Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 189: Chương 189




Sau khi hai người tìm tới cấm địa, Tiêu Dư An đứng tại một chỗ thật lâu không nói thành lời.

Chỗ kia tọa lạc ở sườn núi Tế Thiên Đàn, được tu sửa thành một căn nhà nhỏ có sân vườn, ngoài sân có hàng rào bao quanh, trồng dâu tằm, còn có một cái ao nhỏ. Vì trời đông nên lá sen trong hồ đã khô héo hết, nhưng nếu như vào hè, nhất định sẽ xanh biếc một mảnh, điểm thêm sen hồng tạo thành khung cảnh tuyệt đẹp, bên dưới lá sen đã khô héo còn có cá dài khoảng một ngón tay quẫy đuôi bơi qua bơi lại.

Mà căn nhà nhỏ kia, kiểu dáng giống y như đúc so với căn nhà Tiêu Dư An đã ở lúc còn ở Đào Nguyên thôn.

Thiêm Hương nhỏ giọng nói: “Bởi vì sợ quấy nhiễu đến sự an tĩnh của nơi này, cho nên hoàng thượng chỉ sắp xếp thủ vệ tuần tra ở gần đây, chỗ này không có thủ vệ.”

Tiêu Dư An ừ một tiếng, cảm thấy thanh âm của mình có chút nghẹn ngào, vội vàng cúi đầu để ổn định lại tâm tình, sau đó tiến lên muốn mở cửa căn nhà nhỏ kia ra. Thiêm Hương vội vàng kéo hắn lại: “Tiêu quận vương! Nơi này ngoại trừ hoàng thượng ra không ai được phép vào!! Chúng ta đừng vào đó thì hơn, cứ ở bên ngoài xem chút thôi, lỡ như bị hoàng thượng biết được thì chết chắc đó!”

Tiêu Dư An vỗ vỗ tay Thiêm Hương, trấn an nàng: “Không sao đâu, Thiêm Hương, ngươi tin ta đi, nếu như ngươi không muốn vào thì cứ ở bên ngoài chờ ta một chút, ta vào xem cái rồi ra ngay.”

Thiêm Hương không cản nổi Tiêu Dư An, trở mắt nhìn Tiêu Dư An đẩy cửa đi vào căn nhà nhỏ, bản thân mình đành phải ở bên ngoài xoắn tay áo lo lắng suông.

Bài trí ở trong phòng quả nhiên giống y như đúc với sương phòng của Tiêu Dư An ở Đào Nguyên thôn, chỉ duy nhất có một chỗ không giống đó là chính giữa phòng có một ngôi mộ, trước mộ bày tế phẩm, tiền giấy cùng với bát hương nhỏ. Trong bát hương cắm ba nén hương, hương khói mờ mịt, phảng phất như chìm vào trong mộng. Bốn phía sạch sẽ yên tĩnh, Tiêu Dư An đến gần, trông thấy trên bia mộ còn treo một cây sáo ngọc, chính là cây sáo mà lúc trước hắn tặng cho Yến Hà Thanh. Trên mặt bia, thế mà lại khắc tên hai người, Yến Hà Thanh và hắn!

Tựa như có người nện một cú thật mạnh lên ngực Tiêu Dư An, đánh khiến lòng hắn vừa buồn bực vừa chua xót. Khóe mắt Tiêu Dư An đỏ lên, ngồi xổm xuống trước mộ bia, dùng tay cẩn thận từng chút một miêu tả lại tên của Yến Hà Thanh được khắc trên bia mộ, nhỏ giọng nỉ non: “Thật xin lỗi, ta lại để ngươi phải đợi…”

Thật lâu sau cảm xúc của Tiêu Dư An mới ổn định lại, hắn đứng dậy, không nhịn được mà lẩm bẩm: Cái này phải tính sao đây? Người được an táng ở đây cũng đâu thể xem là mình được?!

Sau khi Tiêu Dư An lẩm bẩm xong, hai mắt lại nhìn về phía sáo ngọc treo trên bia mộ. Chùm tua đỏ trên sáo ngọc đã biến thành màu đỏ sậm, lộ ra vẻ cũ kỹ, Tiêu Dư An đưa tay qua lấy sáo ngọc xuống, dùng đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve cây sáo, vẻ mặt hoài niệm.

Trong phòng này chỉ có một di vật duy nhất chính là cây sáo ngọc này. Nghĩ tới việc thứ mình để lại cho Yến Hà Thanh, thế mà chỉ có mỗi cây sáo ngọc, trong đầu lại hiện ra cảnh Yến Hà Thanh dạy mình thổi sáo, vẻ mặt Tiêu Dư An hơi hơi rung động, đem sáo ngọc đặt lên môi.

Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ giận dữ: “Buông xuống!!!”

Tiêu Dư An bị dọa đến mức cả người lảo đảo một cái, tay không cầm chắc, sáo ngọc cứ thế từ trong tay rơi ra, nặng nề đập xuống mặt đất.

Từng tiếng vỡ giòn vang vang lên, mảnh ngọc nát văng ra, sáo ngọc gãy thành hai nửa, lăn vài vòng thảm thương trên mặt đất.

Trong chớp mắt cả đất trời yên tĩnh.

Đầu tiên, trong con ngươi Yến Hà Thanh tràn lên vẻ không thể tin nổi, hắn ngây ngốc nhìn sáo ngọc đã vỡ thành hai đoạn nằm trên mặt đất, lảo đảo bước hai bước tới nhặt lên, giống như nổi điên mà không ngừng đem hai mảnh sáo gãy nối vào với nhau. Nhưng bất kể là hắn làm như thế nào, chỉ trong chớp mắt buông ra kia, sáo ngọc chỉ có thể thảm thương mà gãy lìa lần nữa.

Tay Yến Hà Thanh hơi hơi phát run.

Hắn đã từng thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền* cũng không tìm được chút tin tức nào của người kia. Hắn không biết là cái gì đã đem người kia đến bên cạnh mình, cũng không biết là cái gì đã đem hắn rời đi, Yến Hà Thanh chỉ có thể ngày ngày trách cứ mình, vì sao lúc trước không bảo vệ được Tiêu Dư An? Trong đêm khuya tĩnh lặng, Yến Hà Thanh luôn chất vấn mình, vì lý do gì lúc đó Tiêu Dư An lại hạ quyết tâm tự sát?

Ngày đêm hắn tự dày vò, nhưng cũng không chiếm được đáp án.

Mà đến ngày hôm nay, thứ duy nhất người kia lưu lại, cũng dễ như trở bàn tay bị hủy đi mất. Yến Hà Thanh hắn, ngay cả một cây sáo ngọc cũng không bảo vệ được. Cũng không thể bảo vệ được!!

Toàn thân Tiêu Dư An cứng đờ, nhưng phản ứng lại cực nhanh, hắn tiến lên một bước, ngồi xổm xuống trước mặt Yến Hà Thanh vẫn đang cố gắng đem sáo ngọc gắn lại, nắm lấy cổ tay Yến Hà Thanh, giọng nói tuy nhanh lại rõ ràng: “Yến Hà Thanh, ngươi nhìn ta này, ta là…”

Nào biết một câu còn chưa nói xong, hai con ngươi Yến Hà Thanh đột nhiên trở nên đỏ như máu, đưa tay bóp lấy yết hầu Tiêu Dư An, nặng nề đè ép hắn vào vách tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.