Tiêu Dư An trốn ở phía sau lùm cây trong ngự hoa viên, ngày đông gió lạnh thổi vù vù, trên bụi cây tích một tầng tuyết dày, tuy rằng rét gần chết nhưng mà lòng hắn lại cảm thấy hưng phấn không thôi.
Lý do hắn có mặt ở đây chính là, theo nguyên tác, nửa tháng sau khi lão tướng quân đến can gián, tại Kim Phong Ngọc Lộ đình trước mặt này, Yến Hà Thanh cùng với Vĩnh Ninh công chúa sẽ chính thức gặp nhau.
Từ tiểu thuyết hiện tại lại biến thành phim điện ảnh, Tiêu Dư An hưng phấn xoa tay ngóng chờ.
Nhưng mà, chờ đợi cả ngày, mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi vẫn chẳng thấy tăm hơi nam chính Yến Hà Thanh đâu.
Tuyết bay đầy trời, Tiêu Dư An bị lạnh đến nói không nên lời, có điều hắn vẫn luyến tiếc không muốn rời đi vì thế chỉ có thể quấn chặt lấy quần áo của chính mình, bực bội không thôi.
Lại qua một hồi, bất chợt có tiếng bước chân truyền đến.
Tiêu Dư An cúi thấp người, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Trên mặt Yến Hà Thanh vẫn bôi đầy nhọ nồi như cũ, điều này khiến Tiêu Dư An cảm thấy thất vọng không thôi, thất vọng qua đi, trong lòng hắn lại cảm thấy kinh ngạc.
Hôm nay là mùng tám tháng chạp, trời lạnh đến mức nước đóng thành băng, vậy mà Yến Hà Thanh lại chỉ mặc một bộ bố y đơn bạc, ngay cả áo khoác chắn gió cũng không có.
Hai tay của Yến Hà Thanh cũng bởi vì lạnh giá mà trở nên nứt nẻ, trên đó còn đọng lại máu khô, trông thấy ghê người. Hiện hắn đang cầm cái chổi, Tiêu Dư An đoán chắc là hắn bị Triệu công công sai tới quét tuyết.
Sau khi đi đến Kim Phong Ngọc Lộ đình, Yến Hà Thanh cũng không lập tức bắt đầu quét tuyết, trên mặt hắn lộ ra vẻ đau đớn, một tay mạnh mẽ đè lại bụng, một tay bốc lấy tuyết đọng trên lan can đình cho vào miệng.
Trời đựu, gì mà thảm dữ vậy???
Trong lòng Tiêu Dư An nhịn không được cảm khái, làm gì có nam chính truyện ngựa giống nào lưu lạc đến loại trình độ này, hắn vậy mà phải ăn tuyết để chống đói!?
Thôi quên đi, chả mấy nữa mà gặp được Vĩnh Ninh công chúa rồi, tới lúc đó tự nhiên sẽ có người thương yêu.
Tiêu Dư An than nhẹ một tiếng, tiếp tục lén lút quan sát.
Chỉ có điều, dù Yến Hà Thanh đã thảm hại đến nhường này, tay cầm chổi nhưng dáng người lại đĩnh bạt như tùng, khí chất phi phàm, khí vũ hiên ngang.
Trong lòng Tiêu Dư An nhịn không được mà hò hét: Mấy người tới mà coi! Nam chính người ta dù là cầm cái chổi cũng có thể so với cầm kiếm! Lúc bắt nạt Yến Hà Thanh mấy người thực sự không cảm nhận được khí chất vương giả cùng với ánh sáng nhân vật chính phát ra từ người hắn sao!!? Lúc bắt nạt hắn, thực sự không cảm thấy sau lưng phát lạnh, nổi cả da gà da vịt sao!!?
Hiển nhiên là mấy người đó không có, bởi vì Tiêu Dư An vừa mới hò hét trong lòng xong thì trông thấy từ phía bên kia có một nô tài không biết từ đâu đi tới, dùng chân đá vào đầu gối Yến Hà Thanh.
Tiêu Dư An: “…”
Ấy vị đồng chí người qua đường Giáp gì ơi! Ngươi biết ngươi đang làm gì không đấy? Ngươi đang đá nam chính đó! Đây chính là thời khắc ngươi đứng trên đỉnh nhân sinh đó! Ngươi nhất định phải cố gắng mà ghi nhớ nhá!
Đột nhiên bị đá, Yến Hà Thanh không đề phòng, thân hình lảo đảo một chút nhưng rất nhanh đã kịp thời ổn định lại, không bị mất đà quỳ xuống. Nào biết, nô tài kia lại bồi thêm một đá nữa, hung tợn mắng: “Ô, ngươi cũng lớn mật quá nhỉ? Nhất định không quỳ?”
Đầu gối Yến Hà Thanh khụy xuống tuyết, lưng lại vẫn thẳng tắp.
“Xem kìa, xem kìa.” – Nô tài kia quái thanh quái khí chỉ vào tuyết đọng bốn phía: “Không phải Triệu công công bảo ngươi trước giờ dậu phải đem toàn bộ tuyết đọng quét sạch sao?”
Yến Hà Thanh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Giờ tuất.”
Nô tài kia tát cho Yến Hà Thanh một cái, chửi ầm lên: “Việc phải làm không lo làm cho tốt, mồm mép lại chẳng chịu thua ai?”
Tiêu Dư An trốn ở phía sau bụi cây cảm thấy bản thân mình là một thằng đàn ông còn nhịn không được mà đau lòng thay cho Yến Hà Thanh. Lúc đọc nguyên tác, dù sao cũng chỉ là miêu tả bằng câu chữ, mà hiện tại tất cả đều hiện ra chân thật trước mắt mình, cảm xúc hoàn toàn không giống.
Nô tài kia hùng hổ một lúc lâu, ném ra một câu, phạt ngươi quỳ tại đây một đêm, nếu dám chạy, ngày mai đánh gãy chân ngươi. Sau đó gã cười nhạo một tiếng, quay đầu rời đi.
Hình tượng nhân vật phản diện kiểu kinh điển như này được anh bạn kia diễn vô cùng hoàn hảo, Tiêu Dư An không khỏi tin phục vỗ tay.
Cơ mà muốn bắt nam chính quỳ một đêm hả? Anh bạn à, đâu có dễ vậy, qua nửa canh giờ nữa thôi, Vĩnh Ninh công chúa sẽ đến. Mĩ! Nhân! Cứu! Anh! Hùng.
Tiêu Dư An âm thầm an ủi Yến Hà Thanh.
Yến Hà Thanh, ngươi chịu khó nhịn một chút nha, chân mệnh thiên nữ của ngươi, hoa hồng trắng của ngươi, ánh trăng sáng trong lòng ngươi rất nhanh sẽ tới cứu ngươi.
Nửa canh giờ sau.
Vĩnh Ninh công chúa không tới.
Lại nửa canh giờ nữa.
Vĩnh Ninh công chúa, vẫn không tới.
Lại thêm nửa canh giờ nữa.
Vĩnh Ninh công chúa, như cũ không tới.
Trời tối dần, gió tuyết đan xen, Yến Hà Thanh quỳ gối trước Kim Phong Ngọc Lộ đình, đôi tay gắt gao nắm chặt thành quyền, môi trắng bệch, cả người run bần bật.
Sau khi đợi thêm thời gian nửa nén nhang nữa, Tiêu Dư An bắt đầu rít gào trong lòng: Vĩnh Ninh công chúa! Chờ ngươi chờ đến mức bạc cả đầu rồi! Ngươi đang ở đâu! Đang làm cái khỉ gió gì! Ngươi mà còn không chịu tới thì anh chồng nhà ngươi sẽ bị đông chết đó đó đó!
Độ ấm bắt đầu giảm xuống, Tiêu Dư An cảm thấy bản thân mình bọc kín thành con gấu mà còn chịu không nổi, huống chi Yến Hà Thanh bụng trống rỗng, trên người lại mặc đơn bạc như vậy, cứ tiếp tục như thế nhất định sẽ chết cóng.
Vậy mà ngay cả cái bóng của Vĩnh Ninh công chúa cũng chả thấy đâu.
Nhất định là có chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề.
Tiêu Dư An bắt đầu nhanh chóng tự hỏi: Thời gian là nửa tháng sau khi Tôn lão tướng quân tới can gián, không sai. Địa điểm là Kim Phong Ngọc Lộ đình, không sai. Ngay cả đoạn Yến Hà Thanh bị khi nhục như trong nguyên tác cũng không hề khác biệt.
Vậy thì vì sao nhân vật mấu chốt Vĩnh Ninh công chúa lại chậm chạp không tới?
Trong nguyên tác, lúc Vĩnh Ninh công chúa đưa tiễn Tôn tướng quân cáo lão hồi hương, trên đường hồi cung đi qua nơi này, ngẫu nhiên gặp được Yến Hà Thanh đang bị trách phạt, vì không đành lòng cho nên…
Từ từ.
Ôi đệt? Từ từ!!!
Vĩnh Ninh công chúa trong nguyên tác, là vì đưa tiễn lão tướng quân hồi hương cho nên mới đi ngang qua đây.
Nhưng hiện tại bởi vì Tiêu Dư An tỏ thái độ khiêm tốn nghe can gián, cho nên lão tướng quân căn bản không có về quê làm ruộng.
Cho nên dĩ nhiên là Vĩnh Ninh công chúa không cần đi đưa tiễn ông ngoại nữa, thế thì đi ngang chỗ này thế quái nào được, không đi ngang thì làm sao có thể cứu được Yến Hà Thanh?
Phắc!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận một lượt, Tiêu Dư An giật mình, vừa cởi áo khoác của mình ra vừa hướng về phía Yến Hà Thanh chạy tới.