Đậu Tử vào phòng bếp, lập tức chạy tới trước mặt Tô Nhật An đang thêm củi lửa bên bệ bếp, kích động giơ giơ lên cái túi trong tay, chớp chớp mắt, khoe ra: “A Mỗ, cha mua đồ ăn ngon cho chúng ta.”
Nói xong, nhanh chóng mở túi ra.
Nhìn thấy đường cùng bao điểm tâm bao trong giấy thấm dầu, đôi mắt đều cong mị lại.
Đầu chúi vào miệng túi, hận không thể chui vào trong.
Tô Nhật An nhìn thấy có chút muốn cười, lại chua xót, cuối cùng chỉ thở dài, duỗi tay sờ sờ đầu còn cột băng vải của nó.
Tô Nhật An chua xót Tô Đậu Tử hoàn toàn không biết, nhanh chóng lấy một viên kẹo, lột vỏ, giơ tay đưa cho Tô Nhật An: “A Mỗ, cho người.”
“Ngươi ăn.” Tô Nhật An nói, lại cho thêm hai khúc củi vào bếp.
“Cha nói mua cho chúng ta, A Mỗ ăn trước, con mới ăn.” Nói, còn sợ Tô Nhật An không ăn, giơ giơ lên cái túi trong tay, đôi mắt cong cong: “Còn rất nhiều nha.” “A Mỗ ăn đi.” Y là người lớn, lại không thèm, ăn gì mà ăn.
Nói, lại phân phó Tô Đậu Tử: “Đi ra ngoài chơi đi.” Quá vướng.
Nó đứng nơi đó, y lấy củi lửa không được.
Tô Đậu Tử đứng cả buổi, thấy Tô Nhật An không phản ứng mình, có chút buồn bực nhìn Tô Nhật An một cái, hung hăng ném đường vào miệng mình, ôm cái túi của nó đi ra ngoài.
Ra cửa, nhìn thấy Tiết Văn Hãn đang dọn dẹp trong phòng để đồ, lập tức tố cáo Tô Nhật An: “Cha, A Mỗ không ăn.” Còn chê con phiền.
Ủy khuất.
Tiết Văn Hãn ôm rất nhiều đồ, không thấy nó ủy khuất, nghe nó nói như vậy, liền trả lời: “Không ăn ngươi ăn.” Nói xong ôm đồ vật vào nhà chính.
Lưu lại Tô Đậu Tử một mình đứng trên hành lang.
“……” Đều không phản ứng mình.
Trong lòng ủy khuất.
Hai người không phản ứng con, con tự mình chơi.
Tiết Văn Hãn tá hóa (?), đem đồ vật hắn mua cùng Tô Thế Bình tách ra, sau lại đem đồ dùng cùng đồ ăn tách ra, đồ ăn để trong phòng bếp, đồ dùng tạm thời đặt trong nhà chính.
Chờ hắn chuẩn bị tốt hết thảy, Tô Nhật An đã làm cơm xong.
Tô Nhật An làm mì sợi, cộng thêm hai món ăn.
—— thật là đồ ăn, là cái loại một miếng thịt cũng không thấy.
Thấy Tiết Văn Hãn nhìn chằm chằm đồ ăn, Tô Nhật An có chút bất an hỏi: “Nếu không…… Ta lại xào thêm mấy món?”
“Không cần, cứ như vậy đi.” Tiết Văn Hãn ngồi xuống, hắn vừa vào Tô Đậu Tử cũng theo sau.
Vốn dĩ Tiết Văn Hãn chuẩn bị đem Tô Đậu Tử bế lên ghế, lại phát hiện tiểu gia hỏa trên tay đều là bùn, bẩn như chuột.
Nố bới Tô Nhật An: “Ngươi ăn trước, ta rửa tay cho nó.” Tiết Văn Hãn ôm Tô Đậu Tử đi ra ngoài.
Hắn đi rồi, Tô Nhật An nhìn hai món ăn trên bàn, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm.
Mãi cho đến khi Tiết Văn Hãn ôm Tô Đậu Tử tiến vào, y mới hồi phục tinh thần, vội vàng ngồi xuống, lại cảm thấy mình quá cố tình, muốn đứng lên.
Lại bị Tiết Văn Hãn ngăn lại.
“Ngồi đi, đừng đứng lên.” Tiết Văn Hãn nói, đem Tô Đậu Tử đặt trên cái ghế giữa hai người, tự mình ngồi gần Tô Đậu Tử.
Sau đó cùng hai người ăn cơm.
Khi ăn cơm, Tô Nhật An vẫn luôn trộm chú ý Tiết Văn Hãn, thấy Tiết Văn Hãn trên mặt không có ghét bỏ mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Tô Nhật An cho rằng y làm rất bí mật, lại không biết, hết thảy hành động của y, Tiết Văn Hãn đều xem ở trong mắt.
Tiết Văn Hãn khẽ thở dài một cái.
Cảm thấy lấy phòng bị hiện tại của Tô Nhật An đối với mình, giữa bọn họ muốn tiến thêm một bước thật là gánh thì nặng mà đường thì xa.
Kỳ thật, Tô Nhật An hôm nay làm cơm trừ bỏ thanh đạm chút, nước luộc thiếu chút —— phỏng chừng không bỏ dầu cùng gia vị, so với món ăn ngày đó thật sự ngon hơn quá nhiều, ngày đó thật là……
Tiết Văn Hãn hiện tại đều không đành lòng nhớ tới
—— quá khó ăn.
Kỳ thật như vậy mới đúng, bằng không…… Trong truyện gốc, Tô Nhật An hằng ngày nấu cơm cho tra công và Tô Ngũ Ngưu, cuối cùng độc chết bọn họ, nếu Tô Nhật An làm cơm thật sự khó ăn, Tiết Văn Hãn phỏng chừng lấy tính cách tra công sẽ tuyệt đối không ăn.
Cho nên……
Giống như hôm nay, nếu y lại bỏ được cho thêm chút dầu muối tương dấm, phỏng chừng sẽ càng ăn ngon.
Tiết Văn Hãn ăn nhanh, ăn xong vốn dĩ tính toán đem trâm cùng dây cột tóc hắn mua trên chợ cho Tô Nhật An, nhưng Tô Nhật An cùng Tô Đậu Tử ăn quá chậm, cuối cùng Tiết Văn Hãn quyết định buổi tối đã trở lại lại đưa.
Hắn đi xuống ruộng trước đã.
Tô Nhật An khoai tây không nhiều lắm, sớm đào xong sớm nhẹ nhàng.
Cùng Tô Nhật An nói một tiếng, Tiết Văn Hãn chuẩn bị ra cửa, lại bị Tô Nhật An gọi lại, Tô Nhật An đến phòng bếp cầm một cái thùng cơm đưa cho hắn: “Đây là cho Phúc thúc cùng Phúc thẩm, ngươi đưa cho bọn họ đi, bọn họ buổi sáng ăn, hiện tại hẳn là đói bụng.”
Đói bụng không có sức lực làm việc.
Tô Nhật An nói xong, lại không nghe được Tiết Văn Hãn đáp lại, còn tưởng rằng Tiết Văn Hãn sinh khí, vội vàng ngẩng đầu lại nhìn thấy Tiết Văn Hãn đang ánh mắt phức tạp nhìn mình.
Nháy mắt không được tự nhiên: “Như, như thế nào?”
Liền thanh âm đều nói lắp.
Cũng may mắn, y một tay xách theo thùng cơm, một tay chống quải trượng, bằng không…… hai tay cũng không biết để đâu.
Nhìn thấy phản ứng của y, Tiết Văn Hãn cười khẽ một tiếng, duỗi tay tiếp nhận thùng cơm từ trong tay y, một cái tay khác nắm tay y, nói: “Ngươi cùng ta tới.”
Nói xong, cũng không thấy Tô Nhật An đỏ mặt, lôi kéo Tô Nhật An vào phòng hắn.
Cũng may mắn, Tiết Văn Hãn vào phòng liền buông tay y, bằng không…… Tô Nhật An thật không dám bảo đảm, y có thể ném Tiết Văn Hãn ra hay không.
Buông ra Tô Nhật An, Tiết Văn Hãn cầm trâm cài cùng dây cột tóc mua trên chợ cho Tô Nhật An, đưa cho y: “Cho ngươi.”
“Cái gì?” Tô Nhật An tò mò hỏi một tiếng, lại không duỗi tay tiếp.
Tiết Văn Hãn đơn giản cũng đưa y, trực tiếp buông thùng cơm, kéo y ngồi lên ghế, cầm cây lược hằng ngày tra công ngày thường chải đầu, chải tóc cho y, dùng dây cột tóc cùng cây trâm cố định lại. ( nghĩ tới thằng bồ mình sau này cũng chải rồi cột tóc cho mình, chắc dui chớt. Mà đẹp mới đc nha.)
Không biết là do cây trâm cùng dây cột tóc, hay là như thế nào.
Tuy rằng kỹ thuật cột tóc không sao, nhưng Tiết Văn Hãn chính là cảm thấy Tô Nhật An đẹp.
Sau đó liền nhìn chằm chằm người ta cả buổi, nhìn đến Tô Nhật An siêu không được tự nhiên, cuối cùng bất đắc dĩ, đành phải duỗi tay đẩy đẩy Tiết Văn Hãn nói sang chuyện khác: “Ngươi không phải muốn xuống ruộng sao? Lại không đi liền chậm.”
Tiết Văn Hãn biết y nói sang chuyện khác, cười một cái, nói: “ Thật đẹp.”
Rồi sau đó trong ánh mắt Tô Nhật An “Ngươi mắt mù” vuốt lưng y: “Ta nói thật, về sau đừng lúc nào cũng cong eo.”
Tô Nhật An đi đường luôn cong eo, có thể là cảm thấy chính mình quá cao.
Bất quá không nghiêm trọng, cũng không đến nỗi lưng còng.
Tiết Văn Hãn nói xong, cũng không quản Tô Nhật An phản ứng, cầm lấy thùng cơm nói: “Ta xuống ruộng.” Liền đi rồi.
Lưu lại Tô Nhật An một mình ngơ ngác ngồi đó, nghĩ: Hắn rốt cuộc là có ý gì?!
Nghĩ nghĩ, không biết nghĩ tới cái gì, nước mắt lập tức chảy ra.
Cuối cùng vẫn là Tô Đậu Tử vẫn luôn đợi không được người, hô mấy tiếng Tô Nhật An mới phục hồi tinh thần, vội vàng lau nước mắt.
Ăn cơm, rửa chén, Tô Nhật An lại đem nhà quét tước một lần, chống quải trượng đem cỏ không mấy hôm trước y cầm về cột lại.
Một ngày vội vàng còn hơn khi y xuống ruộng.
Tiết Văn Hãn tuy rằng về nhà sớm, nhưng bởi vì hắn ở nhà trong chốc lát, khi xuống ruộng liền cùng người về muộn không sai biệt lắm.
Trên đường Tiết Văn Hãn còn đụng phải Tô Kiến Kiều.
Vừa nói mới biết được, nhà Tô Kiến Kiều không xa nhà hắn.
Hai người liền đi chung.
Trên đường, Tiết Văn Hãn hỏi Tô Kiến Kiều chuyện khu rừng nhỏ kia, vừa hỏi mới biết được vì cái gì Tô Nhật An sẽ lộ ra biểu tình đó, Tô Đậu Tử sẽ hừ.
________
Editor: mấy hôm nay lười, sa quần cái tới tối. Xong, làm biếng luôn. Chắc lúc sau sẽ hai, ba ngày 2 chương.