Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 29: Chương 29




Ngày thứ hai Tiêu Dư An tỉnh lại đã nghĩ, cứ trực tiếp chết luôn đi cho rồi.

Trước không đề cập đến chuyện cơ bắp toàn thân đau buốt, chỉ nói phần bụng, phần lưng và yết hầu đau thôi đã đủ khiến Tiêu Dư An chịu không nổi.

Tiêu Dư An xoa cổ rên rỉ thành tiếng, tiếng nói phát ra giống như âm thanh của tấm ván gỗ kéo trên nền cát, khàn khàn khó nghe, hắn há miệng run rẩy đưa tay vén quần áo lên, phần bụng thâm một mảng, biến thành màu tím đen, nhìn thấy mà giật mình.

Nghe thấy tiếng vang, Yến Hà Thanh dần dần thanh tỉnh, trông thấy bộ dáng này của Tiêu Dư An, đôi mắt hiện lên một tia luống cuống.

“Cũng cùng là đánh nhau, ngươi không bị thương sao?” – Tiêu Dư An tức giận bất bình: “Trên cổ ta có vết bầm không?”

Yến Hà Thanh kiểm tra, gật đầu.

Tiêu Dư An thở dài một tiếng: “Vậy phải làm sao bây giờ, bị người ta nhìn thấy nhất định sẽ hoài nghi chất vấn ngươi.”

Chưa từng nghĩ đến việc Tiêu Dư An bị mình hại thành cái bộ dáng này, vậy mà vẫn vì chính mình mà suy nghĩ, Yến Hà Thanh kinh ngạc không thôi.

“Cũng may bây giờ đang là mùa đông, mặc nhiều, muốn che khuất hẳn cũng không thành vấn đề.” – Tiêu Dư An tự nhủ dài dòng lải nhải, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt Yến Hà Thanh nhìn mình đã phát sinh biến hóa.

“Đúng rồi.” – Tiêu Dư An thẳng người nhìn về phía Yến Hà Thanh: “Tay của ngươi không sao chứ?”

Yến Hà Thanh không hiểu: “Tay?”

Tiêu Dư An nắm chặt lấy cổ tay của Yến Hà Thanh, kéo đến trước mặt, chỗ bị cắn hôm qua đã không còn chảy máu, chỉ còn dấu răng thật sâu.

Cái đôi tay này, tuyệt đối đừng có lưu lại vết thương đó!

Còn phải cùng Vĩnh Ninh công chúa cầm sắt tương hòa!

Còn phải để các loại lão bà của ngươi khen đẹp biết không!

Ôi chao, thực sự là đẹp quá đi chứ, thon dài như vậy, trắng như vậy, khớp xương còn rõ ràng như vậy.

Tiêu Dư An vẫn còn đang chuyên chú nhìn, Yến Hà Thanh đã đột ngột rút tay về, lông mày cau lại lộ vẻ ngượng ngùng.

“A…” – Tiêu Dư An sững sờ, lập tức xoa cổ mình, khẽ cười: “Đừng lo lắng, ta không có thích long dương.”

Đại khái, có lẽ, hẳn là, không có ha.

Đôi môi Yến Hà Thanh khẽ nhếch, mắt nhìn về phía Tiêu Dư An, tựa hồ như muốn giải thích cái gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.

Sắc trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài tẩm cung đã truyền đến tiếng gõ cửa, là Hồng Tụ: “Hoàng thượng, nô tỳ tới hầu hạ ngài thức dậy rửa mặt.”

Tiêu Dư An vội vàng kéo chăn mền, bọc một vòng che khuất bộ vị từ cổ trở xuống.

Hồng Tụ bưng thau nước bằng đồng đi vào, nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Dư An, lại nhìn đệm chăn xốc xếch trên giường, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

Tiêu Dư An sợ nàng nhìn ra manh mối gì, vội vàng nói: “Hồng Tụ, ngươi mang Yến Hà Thanh về Cảnh Dương cung trước đi.”

Hồng Tụ buông chậu nước xuống, lắp bắp: “Tuân, tuân chỉ.”

Mắt thấy hai người đã rời đi, Tiêu Dư An hít một hơi lạnh làm dịu đi đau đớn, vừa tìm một bộ quần áo có thể che kín cổ, vừa tự mình rửa mặt.

Hồng Tụ trở về, phủ thêm ngoại bào cho Tiêu Dư An, bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi.

Nội tâm Tiêu Dư An khẩn trương: “Làm sao vậy?”

Hồng Tụ thay hắn buộc lại đai lưng, bĩu môi một cái, nhấc mắt: “Hoàng thượng! Ta đều hiểu!”

Ngươi hiểu là hiểu cái gì!! Ta còn chưa có hiểu gì hết á!! Có chuyện gì thì nói rõ ràng ra!!!

Trong lòng Hồng Tụ nảy sinh phẫn nộ: “Ngài đối với hắn không có loại ý tứ kia, vậy có phải đã bị hắn ép buộc hay không!”

“…”

Tiêu Dư An vỗ vỗ lồng ngực thở phào, cảm thấy nội thương ngày hôm qua hiện tại ẩn ẩn phát tác.

Được rồi, hiểu lầm thành như thế này dù sao so với việc giải thích tới giải thích lui vẫn tốt hơn, cũng không cần phải lo lắng ý đồ hãm hại mình của Yến Hà Thanh bị phát hiện.

Tiêu Dư An nắm tay lại để trước miệng, nhẹ giọng ho khan: “Khụ, không phải là ép buộc, chỉ là tối hôm qua ánh trăng chính nồng, cùng giường chung gối, không cẩn thận liền… Đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng là một phần của công tâm kế, ta đối với hắn thực sự không có hứng thú.”

Hồng Tụ bi phẫn: “Thế nhưng hoàng thượng ngài từ trước đến giờ chưa từng làm qua phía kia, vì công tâm mà nói, hoàng thượng ngài cũng quá hi sinh, điều này, điều này, thực sự là… Ôi”

Tiêu Dư An bị tiếng ôi bi thương kia làm cho khóe mắt run rẩy.

Hồng Tụ vẫn còn thở dài: “Hoàng thượng, để nô tỷ lấy thuốc cao đến cho ngài.”

Tiêu Dư An không hiểu: “Thuốc cao gì?”

Hồng Tụ cúi đầu: “Chính là dùng cho chỗ kia.”

Tiêu Dư An vẫn không hiểu như cũ: “Chỗ kia? Là chỗ nào?”

Hồng Tụ quýnh lên, giậm chân một cái: “Là chỗ kia đó!”

Tiêu Dư An bất ngờ kịp phản ứng lại, im lặng hỏi trời xanh: “…Thuốc cao thì không cần, cơ mà có cái gì có thể thấm giọng không… Cuống họng rất đau…”

Thấy Hồng Tụ đứng dậy muốn đi đến thái y viện, Tiêu Dư An lại dặn dò: “Lấy thêm chút thuốc trị thương trừ sẹo cho Yến Hà Thanh.”

Hồng Tụ nghi hoặc: “Trị thương trừ sẹo?”

“Ừm, hôm qua không cẩn thận lỡ cắn hắn.”

“…Hoàng thượng, ngài…”

“Ta thực sự không thích hắn, đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ta…”

Tại năm thứ năm Hồng Tụ hầu hạ quân vương, đột nhiên phát hiện hoàng thượng có chút khẩu thị tâm phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.