Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 108: Chương 108: Chương 104




Có một cô bé cột hai chùm tóc đuôi ngựa, mặc áo choàng màu đỏ thấy vậy, đi tới, cô không thích chơi ném tuyết, chỉ rất muốn đắp người tuyết với người khác, vì thế đi đến hỏi: “Các anh đang đắp người tuyết sao?”

Yến Thanh Trì gật đầu.

Cô gái nhỏ sợ hãi hỏi: “Em có thể chơi cùng với hai người không?”

Yến Thanh Trì nhìn về phía Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ hơi không tình nguyện dẩu dẩu môi.

Nên Yến Thanh Trì cười nói với cô gái: “Không được đâu, hai người bọn anh muốn dựa vào đôi tay mình đắp người tuyết, cảm ơn em giúp đỡ, nhưng chuyện mình muốn tự mình làm, nên để bọn anh tự mình đắp trước đi, em đúng là một cô bé thiện lương.”

Cô gái mở miệng cười cười, ôn nhu nói, “Vậy lúc anh cần giúp đỡ thì kêu em nha, em cũng tự mình đắp trước một cái.”

“Được a.”

Yến Thanh Trì thấy cô đi rồi, quay đầu nhìn lại Kỳ Kỳ, chớp chớp mắt với bé.

Kỳ Kỳ chu mỏ, ngượng ngùng mở miệng, “Ba ba, con như vậy có phải không tốt lắm không?”

Tay của bé mang bao tay, vỗ vỗ lên quả cầu tuyết tròn tròn, cúi đầu, hơi tự trách.

Yến Thanh Trì nhẹ giọng nói: “Không đâu a, mỗi người đều có tâm tư nhỏ của mình mà, Kỳ Kỳ không muốn cùng chơi với cô bé cũng rất bình thường, Kỳ Kỳ vui vẻ là được.”

Kỳ Kỳ nghe y nói vậy mới yên lòng, giải thích: “Kỳ Kỳ chưa từng đắp người tuyết với ba ba, nên muốn cùng đắp với ba ba, không cần người khác. Chờ người tuyết tiếp theo, Kỳ Kỳ có thể đắp với các bạn khác.”

Yến Thanh Trì, “Ừm, ba ba cũng chưa từng cùng đắp với Kỳ Kỳ, nên ba ba cũng muốn đắp với Kỳ Kỳ, đắp một người tuyết chỉ thuộc về hai chúng ta.”

Kỳ Kỳ cong mắt cười cười, không nói chuyện, tiếp tục đắp người tuyết.

Hai người phí một phen công phu, rốt cuộc cũng đắp xong người tuyết. Yến Thanh Trì để Kỳ Kỳ đứng bên kia, tự chụp một tấm hình cho mình và Kỳ Kỳ còn có người tuyết, lại chụp riêng người tuyết mấy tấm, lúc này mới cất di động, cân nhắc nếu mình còn không về, chắc là Giang Mặc Thần lại sốt ruột, nên nắm Kỳ Kỳ về nhà.

Kỳ Kỳ còn có chút không bỏ được người tuyết, hỏi y, “Không thể mang về nhà sao?”

“Không thể a, mang về nhà người tuyết sẽ phải tan.”

Kỳ Kỳ đi ba bước quay đầu một lần nhìn người tuyết phía sau, lưu luyến không rời hỏi y, “Chút nữa con có thể xuống dưới xem nó không?”

“Có thể nha, lát nữa chúng ta lại xuống tiếp.”

“Dạ.” Kỳ Kỳ hoan hô nói.

Từ trên cửa sổ trên lầu, Giang Mặc Thần nhìn thấy hai người bọn họ chơi đủ rồi, cuối cùng cũng chuẩn bị về nhà, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi phòng bếp tiếp tục học nấu cơm. Thật là làm người ta quá nhọc lòng, hắn nghĩ, trước kia chỉ nhọc lòng một người, bây giờ tốt rồi, phải nhọc lòng hai người, a không, là ba người, đúng là gánh nặng ngọt ngào a.

Cơm tối là Giang Mặc Thần làm, cơm rất đơn giản, cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo thêm bánh bao mẹ Yến bao cho Yến Thanh Trì.

Trong phòng bếp, Giang Mặc Thần kêu Yến Thanh Trì vào thử vị, chột dạ tỏ vẻ, “Đây là lần đầu tiên anh nấu cơm, nên làm hơi đơn giản, mùi vị cũng bình thường, em chịu khó chút đi.”

Yến Thanh Trì nhìn hắn, lấy muỗng múc một muỗng cháo, “Em nếm thử trước.”

Nháy mắt Giang Mặc Thần hơi khẩn trương, nhìn chằm chằm Yến Thanh Trì, “Có...... Được không?”

Yến Thanh Trì nhìn vẻ mặt hắn khẩn trương, rất cảm khái lắc lắc đầu, “Ai, còn nhớ lần đầu tiên em tới nhà này, dì Trương đang nấu cơm, anh nói anh không nấu cơm, khi đó em đã nghĩ, anh đúng là tập tính thiếu gia, không nghĩ tới, vậy mà có một ngày, vẫn trong căn nhà này, vậy mà em ăn được cơm anh làm.” Yến Thanh Trì “Xì” một tiếng, “Đúng là phụ bằng tử quý a.” Y trêu chọc.

Giang Mặc Thần nghe vậy, thần sắc chậm rãi thay đổi, hắn nhìn Yến Thanh Trì, hơi khó hiểu hỏi, “Em cảm thấy anh vì con nên bây giờ mới học mấy cái đó? Mới đối xử tốt với em?”

Yến Thanh Trì không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, hơi ngốc “A” một tiếng.

Giang Mặc Thần nhìn lại lúc ở chung giữa bọn họ, đúng vậy, trước kia đều là dì Trương nấu cơm, Yến Thanh Trì ngẫu nhiên sẽ xuống bếp làm vài món, đổi khẩu vị cho bọn họ. Nhưng còn mình, chưa từng xuống bếp, thậm chí chưa từng biểu lộ có ý tưởng gì với phương diện này.

Bắt đầu học nấu cơm, thậm chí muốn học nấu cơm, đều là sau khi Yến Thanh Trì mang thai, y mang thai, cơ thể không tiện, bọn họ không định để dì Trương tiếp tục ở trong nhà, nên hắn mới đưa ra ý kiến mình sẽ nấu cơm. Nhưng chuyện này cũng không phải vì đứa con trong bụng Yến Thanh Trì, chỉ là bởi hắn đau lòng y thôi.

Hắn nhìn Yến Thanh Trì, nghiêm mặt nói: “Thanh Trì, anh nghĩ em đã hiểu lầm cái gì.”

“A?” Yến Thanh Trì nghi hoặc.

“Anh không phải vì em mang thai, vì con mới muốn học nấu cơm. Đương nhiên, điểm xuất phát của chuyện này là sau khi em mang thai, nhưng xét đến cùng, cũng vì người mang thai là em thôi. Tuy rằng nói những lời này có chút không biết xấu hổ, nhưng từ lúc anh thành niên, người muốn sinh con cho anh có không ít, nếu anh muốn con, dù anh thích con trai, thì bây giờ anh cũng có đứa con ruột thuộc về mình.”

Yến Thanh Trì không nghĩ tới một câu trêu chọc của y sẽ dẫn đến lời giải thích đứng đắn như vậy của Giang Mặc Thần, vội vàng nói: “Em không có ý đó.”

“Anh biết, nhưng anh muốn nói rõ ràng. Sở dĩ bây giờ anh khẩn trương với em, học cách chăm sóc em, không phải vì anh quan tâm đứa nhỏ trong bụng em, —— đương nhiên, anh vẫn rất quan tâm đứa nhỏ này, nhưng anh càng sợ thời gian em mang thai không thoải mái, nên muốn tận hết khả năng làm em thoải mái một chút. Nếu thật sự có một ngày, em và con xảy ra chuyện, giữa hai người chỉ có thể chọn một, anh sẽ không chút do dự chọn em, em hiểu rõ chưa?”

Yến Thanh Trì nghe hắn càng nói càng nghiêm túc, nhất thời hơi hối hận mình không nên nói nhiều thêm một câu như vậy, y đến gần Giang Mặc Thần, duỗi tay giữ chặt cánh tay hắn, “Được, em biết rồi, em chỉ nói giỡn với anh thôi mà, sao nghĩ đến anh còn nghiêm túc giải thích với em như vậy. Chúng ta nhảy qua cái đề tài này đi, em cảm thấy cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo ăn khá ngon, anh rất có thiên phú nấu cơm.”

Giang Mặc Thần khẽ cười cười, “Em thích là được.”

“Em đi kêu Kỳ Kỳ, anh bưng cơm lên đi, chúng ta ăn cơm đi.”

“Được.”

Yến Thanh Trì nghe hắn đồng ý, xoay người ra khỏi bếp, đi kêu Kỳ Kỳ. Giang Mặc Thần quay đầu nhìn bóng dáng của y, chậm rãi lấy chén của Kỳ Kỳ và y ra tới.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Giang Mặc Thần không nghĩ tới trong lòng Yến Thanh Trì, vậy mà còn có một câu như vậy. Nhất thời hắn ngừng động tác trên tay, chỉ cảm thấy thời gian đứa nhỏ này tới đúng là không quá thích hợp. —— hắn đã đưa bản thảo nhẫn cặp cho nhà thiết kế, để người ta liên hệ khâu chế tác, nhanh chóng làm xong. Vốn Giang Mặc Thần định làm kịp Lễ Tình Nhân, hoặc là trễ một chút, tháng bốn tháng năm dùng đôi nhẫn này cầu hôn Yến Thanh Trì, nhưng bây giờ xem ra, cho dù hắn nhận được nhẫn, cũng không thích hợp để cầu hôn.

Lúc chưa có con, hắn cầu hôn Yến Thanh Trì, hắn có thể thoải mái hào phóng nói với Yến Thanh Trì, nói với mọi người, bởi vì hắn thích y, chỉ đơn thuần thích y, cho nên mới hy vọng y có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mình. Nhưng một khi có con, như vậy mọi chuyện đều sẽ thay đổi, cho dù hắn vẫn như cũ có thể thoải mái hào phóng nói với Yến Thanh Trì, nói với mọi người, hắn chỉ đơn thuần thích Yến Thanh Trì, nhưng những người khác, thậm chí là Yến Thanh Trì, sẽ tin sao?

Có thể cảm thấy mình chỉ nể mặt đứa nhỏ hay không?

Giang Mặc Thần không thích giả thiết như vậy, nhưng một câu vui đùa hôm nay của Yến Thanh Trì, lại làm hắn không thể không băn khoăn.

Tình cảm của bọn họ, không có quan hệ gì với đứa nhỏ, chỉ đơn giản là thích, bây giờ cố tình lại trộn lẫn nhân tố đứa nhỏ. Cái này làm Giang Mặc Thần hơi đau đầu, thậm chí muốn dịch về sau một ít. Hắn thích chỉ là bản thân Yến Thanh Trì, không phải Yến Thanh Trì mang thai con của hắn, nếu bây giờ cầu hôn, sẽ làm Yến Thanh Trì hoặc là người khác hiểu lầm chữ “thích” của hắn, như vậy hắn chỉ có thể chờ, chờ đến khi Yến Thanh Trì sinh con, cơ thể Yến Thanh Trì chỉ còn một người, lúc ấy, hắn lại cầu hôn y.

Gần như là trong nháy mắt Giang Mặc Thần đã quyết định xong, như vậy cũng tốt, hắn nghĩ, nếu hắn thật sự chỉ để ý đứa nhỏ, như vậy Yến Thanh Trì sinh con xong sẽ không đáng một đồng, đừng nói cầu hôn, thậm chí chắc là hắn chẳng quan tâm, hờ hững với y. Những cô gái mưu toan lợi dụng đứa nhỏ gả vào hào môn, đều là sau khi sinh con xong, đều là bỏ mẹ lấy con, đứa nhỏ lớn lên ở hào môn, cả đời người mẹ không có danh phận, sau khi sinh xong bị một tờ chi phiếu đuổi đi thôi.

Nếu sau khi Yến Thanh Trì sinh con xong hắn lại cầu hôn, như vậy lúc ấy, Yến Thanh Trì cũng được, những người khác cũng thế, cũng nên thấy rõ ràng, rốt cuộc người mình để ý là ai. Giang Mặc Thần nghĩ đến đây, tâm tình hơi tốt hơn một chút, nhưng đáng tiếc, hắn nghĩ, đáng tiếc Yến Thanh Trì phải chờ một khoảng thời gian nữa.

Hắn nghĩ đến đây, còn hơi tiếc hận.

Giang Mặc Thần múc cháo xong, bưng ra ngoài, lại bày bánh bao đã hấp xong ra dĩa, bưng ra ngoài.

Kỳ Kỳ đã ngồi trước bàn ăn, Yến Thanh Trì nhìn trên bàn chưa có chấm nước, nên vào phòng bếp lấy ba chén chấm nước, bưng ra ngoài.

“Ăn cơm đi.” Y nhìn món ăn đơn giản trên bàn, nâng đũa gắp một cái bánh bao, lại không đặt trong dĩa trước mặt Kỳ Kỳ, mà là đặt ở cái dĩa của Giang Mặc Thần, “Cảm ơn đầu bếp hôm nay, đầu bếp vất vả, sau này xin tiếp tục nỗ lực.”

Giang Mặc Thần cười cười, ôn nhu nói: “Được.”

Buổi tối, bầu trời còn rơi tuyết, Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua người tuyết của mình, nhìn nó bị tuyết trắng bao phủ có vẻ “béo” hơn không ít, ha ha ha cười một hồi, còn duỗi tay chỉ cho Yến Thanh Trì xem, “Ba ba, ba xem, nó mập lên.”

Yến Thanh Trì cảm thấy cách nói này của bé rất thú vị, vì thế mỉm cười đáp, “Đúng vậy, có thể người tuyết cũng ăn cơm đi.”

Kỳ Kỳ quay đầu nhìn y, “Nhưng Kỳ Kỳ cũng ăn cơm, mà Kỳ Kỳ chưa béo.”

“Cho nên Kỳ Kỳ rất lợi hại.” Yến Thanh Trì dỗ bé, “Được rồi, Kỳ Kỳ tạm biệt tiểu tuyết người ta đi, nên vào ngủ.”

Lúc này Kỳ Kỳ mới phất phất tay về phía người tuyết, lưu luyến rời khỏi, về phòng ngủ.

Yến Thanh Trì nhìn bé nhắm mắt, tắt đèn, về phòng mình. Y nhìn tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, nghĩ buổi chiều, y và Kỳ Kỳ đều ra ngoài chơi tuyết, lại bỏ Giang Mặc Thần cô đơn lại trong nhà, hơn nữa sau khi mình trêu chọc hắn trong phòng bếp như vậy, nhất thời cảm thấy mình hơi có lỗi với hắn.

Y quay đầu hỏi Giang Mặc Thần, “Anh muốn ra ngoài ngắm tuyết không?”

“Không phải chiều nay em đã ra ngoài chơi rồi sao?”

“Đó là với Kỳ Kỳ, lại không phải với anh.”

Giang Mặc Thần nghe vậy, cười, “Như thế nào, muốn ngắm tuyết với anh a?”

Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Không thể sao?”

“Vậy hồi chiều em còn không cho anh đi.”

“Đó là vì em biết, anh ra ngoài chơi với em, chắc chắn phải xen vào đông quản tây, sợ em té ngã lại sợ em cảm lạnh.”

“Cho nên em cảm thấy bây giờ anh ra ngoài với em thì sẽ không quản đông quản tây sao?”

“Đương nhiên không phải,“ Yến Thanh Trì đến gần hắn, “Nhưng bây giờ, em lại muốn để anh quản nha.” Y nhìn Giang Mặc Thần, “Cho nên, anh muốn ra ngoài ngắm tuyết với em không?”

Ngữ điệu ôn nhu, trong mắt chứa đầy ánh sáng ấm áp, Giang Mặc Thần nhìn, không có nguyên tắc gật đầu, “Ừ.”

Y như Yến Thanh Trì nghĩ, đúng là Giang Mặc Thần sợ y té ngã lại sợ y cảm lạnh, áo lông vũ khăn quàng cổ mũ bình thường đều không thiếu, Yến Thanh Trì hơi bất đắc dĩ, “Quả thật bây giờ em là một Kỳ Kỳ bản lớn.”

“Nhưng em không có nghe lời anh như Kỳ Kỳ.” Giang Mặc Thần nói.

Yến Thanh Trì cười cười, “Vì em hiểu anh hơn Kỳ Kỳ a.”

Giang Mặc Thần nghe vậy, lại cười, “Đi thôi, đi ra ngoài đi.”

Tuyết trên trời còn đang bay lả tả, Yến Thanh Trì nhìn, quay đầu nhìn Giang Mặc Thần, “Lãng mạn không?”

“Nói thật, anh vẫn luôn không hiểu tuyết rơi có gì lãng mạn.” Giang Mặc Thần nói.

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, “Tuyết rơi không lãng mạn, lãng mạn chính là ai đang ở bên cạnh anh a.”

Giang Mặc Thần nhìn y, “Vậy đúng là rất lãng mạn.”

“Anh muốn chơi ném tuyết không?” Yến Thanh Trì hỏi hắn.

Giang Mặc Thần khẽ cười, “Anh đã bao lớn rồi.”

“Nhưng em muốn chơi a.”

Yến Thanh Trì nói xong, lập tức ném một quả cầu tuyết về phía hắn, Giang Mặc Thần đang muốn nói y, đã thấy một quả cầu khác đập thẳng vào mặt, Giang Mặc Thần thấy vậy, không còn cách nào, đành phải chơi với y.

Hai người chơi một lát, Yến Thanh Trì mới từ bỏ, Giang Mặc Thần đi qua, sờ sờ bao tay của y, quả nhiên, ướt hết.

“Tay lạnh không?” Hắn nói, lại cởi bao tay của Yến Thanh Trì ra, “Mẹ anh nói, trong khoảng thời gian này, em không thể bị cảm lạnh, tốt nhất tay chân đều bảo trì trạng thái ấm áp.”

Giang Mặc Thần nói, kéo áo lông vũ của mình, thả tay y vào, dán trên áo lông của mình, cẩn thận che lại.

Yến Thanh Trì nhìn hắn, trong lòng chậm rãi hơi ấm áp.

Giang Mặc Thần thấy y không nói lời nào, cho rằng y lại cảm thấy mình khẩn trương quá độ, nên nói: “Chính em đã nói, bây giờ em tình nguyện để anh quản.”

Nhất thời Yến Thanh Trì hơi chua xót, y lăn lăn tay mình, Giang Mặc Thần cảm nhận được động tác của y, nương theo tay y, sau đó Yến Thanh Trì ôm eo hắn, cằm chống lên vai hắn, ôm lấy hắn.

Giang Mặc Thần hơi kinh ngạc, duỗi tay ôm lấy y, “Em làm sao vậy?”

“Em đang xin lỗi anh,“ Yến Thanh Trì nói, “Mặc kệ là chiều nay không cho anh xuống chơi với chúng em, hay là câu vui đùa trong phòng bếp kia.”

Y ngẩng đầu nhìn Giang Mặc Thần, “Em biết anh vì muốn tốt cho em, cũng biết anh làm hết thảy đều là vì để ý em. Tuy rằng chuyện này đối với em mà nói, hơi khó để thích ứng, nhưng em sẽ nỗ lực thích ứng. Em sẽ không biết rõ anh lo lắng nhưng lại không cho anh đi theo nữa, em bảo đảm.”

Giang Mặc Thần còn tưởng rằng y bị cái gì, không nghĩ tới là vì chuyện buổi chiều, “Không sao cả, anh lại không trách em, gần đúng là anh có hơi khẩn trương quá độ, anh biết, em đừng để ý.”

“Chúng ta mỗi người nhường một bước, anh đừng có cái gì cũng không cho em làm, xem em như bệnh nhân, em cũng nghe anh, nếu anh thật sự lo lắng, em sẽ không làm.”

“Được.”

Yến Thanh Trì ôm hắn, hơi đáng tiếc, “Buổi chiều thật ra nơi này rất náo nhiệt, có rất nhiều bạn nhỏ, Kỳ Kỳ còn đắp người tuyết với em, đáng tiếc, em không cho anh xuống.”

Giang Mặc Thần để sát vào y, trán dán vào trán y, “Nhưng mà, so với náo nhiệt, anh càng thích chỉ có hai người chúng ta ở bên nhau. Một đám người chơi đùa dưới tuyết, đó kêu náo nhiệt, kêu thú vị; hai người dạo dưới tuyết, nói chuyện, ném tuyết, đây mới là lãng mạn. Anh thích lãng mạn.”

Yến Thanh Trì cảm thấy hắn đúng là quá ôn nhu, y nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần ôm y, tinh tế hôn, bông tuyết trên trời còn đang rơi xuống uyển chuyển nhẹ nhàng, dừng trên cây sồi màu xanh, dừng trên nhánh cây khô khốc, dừng trên ghế dài trắng, dừng trên người tuyết của Kỳ Kỳ, cũng dừng trên người hai người bọn họ.

Giang Mặc Thần ôm người trong lòng ngực, cười khẽ một tiếng, sau khi hôn xong, lại hôn hôn lỗ tai Yến Thanh Trì, nhẹ giọng nói, “Bây, anh cũng cảm thấy tuyết rơi rất lãng mạn.”

Yến Thanh Trì cho rằng trận tuyết này sẽ kéo dài cả đêm, nhưng không có, chưa đến 0 giờ, tuyết đã ngừng. Buổi sáng ngày hôm sau, mặt trời treo trên cao, khó khi tản được ánh sáng và ấm áp của mình.

Buổi sáng Kỳ Kỳ dậy, nhìn thấy người tuyết mình đắp đã tan chảy, không khỏi hơi phiền muộn, vô cùng đáng thương nhìn Yến Thanh Trì. Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, “Mặt trời mọc rồi, không còn tuyết, cho nên người tuyết nhỏ cũng không còn.”

Kỳ Kỳ thở phì phì, “Mặt trời không thể lên trễ một chút sao?”

“Không được a, mặt trời không mọc thì trời không sáng, trời không sáng, rất nhiều chuyện mọi người đều không làm được.”

Kỳ Kỳ nghe vậy, vẫn hơi khổ sở.

Yến Thanh Trì an ủi bé, “Hôm qua không phải chúng ta đã chụp ảnh người tuyết sao? Vậy hôm nay, chúng ta nhìn nó vẽ ra có được không?”

Kỳ Kỳ nghe y nói như vậy, lúc này mới vui vẻ, “Dạ, chúng ta vẽ tranh.”

Yến Thanh Trì xoa xoa tóc bé, chỉ cảm thấy cảm xúc của trẻ con tới nhanh đi cũng nhanh, cũng rất dễ dỗ.

Vì thế, Yến Thanh Trì kêu Giang Mặc Thần lại, bắt đầu thời gian vẽ tranh truyền thống của một nhà ba người bọn họ.

Nhưng mà, cái gọi là có người vui mừng có người ưu thương, so sánh với Yến Thanh Trì bên này ấm áp hạnh phúc, Nguyên Minh Húc lại qua năm mới không tốt lắm.

Hắn nhìn người đàn ông trái ôm phải ấp trước mặt mình, nghe âm thanh ồn ào hỗn loạn trong quán bar, lòng như đang tẩm trong nước đá, lạnh đến có thể đông thành một lớp băng, bề ngoài thô kệch bào mòn mềm mại bên trong, làm hắn cảm thấy đau đớn lại châm chọc. Sao hắn lại có hy vọng với gã? Sao hắn có thể cảm thấy gã thật sự thích mình! Nguyên Minh Húc cảm thấy buồn cười, lại cười không nổi, hắn không nói gì, quay đầu đi.

Chỉ để lại Chu Dĩ Hành khiếp sợ, sau khi hắn rời khỏi, mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng đuổi theo, vừa sốt ruột kêu hắn, “Tiểu Húc,“ vừa sốt ruột nói, “Em nghe anh giải thích a!”

————————

Màn comeback trễ lại không hoành tráng (::::: để mọi người đợi lâu:<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.