dài còn treo nước mắt, cái mũi nhỏ nhắn còn phao bong bóng, trên trán còn có miệng vết thương đang không ngừng chảy máu, máu nhiễm hồng khuôn mặt đứa bé, áo vải thô đầy lổ vá, nằm trên mặt đất như một cục than nhỏ.

Đau đớn khiến khuôn mặt vặn vẹo,hốc mắt tràn đầy nước mắt, đứa bé không than một câu, mãn nhãn đều là hận ý nhìn chằm chằm nam nhân, từng câu từng chữ nói: “Tô Ngũ Ngưu, ngươi hôm nay tốt nhất liền đánh chết Tô Đậu Tử ta, bằng không chờ ta trưởng thành liền giết ngươi.”

Âm thanh tiểu hài tử tràn đầy khí phách, làm người vô cớ tin tưởng lời hắn nói đều là sự thật.

Nam nhân đáng khinh vừa mới bắt đầu cũng bị tiểu hài tử chấn trụ, sau khi phản ứng lại, sắt mặt biến đổi, lập tức thẹn quá thành giận cho tiểu hài tử một chân: “ Tiểu súc sinh có người dưỡng không có người dạy, hôm nay lão tử thay cha ngươi dạy dỗ ngươi, xem sau này ngươi còn dám dùng ánh mắt này trừng người khác hay không” Tiếp theo lại muốn đánh tiểu hài tử.

Thấy một màn như vậy, máu nóng trong đầu Tiết Văn Hãn bốc lên. Tên súc sinh này, có còn là người hay không? Ra tay tàn nhẫn với một đứa bé như vậy.

Trực tiếp quên mất bản thân đang chuẩn bị ngủ, tại sao có thể xuất hiện ở đây. Lập tức rống lên “Ngươi mẹ nó dừng tay“. Nhanh chóng lưu loát bật dậy từ trên giường, ngay cả cảm giác choáng váng do ngồi dậy quá nhanh cũng không ngăn được hắn, tức tốc hai ba bước chạy đến đá bay......nam nhân.

Đá bay ——

Tiết Văn Hãn cũng sửng sốt, không nghĩ tới sức lực đột nhiên tăng lớn như vậy. Trong đầu nhanh chóng lóe qua cái gì đó.

Nhưng còn chưa kịp bắt lấy đã bị khuôn mặt tràn đầy cảnh giác của tiểu hài tử thu hút toàn bộ lực chú ý, Tiết Văn Hãn vội vàng ngồi xổm xuống, đem tiểu hài tử hư trương thanh thế, kỳ thật đã sớm run rẩy ôm vào lòng:“ Đậu Tử đừng sợ, ta lập tức mang ngươi đi băng bó, xem bác..... đại phu, đừng sợ“.

Bị Tiết Văn Hãn ôm lấy, thân thể tiểu hài tử theo bản năng cứng đờ, nước mắt sắp phá tan hốc mắt ra tới, rồi lại bị hắn cứng rắn nghẹn trở về, lông mi thật dài run rẩy, như là cực kỳ sợ hãi, xong rồi lại cắn răng không phát ra tiếng

Toàn thân phòng bị.

Tiết Văn Hãn bị phản ứng của hắn làm cho đau lòng không thôi, giơ tay, muốn vỗ vỗ vai hắn trấn an hắn, lại cảm giác được thân thể trong lòng đột nhiên run lập cập, tay Tiết Văn Hãn dừng một chút, hơn nữa trên người tiểu hài tử bị thương, sợ làm đau hắn, cuối cùng ngượng ngùng thu tay.

Theo Tiết Văn Hãn tay buông, tiểu hài tử rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, sau đó nỗ lực đem thân mình nho nhỏ súc thành một đoàn, ý đồ giảm cảm giác tồn tại của mình.

Tiết Văn Hãn thực đau lòng, nhưng hắn hiện tại không có thời gian suy nghĩ việc khác.

Cúi đầu, lại nhìn đến quần áo mềm mại trên người mình, rõ ràng tốt hơn mấy chục lần so với quần áo của tiểu Đậu Tử, lông mày nhíu lại, rồi cũng chưa nói gì, vội vàng đem tay áo xé xuống băng bó cho Tô Đậu Tử.

Cho nên, đương Tô Ngũ Ngưu từ trên mặt đất bò dậy, liền nhìn thấy Tiết Văn Hãn ngày thường liền nhìn Tô Đậu Tử một cái đều lười chứ nói gì đến ôm vào lòng, còn xé áo trong trị giá hai lượng bạc trên người cho Tô Đậu Tử băng bó, cả kinh tới mức Tô Ngũ Ngưu thiếu chút nữa rớt cằm.

Đây là trời muốn hạ hồng vũ hay là mặt trời mọc từ hướng Tây.

“Tiết, Tiết huynh, ngươi đây là……?!”

Tuy rằng bị đánh, nhưng bởi vì Tiết Văn Hãn sức lực cực đại, mười mấy hán tử trong thôn cùng lên cũng đánh không lại, Tô Ngũ Ngưu cũng không dám tức giận.

Đương nhiên cho dù thật sự tức giận, hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài, để Tiếc Văn Hãn nhìn thấy.

Huống chi hắn ngày thường còn muốn dựa vào Tiết Văn Hãn sinh hoạt, nếu Tiết Văn Hãn tức giận …… Tô Ngũ Ngưu hung hăng mà đánh một cái rùng mình, sợ Tiết Văn Hãn sinh khí hắn không trái cây ăn, vội vàng a dua thò qua ngồi xổm bên người Tiết Văn Hãn, chọn hắn cảm thấy Tiết Văn Hãn sẽ thích nói nói.

“Cũng đúng, tiểu tiện chủng này mà chết cũng thật phiền toái, vẫn là Tiết huynh suy nghĩ chu đáo, ha ha ha……” Tô Ngũ Ngưu giả lã cười hai tiếng.

“Bất quá theo ta thấy, tiểu tiện chủng này mệnh cũng thật cứng, chắc chắn không chết được, Tiết huynh cũng không cần cẩn thận như thế, chờ một lát Tô Nhật An trở về, ta liền hỏi hắn muốn chút tiền, lại cùng Tiếc huynh đi Như Ý phường mua vui“.

Như Ý phường là sòng bạc.

Tô Ngũ Ngưu nghĩ vuốt mông ngựa Tiết Văn Hãn, mở miệng là tiểu tiện chủng, lại không biết rằng đá phải chân ngựa, Tiết Văn Hãn chẳng những không hề cao hứng, ngược lại xoay người liền cho hắn một cái tát: “Tô Ngũ Ngưu, hôm nay liền không tính, về sau nếu lại để ta nghe được ngươi nói Tô Đậu Tử cùng Tô Nhật An như thế, xem ta làm sao đánh chết ngươi.”

Bị Tiết Văn Hãn đánh, Tô Ngũ Ngưu sửng sốt, tuy rằng không rõ Tiết Văn Hãn vì cái gì, cũng không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hắn là thật sự không thể trêu vào Tiết Văn Hãn.

Mà Tiết Văn Hãn, sau khi đánh xong liền lưu loát băng bó đơn giản cho Tô Đậu Tử lại vội vàng ôm Tô Đậu Tử lên nhanh chóng chạy về phía nhà của đại phu trong thôn, vừa chạy vừa trấn an Tô Đậu Tử: “Đậu Tử đừng sợ, cha…… Cha về sau sẽ không để bọn họ khi dễ Đậu Tử nhà ta nữa, đừng sợ.”

Thời điểm nói tới 2 chữ “Cha”, Tiết Văn Hãn còn có chút biệt nữu. Nghĩ đến Tiết Văn Hãn là một tên quý tộc độc thân hai mươi bảy năm.... đột nhiên trở thành cha người ta. Cũng may tâm lý thừa nhận hắn cường đại, nếu không đổi 1 tên nào đó năng lực thừa nhận kém không chừng đã bị dọa cho ra bệnh.

Đến lúc này, Tiết Văn Hãn không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận rằng bản thân mình đã xuyên không. Thậm chí còn xuyên vào trong quyển tiểu thuyết muội muội hắn đưa hôm qua.

Trở thành tên tra công không bằng súc sinh kia.

Nói tới việc này, Tiết Văn Hãn liền cảm thấy nghẹn. Bị em gái vốn đã biết tính hướng của bắt đọc, mỹ kỳ danh là cố gắng học hỏi, sau này không được phép bắt nạt tiểu thụ nhà mình, lại không nghĩ rằng……

Sách còn chưa đọc xong, tập cũng không học được. Người liền biến thành tra công.

Tiết Văn Hãn xoa xoa huyệt thái dương, cúi đầu nhìn nhìn Tô Đậu Tử sống không quá hai chương trong lòng mình, tiểu gia hỏa vì một câu nói mà thật cẩn thận rồi lại mờ mịt nhìn hắn, móng vuốt nhỏ mang theo máu thử ở trước ngực hắn bắt một phen, lại nhìn đến quần áo dính đầy máu, tay nhỏ ấn lên lại sợ tới mức cuống quít rụt trở về, cúi đầu, thân thể hơi hơi phát run, trong ánh mắt tất cả đều là sợ hãi, nhỏ giọng giải thích: “Con, con không phải cố ý…”

Lòng người đều là thịt, tiểu hài tử chim sợ cành cong như thế, trừ bỏ những người đó ý chí sắt đá, lại có mấy ai không đau lòng đâu.

Nhưng bởi vì tiểu hài tử trên người có thương tích, sợ làm đau hắn, Tiết Văn Hãn cũng không dám làm cái gì, chỉ là bước nhanh hơn và phía nhà của đại phu, mở miệng trấn an thấp thỏm bất an tiểu hài tử:

“Bẩn rồi thì thôi, giặt sạch là được, Đậu Tử đừng sợ, cha về sau không bao giờ đánh ngươi, đừng sợ.”

Tô Đậu Tử hít hít cái mũi, lại lần nữa vươn móng vuốt nhỏ bắt lấy quần áo trước ngực Tiết Văn Hãn, giương mắt thật cẩn thận nhìn về phía Tiết Văn Hãn, sợ Tiết Văn Hãn sẽ giống như trước đánh nó.

Nhớ tới trước kia, Tô Đậu Tử lại hít hít cái mũi. Trước kia đừng nói làm dơ quần áo, cho dù nó chỉ từ trước mặt cha bước qua, cha đều nói hắn là tiểu tiện loại làm bẩn mắt hắn, lập tức bảo nó cút, nhàn rỗi liền đánh nó; chẳng những tự mình đánh, cha còn thường xuyên cổ vũ bọn tiểu béo trong thôn đánh hắn, còn có Tô Ngũ Ngưu……

Nghĩ đến đây, nhìn lại người trước mắt sẽ ôm hắn nói “ Bẩn rồi thì thôi,Đậu Tử đừng sợ”, vẫn luôn chịu đựng không dám khóc Tô Đậu Tử “Oa” một tiếng liền khóc, khóc như ruột gan đứt từng khúc, một đôi tay nhỏ cũng gắt gao mà nắm chặt quần áo trước ngực Tiết Văn Hãn, thở hổn hển.

“Đậu Tử, làm sao vậy? Có phải đau hay không?” Tiết Văn Hãn không biết suy nghĩ trong lòng Tô Đậu Tử, còn tưởng rằng nó đau, vội vàng hỏi.

Thường xuyên bị đánh, hơn nữa càng khóc càng đánh, Tô Đậu Tử đều đã thói quen đau liền chịu đựng.

Vừa nghe Tiết Văn Hãn hỏi như vậy, mới cảm giác được nó thật sự rất đau, lập tức liền khóc lợi hại hơn, liền nước mũi phao đều khóc ra tới, “Cha, ô ô ô…… Đậu Tử đau, ô ô……”

“Cha biết Đậu Tử đau, nhìn Đậu Tử đau, cha cũng đau, bất quá Đậu Tử nhà ta ngoan nhất, nhịn một chút, nhịn một chút thực mau chúng ta liền đến nhà đại phu gia gia, đến lúc đó làm đại phu gia gia nhìn Đậu Tử một cái, nhìn một cái liền không đau, được không?” Tiết Văn Hãn nói, lại một lần nữa tăng nhanh tốc độ.

Cũng may là thân thể này tố chất tốt, bằng không đổi thành người khác chạy giống hắn đã sớm mệt chết.

Tiết Văn Hãn chạy thực mau, Tô Ngũ Ngưu phía sau đuổi theo tới chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo của Tiết Văn Hãn một bộ thấy quỷ bộ dáng.

Không chỉ có Tô Ngũ Ngưu, bất luận một thôn dân nào trong thôn nhìn thấy Tiết Văn Hãn chạy như điên thời điểm, đều như là thấy quỷ, khẩu khẩu tương truyền, không bao lâu sau, tin tức Tiết Văn Hãn ôm Tô Đậu Tử đi nhà đại phu tựa như mọc cánh truyền khắp Nam Mộc thôn.

- -------------

Đào thì cứ đào, mà khi nào lấp thì không bt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.