Bầu trời vào đông mang sắc xanh u ám, gió bắc rít từng hồi. Rõ ràng mới chỉ qua đầu đông nhưng khí trời đã vô cùng lạnh giá.
Trời vừa tảng sáng, gà gáy ba tiếng, đại bộ phận nô tài cung nữ trong cung còn chưa tỉnh, mà Yến Hà Thanh đã phải cầm chổi, chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp tuyết đọng trong viện.
Tuyết đọng một lớp thật dày bao phủ đình viện, chạc cây, lan can, đưa mắt trông ra toàn bộ là một mảnh trắng xóa, duy chỉ có mỗi gốc hồng mai trong góc viện nở ra sắc hồng tuyệt diễm.
Bốn bề vắng lặng, Yến Hà Thanh lấy chổi làm kiếm múa ra chiêu thức cực kỳ đẹp mắt.
Thu lại nỗi lòng, hắn cẩn thận quét tuyết. Chỉ qua hơn nửa canh giờ, toàn bộ tuyết trong đình viện đã được dọn dẹp gần hết. Đang lúc chuẩn bị quay về phòng thì bỗng nhiên bị một quả cầu tuyết không biết từ đâu ném vào đầu.
Trong quả cầu tuyết còn nhét cả đá khiến đầu hắn đau đến choáng váng, Yến Hà Thanh đưa tay lên sờ, quả nhiên là đã chảy máu.
“Ha ha ha.” – Hai gã nô tài không có ý tốt chỉ vào Yến Hà Thanh ôm bụng cười to.
“Này, họ Yến, nghe nói mấy hôm trước hoàng thượng cứu ngươi, vậy sao ngươi còn chưa tới Cảnh Dương cung?” – Tên nô tài có thân hình hơi béo vừa cười vừa nói, bộ dáng cực kỳ đáng khinh.
“Ngươi xem, mặt mũi đầu tóc hắn toàn là bùn đất đen sì sì, hoàng thượng có thể nhìn trúng sao?” – Một tên khác khinh thường cười nhạo.
Sắc mặt Yến Hà Thanh lạnh lùng, không nói một lời, xoay người muốn vào phòng.
“A, muốn đi à.” – Tên nô tài béo vội vàng ngăn lại: “Chúng ta cũng chỉ muốn cùng ngươi tâm sự chút thôi.”
Yến Hà Thanh cúi đầu muốn vòng qua gã thì một tên nô tài khác nhân cơ hội đó túm lấy cổ áo Yến Hà Thanh, sau đó giật lại: “Ai u, cho ngươi mặt mũi ngươi liền không biết xấu hổ? Vừa gặp được hoàng thượng liền cảm thấy mình cao cấp hơn? Muốn cùng ngươi nói chuyện phiếm một chút cũng không được?”
“Đúng đấy.” – Vẻ mặt gã nô tài béo khó chịu, hung hăng đẩy Yến Hà Thanh.
Mặc dù chịu vũ nhục như vậy nhưng Yến Hà Thanh lại không lộ ra chút tức giận nào, chỉ yên lặng chịu đựng.
Ẩn ở một chỗ không ai nhìn thấy, Triệu công công lặng yên đem tất cả xem vào trong mắt, nhíu chặt lông mày.
“Công công, ta cảm thấy người này yếu đuối như vậy, căn bản không thể gây ra họa gì.” – Phùng quản sự, người ngày đó khiến Yến Hà Thanh chịu phạt quỳ ngoài trời tuyết thì thầm với Triệu công công.
“Hừ, ngu xuẩn.” – Triệu công công lạnh lùng liếc mắt nhìn gã.
Phùng quản sự vốn chỉ muốn a dua theo, lại không nghĩ rằng ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, tức khắc mặt đỏ tía tai.
Triệu công công chắp tay sau lưng nói: “Kẻ có thể nhẫn mới là kẻ đáng sợ nhất, ngươi nhìn kỹ ánh mắt hắn mà xem.”
Phùng quản sự vội vàng duỗi dài cổ nhìn lại. Bởi vì Yến Hà Thanh vẫn luôn cúi đầu cho nên rất khó có thể nhìn thấy đôi mắt hắn, nhưng mà khi ngẫu nhiên ngẩn đầu lên, trong đôi con ngươi ấy lại tràn đầy kiên nghị cùng can đảm, tựa như mũi kiếm, tựa như liệt hỏa, tựa như sóng cuộn biển gầm, sống lưng thẳng tắp như núi sông không thể bẻ gãy.
Chỉ là một cái liếc mắt đã khiến cho người ta cả người sợ run.
“Cái này…” – Phùng quản sự nghẹn họng nhìn trân trối.
“Hiểu rồi chứ? Người này tựa như một con dã thú bị vây khốn, nếu có ngày nào đó có thể chạy thoát, chắc chắn sẽ quay lại cắn chết ngươi, nuốt vào bụng, ngay cả chút tro cốt cũng không còn.” – Triệu công công híp mắt, ngữ khí càng thêm thâm độc xảo trá – “Người này… trăm triệu lần không thể giữ lại.”
“Công công, ý của ngài là?” – Phùng quản sự làm động tác chặt đầu.
Triệu công công lắc đầu: “Tuy rằng trong nội vụ phủ của ta thiếu đi một nô tài, hoàng thượng cũng sẽ không truy cứu, nhưng mà dù sao hắn cũng là hoàng tử của Nam Yến quốc, mấy ngày trước lại được hoàng thượng cứu về cho nên trăm triệu lần không thể động vào. Hơn nữa, cách tốt nhất để đối phó với dã thú, không phải chỉ có mỗi một cách là giết.”
Phùng quản sự cung kính cúi người: “Công công thỉnh chỉ giáo.”
Triệu công công chậm rì rì nói: “Một kẻ như lang như hổ như vậy, chỉ có mài đi móng vuốt sắc bén của hắn, nhổ hết răng nanh của hắn, cắt đứt sống lưng hắn, từng chút từn chút mài ra nô tính trong người hắn, khiến hắn vĩnh viễn quỳ dưới chân người, đời đời kiếp kiếp không thể đứng dậy nổi, như vậy mới có thể khiến người an tâm. Phùng quản sự, ngươi hiểu rồi chứ?”
“Tiểu nhân đã hiểu.” – Phùng quản sự hơi cúi mình.
“Hiểu rồi thì đi thôi.” – Triệu công công phất tay áo, xoay người rời khỏi.