Tiêu Dư An trăm triệu lần không nghĩ tới sau khi mình xuyên qua không phải nhàm chán vì không có TV, không phải khốn khổ vì không có WIFI, không phải lo âu vì không có điều hòa, mà là lo lắng vì không ngủ được. Không! Ngủ! Được!
Nằm trên giường ngay đơ nửa ngày, ngay cả một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ, Tiêu Dư An dứt khoát xoay người bò dậy đi quấy rối Dương Liễu An đang gác đêm trước điện.
Dương thị vệ sợ muốn chết nhưng mà vẫn phải thành thật mà ngồi nghe Tiêu Dư An bàn chuyện nhân sinh.
Tiêu Dư An: “Biển rộng a toàn là nước, tuấn mã a có bốn chân, trời xanh a ta muốn ngủ.” (Ảnh đang làm thơ đó, đọc câu gốc mới ngộ ra là ảnh làm thơ:v. 大海啊全是水, 骏马啊四条腿, 苍天啊我想睡)
Khóe miệng Dương Liễu An run rẩy, nội tâm sắp sụp đổ, thế nhưng thân là thiếp thân thị vệ của hoàng thượng, hắn vẫn rất nghiêm túc làm hết phận sự của mình, lắng nghe Tiêu Dư An lảm nhảm, có thể nói hắn đúng là một thị vệ bốn tốt, cảm động trời xanh.
“Đúng rồi, Liễu An, ngươi có người nhà không?” – Tiêu Dư An lảm nhảm một hồi đột nhiên hỏi.
“Hồi hoàng thượng, không có.”
“Cha mẹ ngươi thì sao?”
Dương Liễu An do dự một chút, cuối cùng vẫn thanh thật trả lời: “Vi thần là do một cung nữ sinh ra, không biết cha ruột là ai, từ nhỏ vi thần lớn lên ở trong cung, may được tiên đế coi trọng cho làm thị vệ. Hiện tại được ra sức vì hoàng thượng, chỉ nguyện cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”
Tự nhiên lại nhớ đến trong nguyên tác Dương Liễu An chết không toàn thây, Tiêu Dư An không thoải mái nhíu nhíu mi, thay đổi đề tài.
Ngồi hàn huyên một lúc, Tiêu Dư An nhớ ra quân vương thiếu niên này được thiết lập thuộc tính đoạn tụ, sợ cứ tiếp tục nói tiếp thì sẽ khiến Dương Liễu An khó giữ được trong sạch cho nên hắn lại quay về giường nằm đờ người ra.
Nằm như xác chết một hồi thì thấy ngoài cửa điện nhoáng lên ánh nến, là Hồng Tụ: “Hoàng thượng, ngài ngủ chưa?”
“Hử? Chưa ngủ, sao vậy?” – Tiêu Dư An nghi hoặc đáp.
Hồng Tụ một tay xách đèn lồng, một tay bưng chén sứ: “Nô tỳ nghe Dương thị vệ nói hoàng thượng cả đêm không thể ngủ vì thế nấu một bát canh an thần đem tới.”
Trong lòng Tiêu Dư An ấm áp. Ở cái thế giới mà toàn bộ những em gái thấu hiểu lòng người đều được nam chính thu vào túi này thì em gái Hồng Tụ ngươi tuyệt đối chính là một dòng nước mát trong lành.
Hơn nữa, Hồng Tụ cũng biết quân vương thiếu niên thích nam sắc, vì thế cho nên hành vi của nàng không tồn tại mưu tính trong đó. Từ từ, Hồng Tụ hiểu rõ tính tình của mình, nếu như vậy…
Tiêu Dư An đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, hỏi Hồng Tụ: “Không có việc gì, canh cũng không cần uống. Có điều, Hồng Tụ ngươi có thể ở cạnh bên giường bồi ta một chút, chờ khi nào ta ngủ thì đi.”
Hồng Tụ ngẩn ra: “Hoàng thượng đây là cảm thấy đêm dài không thú vị? Hay là nô tỳ đi kêu vài tên cấm luyến đến bồi ngài?”
Đừng có kêu mấy cái tên tiểu yêu tinh chuyên giày vò người khác đó tới, ta thực sự không đi nổi con đường tổng tài bá đạo đâu! Hơn nữa, bọn họ đều giống như thuốc cao dán trên da chó, cứ dán chặt vào người người ta, muốn xé xuống cũng không xé được.
Tiêu Dư An bất đắc dĩ: “Không cần, ta gần đây chủ trương sống theo ý trời, bài trừ dục vọng cá nhân.”
“Bài, bài trừ dục vọng?” – Hồng Tụ sợ hãi thiếu chút nữa cắn rụng đầu lưỡi của mình – “Hoàng thượng, ngài sao tự nhiên lại không được rồi!”
—
Nói xong câu đó, Hồng Tụ tự giác cảm thấy không đúng, sợ đến mức quỳ xuống: “Nô tỳ, nô tỳ nói lung tung, xin hoàng thượng trách phạt.”
Tiêu Dư An khóc không ra nước mắt, cảm thấy nếu mình không thể thuận lợi mà đi ngủ thì có khi “không được” thật luôn ấy chứ: “Không sao, ngươi đứng lên đi, đừng có động chút là lại quỳ xuống.”
Hồng Tụ vừa đứng dậy vừa nhẹ nhàng thở phào. Câu thông bằng ngôn ngữ thất bại, thời điểm Tiêu Dư An muốn buông xuôi thì Hồng Tụ lại không hề nói nửa câu thừa thãi nào, chủ động thổi tắt nến đứng bên cạnh long sàng.
Tiêu Dư An cảm động đến rơi nước mắt, trở mình một cái an tâm cùng Chu Công hẹn hò.
——-
Việc quan trọng thứ nhất, làm cách nào để có thể ngủ tuy rằng khó khăn nhưng cuối cùng cũng đã giải quyết xong. Đang lúc Tiêu Dư An cho rằng có thể thảnh thơi vài ngày, nội dung cốt truyện lại hùng hổ sấn tới chỗ hắn.
Trấn quốc Bắc Bình tướng quân tới can gián!!!
Tiêu Dư An nhai bánh hoa quế, vẻ mặt mờ mịt nhìn Dương Liễu An đang bẩm báo hỏi: “Ai cơ?”
“Hoàng thượng! Là Tôn tướng quân.” – Dương Liễu An cảm thấy có chút bất lực.
Tiêu Dư An bị bánh hoa quế làm cho mắc nghẹn, ho khù khụ, Dương Liễu An bèn vội vàng bưng nước tới cho hắn: “Hoàng thượng, ngài không sao chứ? Đừng vội, ăn từ từ thôi.”
Ăn ăn cái búa ấy!
Vội vàng uống miếng nước, đem chén sứ cùng bánh hoa quế để lại trên đĩa, Tiêu Dư An dúi hết cho Dương Liễu An: “Tất cả đều cho ngươi, Tôn tướng quân đâu?”
Vô duyên vô cớ bị nhét mấy thứ này vào lòng, Dương Liễu An soắn suýt đáp: “Tướng quân đang ở chính điện đợi bệ hạ.”
Tiêu Dư An không dám chậm trễ, vừa đứng dậy lo lắng đi về phía đại điện vừa chửi thầm trong lòng.
Thế mà lại đụng cái đoạn cốt truyện này trong nguyên tác!
Vị Tôn lão tướng quân này chính là một đại nhân vật, ông đã hơn sáu mươi, từng theo ba đời quân vương Bắc quốc chinh chiến thiên hạ, chiến công hiển hách, vạn người kính ngưỡng. Sau khi theo tiên đế chinh phạt Nam Yến quốc thì được phong làm Trấn quốc Bắc Bình đại tướng quân, tay nắm hơn nửa binh quyền Bắc quốc.
Mấy người nói coi, Trấn! Quốc! Bắc! Bình! Đại! Tướng! Quân! Có ngầu không! Có lợi hại không!
Hơn nữa, vị này không chỉ đơn thuần là thần tử mà còn là ông ngoại của nữ chính Vĩnh Ninh công chúa!
Một vị lão tướng quân như vậy, vậy mà trong nguyên tác, suýt chút nữa thì bị quân vương thiếu niên kia chém đầu!
Suýt chút nữa thì bị thằng ngốc kia đem chém đầu!
Chém!!!
Từ xưa đến nay, cái chết của những thần tử tận trung đại khái ra thì cũng chỉ quanh đi quẩn lại, văn chết vì can gián, võ chết trên chiến trường. Mà vị lão tướng quân này, chinh chiến hơn bốn mươi năm, không phải hi sinh vì tổ quốc mà là thiếu chút nữa lại chết vì can gián hoàng thượng.
Theo nguyên tác câu truyện thì đại khái là lão tướng quân tới mắng quân vương thiếu niên rằng sao ngươi có thể hồ đồ như vậy, quốc khố bị ngươi tiêu sài đến sắp rỗng tuếch rồi, ngươi lại còn cả ngày sênh ca ăn nhậu chơi bời, ngươi như vầy là muốn diệt quốc đấy phỏng!? Cái thằng nghé con nhà ngươi vì sao không biết cố gắng phấn đấu!? Ta phải thay tiên đế tới quản giáo thằng nhãi con thiểu năng trí tuệ nhà ngươi.
Lão tướng quân mắng hai câu đầu, quân vương thiếu niên vì ngại thân phận của ông nên đành nhịn. Cơ mà vị này cũng thuộc dạng nóng tính, mắng một cái là hơn nửa giờ, mắng đến mức thiếu niên quân vương bực mình, cho người quăng ông vào nhà lao luôn.
Chính là đem vị lão tướng quân đức cao vọng trọng này quăng vào nhà lao!!!
Hay lắm, một pha xử lý khiến cho cả triều trên dưới nổ tung, người người bất an. Nhưng mà dù sao thì quân vương thiếu niên cũng không phải dạng thiểu năng trí tuệ thật sự, sau khi bình tĩnh lại thì tự cảm thấy việc mình làm là sai, vì vậy bèn đem lão tướng quân thả ra. Sau khi thả xong thì ném toàn bộ ra sau đầu, lại chứng nào tật nấy, mỗi ngày mở tiệc, mỗi ngày đều sống trong dâm loạn hoang đường.
Lão tướng quân giận điên, mẹ nó, thích làm gì thì làm, ông mày đếch thèm nói nữa, phất tay bỏ hết mọi sự, cáo lão hồi hương, về quê làm ruộng, nuôi cá và trồng thêm rau.
Bắc quốc cứ thế mất đi một người có thể ổn định quân tâm, một tướng quân tinh thông binh pháp, tài nghệ cao cường,
Thời điểm đọc đến đoạn này, Tiêu Dư An nhịn không được mà cảm khái: Mẹ nó, này mà không diệt quốc thì như nào mới diệt!!!