Về đến nhà, Tiết Văn Hãn không có nói với Tô Nhật An về việc gặp Tô Ngũ Ngưu.
Tô Nhật An lại nói việc Tô Nhật Nguyệt muốn mua trâm, Tiết Văn Hãn nói đại khái công đụng khác nhau của mấy cây trâm, loại trâm nào nên bán cho người nào.
Nói xong sợ Tô Nhật An không nhớ được, lại nói: “Ngày mai ta lại nói một lần, ngươi nhớ một chút, lúc sau nếu có người muốn ngươi cứ theo lời ta lấy là được.”
“Như vậy không có vấn đề đi?” Tô Nhật An còn có chút không yên tâm.
“Không có vấn đề.” Tiết Văn Hãn nói, đem Tô Nhật An ôm vào lòng, ngủ.
Còn Tô Đậu Tử đã sớm bị Tiết Văn Hãn ném tới bên cạnh Tô Nhật An.
Cho nên, tình huống hiện tại một nhà ba người chính là Tô Đậu Tử súc trong lòng Tô Nhật An, Tô Nhật An lại súc trong lòng Tiết Văn Hãn, rúc rúc như cái lò thiêu.
Một khoảng thời gian sau, Tiết Văn Hãn luôn làm cây trâm.
Nguyên liệu làm trâm ít, lần trước hắn đi rừng rậm đưa về không ít cây, nguyên liệu sung túc, nhưng mà Tiết Văn Hãn không có đem toàn bộ nguyên liệu đi ngâm nước trong không gian.
Rốt cuộc, hắn không có khả năng chỉ làm mỗi trâm cài.
Nếu toàn bộ ngâm trong không gian hắn về sau không có thời gian làm trâm để cho người khác làm lại làm không ra hiệu quả như hắn, cửa hàng có khả năng sẽ bởi vậy mà sụp đổ.
Cho nên, thừa dịp hiện tại vừa mới bắt đầu, hắn liền phân ra hai loại.
Một loại mang công hiệu đặc thù, giá cao, một loại bình thường, giá thấp.
Đến lúc đó, nếu hắn không làm, liền đem có được cây trâm có công hiệu đặc thù bán giá cao…… Như vậy, tuy rằng vẫn sẽ có có ảnh hưởng, nhưng cũng không đến nỗi sụp đổ.
Đương nhiên, mặc kệ là bình thường hay là đặc thù, Tiết Văn Hãn vẫn làm rất dụng tâm, làm thực tinh xảo, so với mấy cửa hàng trang sức ở trấn trên tinh xảo hơn mấy lần.
Loại bình thường đồng giá với cây trâm ở cửa hàng khác.
Cho nên, Tô Nhật Nguyệt mới thoáng giúp bọn hắn tuyên truyền một chút, không ít ca nhi có quan hệ tốt với Tô Nhật Nguyệt nhờ Tô Nhật Nguyệt tới nhà mua hộ.
Vừa mới bắt đầu Tô Nhật Nguyệt chỉ cầm một cây hai cây, sau đó càng lấy càng nhiều, Tiết Văn Hãn xem cậu như vậy, đơn giản đem 50 cây trâm mới làm toàn bộ cho cậu.
Nhờ cậu bán dùm. Nhưng mà sợ hãi Tô Nhật Nguyệt loạn bán, Tiết Văn Hãn định giá với Tô Nhật Nguyệt.
Cứ theo giá hắn định mà bán.
Bán một cây liền cho Tô Nhật Nguyệt một phần mười phí vất vả, Tô Nhật Nguyệt vừa nghe bán cái này còn có tiền lấy, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu cao hứng. Nhưng cao hứng xong nghĩ lại, đây là kiếm ca ca cùng ca phu tiền nhài mình, lại có chút ngượng ngùng, Tô Nhật Nguyệt nắm tay áo lắp ba lắm bắp: “Ngũ ca, ta làm như vậy có phải không không tốt lắm hay không?”
“Đây là ý của Ngũ ca phu ngươi, ngươi có cái gì không tốt.” Tô Nhật An vỗ vỗ bờ vai của cậu, biết Tô Nhật Nguyệt trong lòng rối rắm.
Tô Nhật Nguyệt dẩu dẩu miệng, cực kỳ giống Tiểu Đậu Tử: “Ta này không phải kiếm tiền của các ngươi sao?”
Tay chặt chẽ mà nắm chặt bốn đồng tiền Tiết Văn Hãn đưa, đây chính là số tiền đầu tiên cậu kiếm được bằng vào chính mình a, rất luyến tiếc trả về.
Nhưng nghĩ đến nếu là cha cậu biết cậu vậy mà kiếm tiềm của Ngũ ca, cha cậu khẳng định sẽ đánh gãy chân cậu.
Nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng Tô Nhật Nguyệt lại có chút khó chịu.
Cha cậu chính là bất công, thiên vị Ngũ ca.
Hừ hừ hai tiếng.
Tô Nhật An không biết trong lòng cậu nghĩ gì, xoa xoa tóc cậu: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều, đây là ý của Ngũ ca phu ngươi, ngươi cứ theo lời hắn nói mà làm, bằng không về sau hắn có thể nào nhờ ngươi giúp đỡ bán đồ vật?”
“Kia……” Tô Nhật Nguyệt nhướng mày, trảo một cái đã bắt được tay áo Tô Nhật An, làm nũng: “Ngũ ca, việc này ngươi biết ta biết Ngũ ca phu biết, ngàn vạn ngàn vạn đừng cho cha ta biết, nếu ông biết thế nào cũng phải lột da ta ra.”
“Đại bá hung dữ như vậy sao?!” Tô Nhật An không tin được.
Trong lòng y, Tô Thế Bình là người tốt nhất.
“Đó là do ngươi chưa thấy ông ấy hung dữ như thế nào.” Cha thương ngươi như vậy.
Nhớ tới cái này Tô Nhật Nguyệt liền cảm thấy khó hiểu, rõ ràng cậu và Tô Nhật Minh còn có Tô Nhật Huy mới nhi tử của ông, nhưng ông đối Tô Nhật An còn tốt hơn bọn họ.
Trước kia A Mỗ cậu cũng thường xuyên vì cái này cãi nhau với cha.
Nghĩ đến đây, Tô Nhật Nguyệt lại theo bản năng nhìn thoáng qua Tô Nhật An: Hình như cha cậu thiếu nhị thúc cái gì đó.
Cũng không biết là cái gì.
A Mỗ và cha cậu cũng không nói qua lần nào.
Bất quá này đó không quan trọng, bởi vì A Mỗ cậu cùng cha cãi nhau, trên cơ bản đều là A Mỗ cậu đứng đâu đó liệt liệt liệt mắng, cha cậu sẽ không phản bác, bởi vậy nhiều năm như thế cũng không nháo ra cái gì.
Hai người quan hệ còn càng ngày càng tốt.
Nghĩ, Tô Nhật Nguyệt cầm trâm của Tiết Văn Hãn rời đi.
Tô Nhật Nguyệt rời đi sau, Tô Nhật An hỏi Tiết Văn Hãn đưa nhiều trâm cho Tô Nhật Nguyệt như vậy không có việc gì đi?
Rốt cuộc, Tiết Văn Hãn cũng làm không nhiều lắm, cho Tô Nhật Nguyệt nhiều như vậy, hiện tại trong nhà cây trâm bình thường chỉ dư lại mấy cây.
“Không có việc gì.” Tiết Văn Hãn đỉnh đầu điêu khắc cây trâm, ngoài miệng nói: “Dù sao đều phải bán, bán cho ai mà không bán.”
“Cũng phải.” Tô Nhật An lên tiếng, việc này liền tính là như vậy định rồi.
Một ngày, ăn cơm sáng, Tiết Văn Hãn đến phòng riêng bắt đầu làm cây trâm, Tô Nhật An ở trong sân một bên làm giày một bên bất đắc dĩ mang theo Tô Đậu Tử, lang trung đại thúc lại đột nhiên tới.
Nhìn thấy lang trung đại thúc, Tô Nhật An còn ngây ra một lúc.
Bảo Tô Đậu Tử một câu: “Đi kêu cha ngươi.” Sau đó tiếp đón lang trung đại thúc đi vào phòng.
Vừa đi, Tô Nhật An vừa nghỉ: Chân y đã khỏi, thương trên người Tô Đậu Tử cũng thể, không biết lang trung đại thúc tới làm cái gì.
Nghĩ, người đã đến nhà chính.
Tô Nhật An tiếp đón lang trung đại thúc ngồi, sau cấp lang trung đại thúc đổ nước, mới vừa ngã xuống, Tiết Văn Hãn liền đến.
Tô Nhật An lại đổ nước cho Tiết Văn Hãn.
Lúc sau, Tô Nhật An ra cửa.
Tiết Văn Hãn nhìn y một cái, đem tầm mắt chuyển qua lang trung đại thúc, hỏi: “Liễu thúc, có chuyện gì sao?”
Tiết Văn Hãn đối với lang trung đại thúc vẫn là đặc biệt có hảo cảm, cũng không ngại cùng ông nhiều lời vài câu.
Lang trung đại thúc “Ân” một tiếng, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Ta nghe lí chính nói ngươi bán cây trâm có chút có công hiệu đặc thù? Có thể cường thân kiện thể gì đó?”
“Ân.” Tiết Văn Hãn gật gật đầu.
Lang trung đại thúc nói không chỉ có ở thôn bọn họ, mà là thôn dân ở toàn bộ Bạch Dương Câu thậm chí thôn phụ cận khác, đều biết đến. Cây trâm dù sao đều phải bán, nếu được lang trung đại thúc tán thành, sẽ tiết kiệm không ít sức lực.
Chuyện tốt như vậy, Tiết Văn Hãn tự nhiên không có khả năng không làm.
Cho nên nóng bỏng cấp lang trung đại thúc giới thiệu nói: “Không chỉ có cường thân kiện thể, các loại công hiệu đều có.” Nói Tiết Văn Hãn hỏi lang trung đại thúc: “Liễu thúc ngươi có cảm thấy trong phòng ấm áp hơn nhiều so bên ngoài không?”
“Ừm?”
Nghe Tiết Văn Hãn nói, lang trung đại thúc nhướng mày: “Là ấm áp hơn không ít, ta còn tưởng rằng các ngươi đốt địa long.” Nhà Tiết Văn Hãn có tiền, đốt địa long cũng bình thường.
Nhưng nghe Tiết Văn Hãn ý tứ, giống như không phải……
“Không phải.” Tiết Văn Hãn nói, duỗi tay chỉ chỉ ván gỗ hộ tường hộ tường, nói: “Là nó.”
“Đây là……?” Lang trung đại thúc có chút kinh ngạc, đứng lên đi đến ven tường, một bên xem một bên hỏi Tiết Văn Hãn: “Đây là gỗ Hoàng Dứa?”
Người nhà quê, phần lớn các loại gỗ này đều nhận ra.
“Đúng vậy.” Tiết Văn Hãn nói, nói xong lại nói: “Trước kia ta nằm mơ, mơ thấy một cái tiên nhân cho ta một cái phương pháp xử lý gỗ, nói đem mấy khúc gỗ này làm theo phương pháp của ngài, lại từ tay ta làm ra sẽ có công hiệu đặc thù. Lúc ấy ta không để ý, nhưng lần trước tiểu An trúng độc sau đó thân thể vẫn luôn lạnh lẽo, ta liền làm thử, phát hiện thật sự có hiệu quả, liền làm cây trâm.”
Tiết Văn Hãn cũng không sợ lang trung đại thúc thấy hơi tiền nổi máu tham.
Một phương diện là lang trung đại thúc không phải người như vậy, hai là ông không dám.
Hắn phòng chính là những đại nhân vật kia.
Nghe Tiết Văn Hãn nói, lang trung đại thúc đứng lên đi qua duỗi tay sờ soạng ván gỗ một phen, quả nhiên như Tiết Văn Hãn nói, sờ lên ấm áp. Sờ xong, lang trung đại thúc lại lộn trở lại sờ cái bàn, phát hiện độ ấm của cái bàn bình thường, tuy rằng không lạnh, nhưng so tấm gỗ trên tường, ai thị ai phi vừa xem hiểu ngay.
Nói một câu “Thật thần kỳ.” Lang trung đại thúc xem như tin lời Tiết Văn Hãn, lại hỏi Tiết Văn Hãn “Trừ bỏ giữ ấm, ngươi làm đồ vật còn có công hiệu gì khác sao?”
“Cũng không tính quá đặc thù.” Tiết Văn Hãn nói: “Liền giữ ấm hạ nhiệt, còn có tăng cường thể chất, giảm bớt mệt nhọc, cùng với đề cao trí nhớ tiểu hài tử……” Hắn không dám nói đề cao chỉ số thông minh, sợ lang trung đại thúc nghe không hiểu.
Nói xong, Tiết Văn Hãn như là nhớ tới cái gì, dừng một chút, sờ sờ mũi, hơi xấu hổ nói: “Còn có chính là đề cao tỉ lệ nữ nhân ca nhi mang thai.”
“Cái gì?!”
Nghe Tiết Văn Hãn nói, nhìn thấy Tiết Văn Hãn biểu tình, lang trung đại thúc cũng cười một cái, sau nói: “Này đó tác dụng đều không tồi.”
Trước không nói mặt khác, chỉ cái tăng tỉ lệ mang thai thôi, trong thôn có vài tiểu tức phụ kết hôn đều đã nhiều năm còn không có hài tử, người một nhà vì thế mỗi ngày cãi nhau, ồn ào đến hàng xóm xung quanh cũng chịu khổ, nếu Tiết Văn Hãn làm đồ vật thật sự có thể tăng tỉ lệ mang thai, đó là chuyện tốt.
Còn có giảm bớt mệt nhọc, người nông thôn sợ nhất là cái gì, chính là khi làm việc quá mệt, nếu Tiết Văn Hãn làm đồ vật có thể giảm bớt mệt nhọc……
Tưởng tượng liền cảm thấy không tồi.
Lang trung đại thúc cười hỏi Tiết Văn Hãn: “Ta có thể nhìn cây trâm ngươi làm sao?”
Đảo cũng không cam lòng thác đại.
Tiết Văn Hãn “Được” một tiếng, sau đứng lên, nói câu “Ta đi lấy.” Sau đó ra cửa.
Ngoài cửa mặt, Tô Nhật An ngồi trên hành lang đóng đế giày, nhìn đến Tiết Văn Hãn ra tới, hỏi: “Liễu thúc tìm ngươi là có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, chính là chuyện cây trâm.”
“Nga.” Tô Nhật An gật gật đầu, còn tưởng rằng có chuyện gì đâu, lo lắng đề phòng nửa ngày.
Cuối cùng cũng đem tâm buông xuống, Tô Đậu Tử cộp cộp cộp chạy tới ôm chặt Tô Nhật An, “A Mỗ” “A Mỗ” hô hai tiếng, kêu xong lại bảo Tô Nhật An dẫn nó đi ra ngoài chơi.
“Muốn đi chơi?”
“Dạ dạ dạ.” Tô Đậu Tử gật đầu như giả tỏi. Vừa vặn, Tô Nhật An muốn đi nhà Tô Thế Bình nhìn xem, liền hỏi nó có muốn đi nhà đại gia gia hay không Tô Đậu Tử nói: “Đi.”
Lúc sau Tô Nhật An cầm chút đồ vật, hai phụ tử đi nhà Tô Thế Bình.
Tiết Văn Hãn bên này, đáp lời lang trung đại thúc yêu cầu đem cây trâm mỗi dạng cầm một cây cho lang trung đại thúc xem, nhưng trừ bỏ gỗ Hoàng Dứa, sờ lên ấm áp, loại khác cũng như bình thường.
Lang trung đại thúc nhìn trong chốc lát, sau trừ bỏ đề cao tỉ lệ mang thai, mặt khác mỗi loại đều muốn bốn cây.
Nhà bọn họ không cần đề cao tỉ lệ mang thai, tức phụ nhà bọn họ đều rất biết sinh.
_._____
Editor: heloo evrybody~