Editor: ngao1702
Cột sáng trên linh hoạt trụ đi qua năm mươi vẫn chưa dừng lại.
Từ từ chậm rãi tiến lên.
Sáu mươi, bảy mươi, tám mươi...
Lần này không chỉ đệ tử kiểm tra nín thở nhìn chằm chằm cây trụ, mà các tu sĩ trong đại điện ai cũng hồi hộp theo.
Chín mươi!
Chín mươi mốt... Chín mươi ba... Chín mươi sáu!
Cột sáng dừng lại, không tiến thêm nữa.
Tiếng xuýt xoa vang lên trong đám người.
Còn các vị đang ngồi trong đại điện, cũng không khỏi kinh ngạc đứng lên.
Thiên thủy linh căn, tư chất trên chín mươi (90), gần viên mãn!
Tư chất tốt như thế đã có thể cùng ba vị thiên kiêu của năm đại tông môn khác so sánh!
Đệ tử phụ trách khảo nghiệm cũng biết điều này đối với tông môn có ý nghĩa như thế nào.
Quan trọng nhất chính là, nếu tông môn tuyển nhận đệ tử này, hắn sẽ được nhận một phần thưởng to lớn!
Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.
Thẩm Thanh Nhất lần nữa vươn tay hướng tới cây trụ thứ ba.
Chỉ là thời điểm bàn tay chạm nhẹ vào linh hoạt trụ, một cỗ uy áp mạnh mẽ từ cây trụ tiến vào cơ thể.
Thân thể nàng khựng lại, đầu choáng váng, nhưng ngay lúc đó trái tim nàng bỗng nóng lên, tỏa ra hơi ấm đi khắp cơ thể.
Cỗ uy áp kia hơi sững sờ, rồi dần dần biến mất.
Bởi vì thời gian quá ngắn, người bên ngoài nhìn vào cũng không thấy có việc gì xảy ra, chỉ thấy Thẩm Thanh Nhất đưa tay vào, linh hoạt trụ lập tức sáng lên.
Trong ánh mắt ngờ vực của mọi người, linh hoạt trụ bỗng nhiên sáng rõ.
“Hai mươi, ba mươi, bốn mươi, sáu mươi, bảy mươi, tám mươi...
Cuối cùng, cột sáng cắm rễ tại vạch thứ chín mươi hai (92).
Thẩm Thanh Nhất không hiểu cỗ uy áp khiến nàng khiếp sợ kia là cái gì, nhưng khi mở mắt ra, Thanh Nhất thấy hình như đã có cái gì thay đổi mà nàng cũng không biết nữa.
Đệ tử khảo nghiệm cười ha ha không ngừng.
Có đệ tử kiểm tra ở ngoại môn nghe tin chạy tới, ra hiệu với các đệ tử phụ trách khác để giữ an toàn xung quanh.
Kiểm tra vẫn tiếp tục diễn ra.
Thẩm Thanh Nhất vẫn chưa bình tĩnh lại, lúc xuống dưới đài, còn có chút hoảng hốt.
Mà bên trong Thiên điện, Tề lão cũng không bình tĩnh nổi.
Lúc trước hắn nguyện ý mang Thẩm Thanh Nhất đến cũng không có cảm thấy nàng là thiên kiêu chi tử gì.
Trong lòng hắn, những vị đệ tử thiên tài kia nếu tùy tiện vơ bừa mà trúng, vậy còn gọi là thiên tài hay sao?
Hắn thậm chí còn cảm thấy, nếu tiểu nha đầu này có linh căn, thì cũng chỉ là ngũ hoặc tứ linh căn là cùng.
Nhưng mà không nghĩ tới...
Tiểu cô nương này chẳng những có linh căn, đã thế tư chất lại tốt như vậy.
Bên cạnh, người phụ trách các khu vực khác lại lần nữa tới chúc mừng.
“Ha ha ha! Ta đã nói rồi, ánh mắt Tề lão ca vẫn tốt như vậy! Nhìn thấy không! Đã có một hậu bối tư chất song linh căn, lần này lại thêm một cái còn tốt hơn trước!”
“Còn phải nói sao! Chúc mừng Tề lão ca! Không nghĩ tới khu phía Bắc năm nay lại thâm tàng bất lộ (dấu kĩ tài năng) như vậy! Tề lão ca cũng không tử tế! Có bảo bối tốt như thế! Che dấu chặt chẽ như vậy,chúng ta là huynh đệ, lại một tin đồn đều không nghe đến! Bắc vực thật sự là thông minh!”
“ Đúng vậy! Đây chính là Thiên linh căn! Nếu trước đó truyền ra chút tin tức, bị thế lực khác cướp mất, kia chẳng phải...”
Tề lão bây giờ vẫn có chút hoảng hốt, chỉ là hắn cũng không có hoảng hốt bao lâu, liền đối mặt với những lời khen đầy dối trá, Tề lão cũng không phải là người dễ bắt nạt
“Đa tạ các vị! Lão hủ tại đây cảm ơn sự chúc mừng của các trưởng lão! Lão hủ cũng không nghĩ đến khu Bắc vực năm nay có thể có được hai vị hậu bối ưu tú như vậy, đây đúng là vinh hạnh của chúng ta! Chỉ là, chư vị có điều không biết, tiểu cô nương này, không phải lão huynh không nói cho các ngươi, mà đến ngay cả ta đến bây giờ mới biết tư chất của nàng.”
* Lão hủ: Tề lão tự xưng như vậy vì ông là người có tuổi lớn trong đó.