Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 71: Chương 71




Từ xưa đến nay thiên tai đều khiến dân chúng khốn khổ, đất nước chịu tổn thương, ngay cả thịnh thế cũng không chịu nổi huống chi là một quốc gia sắp hỗn loạn bất an.

Hạn hán bất thình lình khiến Tiêu Dư An trở tay không kịp.

Càng khiến Tiêu Dư An không biết phải làm sao chính là: Trong nguyên tác, Bắc quốc chưa từng trải qua chuyện thế này.

Tuy nói trước đó do hành động của Tiêu Dư An mà nguyên tác kịch bản đã bị cải biến không ít, nhưng mà tất cả những cải biến đó đều có nguyên nhân, có thúc đẩy.

Mà trận thiên tai hiện tại, lại là ngoài dự tính, không thể nào đoán trước.

Trải qua một trận thiên tai này, tất cả những cố gắng trước đó của Tiêu Dư An đều trở thành công cốc.

Dưới gió quyệt mây quỷ, Tiêu Dư An ngầm trộm nghe được, thiên ý không thể trái, tà âm kia chính là thanh âm Bắc quốc đang chửi mắng hắn vì đã thả Yến Hà Thanh đi, sơn hà cùng quốc gia toàn bộ đều đè lên vai Tiêu Dư An, lại một lần nữa ép đến mức hắn không thở nổi.

Nhưng mà!!!

Chủ nghĩa duy vật phát triển trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, cuối cùng đều từ thuyết vô thần dần phát triển đến vật chất quyết định ý thức!!!

Là một thanh niên bốn tốt đã từng chung tay xây dựng chủ nghĩa xã hội, làm sao có thể dễ dàng bị số mệnh đánh bại như vậy?!

Tiêu Dư An đại diện cho chủ nghĩa Mác làm một cái thế tay cực kỳ bất nhã với ông trời, sau đó bắt đầu công cuộc chuẩn bị cứu tế cứu tế.

Nhưng mà không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Trước kia quốc khố vì bị quân vương Bắc quốc tiêu xài hoang phí vô độ, vốn không đã không nhiều, hiện tại mở kho lúa cứu tế bách tính, thời điểm phát xuống từng tầng thì toàn bộ đều tiến vào bụng của tham quan.

Tiêu Dư An bắt đầu cực khổ cứu tế bách tính mấy tuần, nạn dân đã không giảm lại còn tăng, còn dần dần tràn vào hoàng thành.

Quả nhiên là phải viết to in đậm gạch chân cái chữ ĐỆT MỌE NÓ!!!

Tiêu Dư An tức giận ra lệnh cho Lý Vô Định tra rõ việc này, kết quả tra một cái liền liên lụy đến mấy lão đại thần hai đời quyền cao chức trọng.

Mấy lão thần nơm nớp lo sợ quỳ gối trên triều đình, mấy chục đại thần bọn họ cùng nhau quỳ xuống, trong lúc nhất thời tất cả đều là thanh âm cầu tình.

Tiêu Dư An vốn đã vất vả quá độ, lúc này lại càng phiền đến mức hoa cả mắt.

Lý Vô Định ôm quyền đứng trên triều đình, nói năng khí phách, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hoàng thượng, thưởng phạt phân minh mới có thể đổi lấy trời trong nước sạch, từ xưa có câu: Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân, cây cối hư thối không chịu đào lên, sẽ càng mục nát nhiều hơn! Quan lại không tham, quốc gia mới có thể cường!”

“Lý Vô Định! Ngươi đừng có nói lời ngông cuồng.” – Chợt có mấy đại thần đứng dậy, tức giận phản bác: “Năm đó tiên hoàng tiên đế xây dựng đất nước, an định xoa dịu bách tính trăm họ, những lão thần này có người nào không phải công huân đầy mình, có ân với thiên hạ? Ngay cả tiên đế cũng phải nể mặt bọn họ ba phần, ngươi hôm nay lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa như vậy, lại còn đòi xưng nhân nghĩa?”

Lý Vô Định cười lạnh: “Nhân nghĩa? Những kẻ thân hãm trong vũng bùn hôi thối cũng xứng đáng nói nhân nghĩa? Trừng phạt cái ác mới có thể đề cao cái thiện, đạo trị quốc, vốn là trị gian! Các ngươi lại còn có mặt mũi đi cầu tình cho bọn họ?”

“Ngươi bạc tình bạc nghĩa, lấy một sai che đậy đức, ta có tình có nghĩa, dĩ nhiên phải cầu!”

“Ha~~” – Tiêu Dư An vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên cười lạnh: “Cãi xong chưa?”

Mấy người trên triều vội vàng quỳ xuống, không nói nữa.

Tiêu Dư An đứng lên, nhìn chằm chằm những kẻ phía dưới, từng câu từng chữ nói, đôi mắt lạnh buốt: “Các ngươi vì bọn họ cầu tình, vậy ai sẽ đến cầu tình cho những bách tính đã chết đói thê thảm kia? Ai đến thay những bách tính phải cửa nát nhà than kia cầu tình? Thời điểm các ngươi ở trong lầu son ăn thịt uống rượu, có từng nghĩ tới trước cửa phủ nhà các ngươi đã nằm đầy xương trắng không? Còn có, những kẻ đang cầu tình kia, đừng cho rằng ta không biết các ngươi đang cầu thay ai, các ngươi rõ ràng là đang vì mình mà cầu! Ta không để Lý Vô Định tiếp tục tra, không có nghĩa là cái gì ta cũng không biết.”

Những lão thần kia dù thế nào cũng không thể ngờ, hoàng thượng đã từng nghe gió là gió nghe mưa là mưa lại thực sự sẽ phạt nặng bọn họ.

Có ngươi hối hận đến trong lòng lạnh buốt khóc lóc kể lể, có người lại tự mình nhìn thấy một tấc lòng son.

Lý Vô Định ngẩng đầu lên, nhìn dáng người cao ngất đang đứng trên triều kia, ôm quyền, hai tay dần dần nắm chặt.

Hắn từng đi theo Tôn lão tướng quân chinh chiến, chí khí cao thẳng tới trời mây, đã từ từ thất vọng bởi rượu thịt ao rừng của tiên đế, đã từng thất vọng vì sự dâm loạn vô độ của quân vương thiếu niên, thất vọng trước cả triều đình trên dưới đều khẩu phật tâm xà.

Hắn từng vô số lần mơ thấy quê mình, mơ thấy những đứa trẻ gầy trơ xương như củi chết đói biến thành thân thể đen đúa, hắn còn từng vô số lần mơ thấy sa trường, mơ thấy từng thanh từng thanh đao đâm xuyên lồng ngực các huynh đệ hắn. Hắn đầu đầy mồ hôi tình lại, quay người lại phải đối mặt với một quân vương hoang dâm, gian thần đảm đương đạo nước.

Thế là Lý Vô Định càng không ngừng để tay lên ngực tự hỏi, đối với một quốc gia khiến bách tính phải sống khổ cực, sự hi sinh của các tướng sĩ có đáng không?

Mà bây giờ, phần niềm tin muốn báo quốc từ tận đáy lòng kia, vậy mà lại ẩn ẩn cháy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.