Tiêu Dư An ra sức tách tay Yến Hà Thanh ra, một tay run run rẩy rẩy đưa đến trước mặt hai người, thở dốc từng hơi ngắn ngủi, duỗi ra một ngón tay: “Ta, ta muốn thanh minh một chút, tối hôm qua ta không có đụng tới ngươi.”
Yến Hà Thanh đổi sang dùng cả hai tay, hung hăng bóp lấy yết hầu Tiêu Dư An, không hề thả lỏng lực đạo: “Ta biết, mặc dù lúc đó ý thức mơ hồ, nhưng ta vẫn có ký ức.”
Trong lòng Tiêu Dư An hoảng sợ, bắt đầu giãy dụa: “Khục, có, khục, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta nói chuyện trước đã. Yến Hà Thanh! Nếu như bây giờ ngươi bóp chết ta, ngươi nghĩ sau đó ngươi sẽ trốn được sao?”
Hai mắt Yến Hà Thanh lóe hàn quang, mái tóc hắn rũ xuống, lấy tóc che mặt, thê lương cười một tiếng: “Trốn? Nước mất nhà tan, trốn đi nơi nào? Khuất nhục trước dâm uy, lưu lạc tha hương, chẳng bằng bây giờ dứt khoát đồng quy vu tận, ngọc nát đá tan, ngũ mã phanh thây.”
Tiêu Dư An xem như hiểu được, những lời trước đó mà mình nói với Yến Hà Thanh ở Cảnh Dương cung, hắn căn bản không hề nghe lọt.
Đã nói không có chút ác ý nào với ngươi rồi, ngươi lại còn muốn đồng quy vu tận, tận cái chổi á!
Yến Hà Thanh, ngươi đúng là vô tình, tàn khốc, cố tình gây sự!
Tiêu Dư An đã có thể cảm nhận được ngạt thở và đau đớn, ngay cả hai mắt cũng bắt đầu hoa đi, hắn phấn đấu đem hết toàn lực hòng đẩy tay Yến Hà Thanh ra, tại lúc sắp cách đứt hơi một khoảng, Tiêu Dư An hô: “Yến Hà Thanh, ta sẽ không hại ngươi!”
Yến Hà Thanh cười lạnh: “Ngươi và ta là địch, ngươi vì sao…”
Tiêu Dư An gào thét ngắt lời hắn: “Bởi vì ta không phải là quân vương của Bắc quốc!!!”
Lực đạo trên cổ chớp mắt đã buông lỏng, Tiêu Dư An dựa vào bản năng cầu sinh và kinh nghiệm từ thuật phòng thân đã học, xoay người một cái đẩy Yến Hà Thanh trên người mình ra, cấp tốc đem hai tay bắt chéo sau lưng Yến Hà Thanh, dùng đầu gối chống eo, mưu đồ muốn phản kiềm chế hắn. Với một bộ này, nếu là Tiêu Dư An nguyên bản thì có thể nhẹ nhàng chế trụ được Yến Hà Thanh, nhưng mà thân thể quân vương thiếu niên yếu đuối khiến hắn không thể bắt được Yến Hà Thanh, lại để cho người kia tránh được.
Đương nhiên Yến Hà Thanh sẽ không cam tâm, xoay người một cái vặn lại cánh tay của Tiêu Dư An.
Ngay lúc hai người đang quấn quýt lấu nhau, Tiêu Dư An vội vàng hô: “Ngừng ngừng ngừng!!!”
Hai người đồng thời thả lỏng lực đạo, mỗi người chiếm lấy một góc giường, Tiêu Dư An che cổ, thở phì phò, trong lòng chửi một vạn lần câu ĐMM, hắn từ từ điều chỉnh tâm tình, lặp đi lặp lại: “Ta thực sự không phải là quân vương Bắc quốc…”
Ánh mắt Yến Hà Thanh ảm đạm, toàn bộ đều hiện lên vẻ khó có thể tin được.
Bởi vì bị bóp cổ, thanh âm của Tiêu Dư An trở nên khàn khàn, lời nói đứt quãng: “ta biết cây trâm kia là di vật của mẫu thân ngươi, điều này có thể lấy làm chứng cứ…”
Yến Hà Thanh trầm giọng hỏi: “Vậy ngươi là ai?”
Tiêu Dư An nghĩ nghĩ: “Ta là bạn của ba ba ngươi.”
Tác giả chẳng khác nào ba ba của ngươi.
Độc giả thì dĩ nhiên là tương đương với bạn rồi.
Tiêu Dư An nghĩ vậy đó.
Yến Hà Thanh nhíu mày: “Ba ba?”
Tiêu Dư An: “Aiz!”
Suýt chút nữa thì bị bóp chết, giờ chiếm chút an ủi cũng không được hả?!
Yến Hà Thanh hỏi: “… Ba ba là cái gì?”
Tiêu Dư An bất lực: “Là lực lượng thần bí đến từ xã hội văn minh.”
Yến Hà Thanh: “…”
Tiêu Dư An xoa cổ: “Ta biết ngươi còn muốn hỏi cái gì, ngươi muốn hỏi ta làm cách nào có thể giả trang được quân vương của Bắc quốc. Ngươi cứ coi như ta bị choáng đến điên rồi cũng được, giả thần giả quỷ cũng được, nhưng mà ta thực sự nói cho ngươi biết, đời trước ta đã chết, sau đó vừa mở mắt thì đã phát hiện mình biến thành quân vương Bắc quốc. Ta đây cũng là thân bất do kỷ, nhưng mà ta thực sự không phải là hắn.”
Yến Hà Thanh gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tiêu Dư An, tựa hồ muốn dùng ánh mắt xem thấu hắn.
Hai người giằng co nhìn nhau, qua hồi lâu, trong đáy mắt Yến Hà Thanh hiện lên một tia hàn ý không dễ phát giác, giống như băng chùy lạnh thấu xương, giống như lưỡi đao gió, giấu bên dưới hàn quang chính là sát cơ khiến người ta sợ hãi.
Tiêu Dư An cảm thấy giống như bị người bóp chặt lấy trái tim, mỗi khối xương trên cơ thể đều đang run sợ, từng đợt khí lạnh từ sau lưng dâng lên truyền đi khắp toàn thân.
Yến Hà Thanh không tin hắn!
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, loại tình huống này, chỉ dùng miệng để nói thì làm sao khiến người ta tin được cơ chứ? Nhìn kiểu gì thì cũng thấy giống kế hoãn binh.
Gần như cùng một lúc, cả hai người đều có hành động.
Tiêu Dư An nhảy xuống giường, lại bị người níu lại, cưỡng ép kéo lên trên giường, lực lượng khổng lồ từ trên ép xuống khiến bả vai Tiêu Dư An bị đè lại, lưng đập mạnh vào giường.
Ván giường không chịu nổi sức nặng phát ra tiếng vang thật lớn, Tiêu Dư An hít vào một hơi, đau đến mức mắt nổi đom đóm.
Yến Hà Thanh không chút lưu tình một lần nữa kẹp lại yết hầu Tiêu Dư An, Tiêu Dư An tay mắt lanh lẹ, nắm chặt lấy cổ tay Yến Hà Thanh hung hăng vặn lấy, Yến Hà Thanh bị đau nhíu mày, cánh tay buông lỏng, dùng đầu gối hung hăng đá vào bụng dưới Tiêu Dư An.
Bụng dưới là vị trí không được xương bảo hộ, là nơi cực kỳ yếu ớt trên thân thể, Yến Hà Thanh lại dùng toàn lực, Tiêu Dư An cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, khóe miệng chảy máu, đau đến mức toàn thân phát run, hắn bỗng nhiên kịp thời ý thức được.
Yến Hà Thanh thực sự muốn giết mình!
Nếu bây giờ không nghĩ ra được biện pháp, vậy nhất định sẽ phải chết ở đây.