Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang

Chương 42: Chương 42: Chương 43




Edit: Yến Tử Tranh

Trang chủ là wapptad, những nơi khác đều là ăn cắp. Hãy đọc chính chủ!

________________

“Không có nhưng mà……”

Tô Nhật Nguyệt bưng kín miệng Tô Đậu Tử, không cho Tô Đậu Tử nói nữa.

Tô Tam Lâm vừa mới chết đi kia là một người trẻ tuổi, Tô Đậu Tử nói lời này nếu như bị người khác nghe được có còn muốn cậu sống hay không.

Từ hôn là việc nhỏ, phỏng chừng cha cậu sẽ đánh gãy chân cậu, tiểu hỗn đản.

Tô Nhật Nguyệt nghĩ, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tô Đậu Tử, uy hiếp: “Không được nói bậy, có nghe không?”

“Vậy sao người khóc?” Tô Đậu Tử bám riết không tha.

“Con quản nhiều như vậy.” Tô Nhật Nguyệt trả Tô Đậu Tử một câu, hai người ngươi một câu ta một câu, ấu trĩ không chịu được.

Lúc đầu Tô Nhật An còn ở bên cạnh nhìn, nhìn nhìn một hồi xoay người đi luôn.

Bây giờ y đã hiểu vì sao Tô Nhật Nguyệt và Tô Đậu Tử có quan hệ tốt như vậy.

Tô Nhật Nguyệt cùng Tô Đậu Tử đấu võ mồm, Tô Nhật An đem miếng độn giày cậu lấy tới giao cho Phúc thẩm, nhờ Phúc thẩm làm giúp.

Tô Nhật Nguyệt cùng Tô Đậu Tử náo loạn trong chốc lát, sau đó đuổi Tô Đậu Tử tự mình đi ra bên ngoài chơi, Tô Đậu Tử đi ra ngoài, cậu mới phóng tầm mắt tới trên người Tô Nhật An, nhìn thấy Tô Nhật An làm giày, kêu một tiếng: “Ngũ ca.” Ngồi bên giường, ríu rít nói chuyện với Tô Nhật An.

Tô Nhật An nghe cậu nói trong chốc lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi cậu: “Nhật Huy không có việc gì đi?”

Tô Nhật Huy, thân đệ đệ của Tô Nhật Nguyệt, mấy hôm trước đào tổ chim từ trên cây rơi xuống, cánh tay bị thương, bất quá không nghiêm trọng…… Hai ngày trước Tô Nhật An có đi xem hắn.

Vốn dĩ Tô Nhật An chỉ định lấy thịt heo qua thăm là được, bọn họ mới mua ở trấn trên, cũng không nhiều lắm, nhưng Tiết Văn Hãn lại đưa y mấy cây trâm, bảo y mang qua, một người hai cây.

Hình thức đều không giống nhau.

Trước khi đi, Tiết Văn Hãn còn luôn mãi dặn dò, cây trâm kia cho ai, cái kia cho ai, nhất định không thể tính sai.

Tô Nhật An không rõ, nhưng Tiết Văn Hãn cùng y cường điệu nhiều lần y liền đáp ứng.

Sau khi đến nhà đại bá dựa theo lời Tiết Văn Hãn nói, đem trâm phân cho mọi người.

Nghĩ đến cây trâm, Tô Nhật An giơ tay nhìn thoáng qua, lúc Tô Nhật Nguyệt vừa tới không chú ý, hiện tại mới phát hiện Tô Nhật Nguyệt dùng cây trâm ngày đó y đưa qua.

Thấy Tô Nhật An nhìn, Tô Nhật Nguyệt nhất thời còn chưa phản ứng lại, sau đó duỗi tay sờ soạng, sờ đến cây trâm, rốt cuộc biết Tô Nhật An đang nhìn cái gì.

Cười hì hì ôm chặt Tô Nhật An, khen tặng nói: “Ngũ ca, tay Ngũ ca phu cũng thật tinh xảo, cha ta nói cây trâm này còn đẹp hơn mấy cửa hàng trang sức trấn bán nhiều lắm.” . Truyện Tiên Hiệp

Nói xong cũng không cho Tô Nhật An cơ hội trả lời, đột ngột ngồi dậy, tay vịn trên vai Tô Nhật An kéo qua làm Tô Nhật An mặt đối với cậu, có chút kích động hỏi: “Ngũ ca, ta hỏi ngươi, Ngũ ca phu về sau có ý định bán trâm hay không?”

Hỏi xong, lại cảm thấy hơi không có khả năng.

Tiết Văn Hãn có tiền như vậy, hẳn là chướng mắt chút tiền bán trâm này.

Cảm xúc vừa mới tăng vọt đột nhiên lại hạ xuống, dẩu dẩu miệng uể oải buông Tô Nhật An ra. Tô Nhật An đem cảm xúc của cậu xem ở trong mắt, cong lên đôi mắt ha hả cười một cái, sau giơ tay vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: “ Ngũ ca phu của ngươi đúng là có quyết định này.”

“Thật sự?” Mắt Tô Nhật Nguyệt sáng lên, biểu tình trên mặt nháy mắt sinh động hẳn ra. Tô Nhật An thật không rõ sao cảm xúc của cậu lại biến hóa nhanh như vậy, bất quá nhìn thấy cậu cao hứng tâm tình cũng tốt hơn nhiều, Tô Nhật Nguyệt có chút kích động, ôm chặt Tô Nhật An, nếu không phải ý thức được không đúng, cậu hận không thể hôn Tô Nhật An một ngụm, vẻ mặt cao hứng nói: “Mấy ngày trước bọn Tiểu Binh còn hỏi ta cây trâm này mua ở đâu, muốn một cái, vậy nếu mà bán, ta liền nói với bọn Tiểu Hồng một tiếng?”

Tiểu binh là ca nhi có quan hệ không tồi với Tô Nhật Nguyệt ở trong thôn.

“Có thể.” Tô Nhật An nói, dù sao đều phải bán, “Nhưng mà còn phải đợi Ngũ ca phu của ngươi trở về, hỏi một chút mới có thể bán.” Dừng một chút, Tô Nhật An giải thích: “Ta nghe Ngũ ca phu ngươi nói, mấy cây trâm này, người khác nhau phải dùng cây trâm khác nhau, không thể loạn dùng.”

Nói, vì gia tăng thêm chút tin dùng, còn giơ tay chỉ chỉ cây trâm trên đầu mình, nêu ví dụ thuyết minh: “Ngươi nhìn xem cây trâm này của ta là dùng gỗ Sam làm, của ngươi là gỗ Hoa Lê, Liễu Nhi Văn Vận cùng Đậu Tử là dùng gỗ Hạch Đào……”

Gỗ Hạch Đào làm cây trâm cho bọn Tô Đậu Tử là mấy gốc cây lần trước Tiết Văn Hãn chặt ở rừng cây nhỏ ở Tuyền sơn nhai.

Mấy nhánh cây nho nhỏ, làm cho mỗi người một cây là hết rồi.

“Đúng vậy, nói tới cái này ta còn muốn hỏi ngươi đâu, vì cái gì không thể loạn dùng nha?” Cậu rất thích cây trâm của A Mỗ, nhưng nghĩ tới Tô Nhật An nói không thể loạn dùng, liền không dám dùng.

“Ta cũng không rõ lắm.” Tô Nhật An lắc lắc đầu, nói: “Là Ngũ ca phu ngươi bảo ta nói với các ngươi không thể loạn dùng.”

Nói, lại sợ bọn Tô Nhật Nguyệt loạn dùng, do dự một chút, nói: “Ta hình như nghe Ngũ ca phu ngươi nói cây trâm khác nhau có tác dụng khác nhau……”

Lời này Tô Nhật An tự mình nghe còn không quá tin tưởng, quả nhiên nghe y nói xong Tô Nhật Nguyệt xuy một tiếng liền cười, sau ha ha cười nói: “Ngũ ca, ngươi không phải đùa ta đi, cây trâm trừ bỏ cố định tóc thì còn tác dụng gì?”

“Ta cũng không rõ nha.” Tô Nhật An có chút buồn bực, cảm thấy chính mình không nên nói, nói Tô Nhật Nguyệt không dùng bậy cuối cùng thành dùng bậy thì không được, rốt cuộc lý do này thật sự là……

Sợ Tô Nhật Nguyệt sẽ bởi vì y nói mà hỗn dùng, Tô Nhật An lại cường điệu một câu: “Dù sao chính là không thể loạn dùng, nếu không…… Ngươi đi hỏi Ngũ ca phu của ngươi một chút?”

“Ngũ ca phu đi đâu rồi?”

Lúc này Tô Nhật Nguyệt rốt cuộc phát hiện Ngũ ca phu không có nhà.

“Gỗ làm trâm hết rồi, hắn đi hậu sơn Tam Xóa chặt về một chút.” Nói tới hậu sơn Tam Xóa, Tô Nhật An nhíu nhíu mày, y đã cùng Tiết Văn Hãn nói không cần đi hậu sơn Tam Xóa, Tiết Văn Hãn vẫn đi.

Trong lòng có chút không thoải mái.

Nhưng mà nghĩ đến Tiết Văn Hãn cũng là vì nhà của bọn họ, liền bình thường trở lại.

Chỉ là có chút lo lắng Tiết Văn Hãn.

Nghe Tô Nhật An nói, Tô Nhật Nguyệt há mồm còn muốn nói gì, đột nhiên âm thanh non nớt bén nhọn của Tô Đậu Tử từ cửa truyền bào: “A Mỗ A Mỗ, cha đã về.”

Thanh âm vô cùng lớn, cách một bức tường, hai người dễ như trở bàn tay liền nghe được.

___________

Editor: ta đã trở lại, sắp tới có lẽ sẽ ra chương đều đều. Vì hết truyện đọc rồi, mà nếu có thì chưa biết nha.0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.