Chu Dĩ Hành đưa em gái mình về nhà xong, vừa chuẩn bị rời khỏi, quay người lại, đã đụng phải anh cả nhà mình. Gã vội vàng kêu một tiếng “anh”, kết quả vừa nói ra miệng, đã trực tiếp ăn một quyền.
Chu Dĩ Hành chạm chạm khóe miệng hơi đau của mình, không dám tin tưởng, “Anh làm gì a, bệnh tâm thần a.”
Chu Dĩ Thành nắm cổ áo, ấn gã lên tường, “Có năng lực a Chu Dĩ Hành, còn học được cạy góc tường người khác, sao vậy, mày đi du học một năm ở nước, là học làm sao để làm tiểu tam sau khi về nước a.”
Chu Dĩ Hành cả kinh, thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra “anh biết rồi”? Cũng mệt gã khó được phản ứng nhanh một lần, lúc này mới nuốt được mấy lời nói sắp ra khỏi miệng xuống, hơi khiếp đảm nhìn Chu Dĩ Thành.
Chu Dĩ Thành vừa thấy gã như vậy, đã biết Giang Mặc Thần nói thật, thằng óc ch* này, sao hắn lại có một thằng em không biết cố gắng như vậy.
Chu Dĩ Thành nhìn gã, hung tợn nói: “Nhớ kỹ cho tao, Chu Dĩ Hành, mày muốn chơi muốn điên thế nào tao mặc kệ mày, nhưng mày dám làm chuyện gì ảnh hưởng đến tao, ảnh hưởng nhà chúng ta, tao là người thứ nhất phế mày.”
Chu Dĩ Hành vội vàng lắc đầu, “Không đâu, anh, em sẽ không.”
“Vậy cách xa Giang gia một chút, đừng để tao biết tâm tư xấu xa của mày, nhân lúc còn sớm cất mấy cái tư tưởng không lên được mặt bàn của mày vào, bằng không, nếu Giang gia làm chút chuyện gì đó, thì mày chờ tao đẩy xe lăn đưa gặp Giang Mặc Thần đi.”
Chu Dĩ Hành cảm thấy những lời này hơi chói tai, nhưng lại không dám tranh luận với anh cả mình, đành phải gật đầu, ngoan ngoãn đáp, “Em sẽ không.”
“Vậy là tốt nhất.” Chu Dĩ Thành thu tay, lạnh nhạt nói, “Không phải muốn ra ngoài sao, cút đi, mắc công chướng mắt.”
Lúc này Chu Dĩ Hành mới vội vàng rời khỏi, gã vào xe, hung hăng vỗ tay lái, phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, thở hổn hển. Gã cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy thống hận, hận Chu Dĩ Thành, cũng hận Giang Mặc Thần. Gã sợ Chu Dĩ Thành, gã không dám chạm nghịch lân của Chu Dĩ Thành, nhưng Chu Dĩ Thành không muốn đắc tội Giang Mặc Thần, nên đến cuối cùng, gã chỉ có thể chịu đựng.
Chu Dĩ Hành cảm thấy buồn cười, trước giờ, gã chỉ có thể chịu đựng, ở nhà chịu đựng Chu Dĩ Thành, ở bên ngoài chịu đựng những người Chu gia không dám đắc tội, nhưng vì sao không phải là người khác chịu đựng gã chứ! Vì sao gã phải chịu đựng người khác!
Gã phẫn nộ nổ máy, chạy ra khỏi Chu gia, chạy về chung cư của mình.
Chu Dĩ Hành nổi giận đùng đùng vào nhà, trong tay cầm thức ăn nhanh tiện tay mua ở dưới lầu tiểu khu. Gã dùng lò vi ba đun nóng một chút, sau đó mang đến một căn phòng đang đóng chặt cửa.
Chu Dĩ Hành lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn nhìn vào trong, trong phòng một mảnh đen nhánh, không thấy gì hết, gã mở đèn, chỗ khác biệt trong cái nhà này cũng lộ ra.
Đây là một căn phòng rất đơn sơ, không có gia cụ gì, cũng không được bố trí, chỉ có một cái giường, một cái tủ đầu giường, một cái tủ quần áo. Còn lại, không có gì nữa. Loại bố trí này nếu xuất hiện ở một gia đình bình thường, tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng xuất hiện ở chung cư của Chu Dĩ Hành, thì không quá thích hợp.
Chu Dĩ Hành nhìn chăn bị xốc lên, một bụng tức giận vừa rồi nháy mắt chuyển thành một bụng hoả khí, gã đi đến trước tủ quần áo, đẩy cửa ra, quả nhiên thấy được người vốn nên ở trên giường lại trốn bên trong.
Người nọ mặc một bộ áo ngủ màu trắng đơn bạc, run bần bật, cuộn tròn người, cúi đầu, nhìn không rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy vai hắn run rẩy không ngừng.
Chu Dĩ Hành vừa thấy bộ dáng này của hắn thì càng tức giận, gã túm người nọ ra ngoài, túm ra bỏ trên đất, cả giận nói: “Căn phòng này chỉ lớn như vậy, chỉ chút đồ vật như vậy, mẹ nó cậu còn muốn trốn ở đâu? Thế nào, cậu muốn ngốc trong ngăn tủ này cả đời à, được thôi, sau này cậu cứ ở trong đây đi, 5 năm, 10 năm, 20 năm, cậu thích thì cứ ở cả đời!”
Gã nói, lại muốn nhét người nọ vào ngăn tủ lại, người nọ thấy vậy, lập tức giãy giụa, khóc lóc khẩn cầu nói: “Em không dám, em sai rồi, em thật sự không dám, anh đừng nhốt em vào, em thật sự không dám nữa.”
“Không phải cậu không muốn nhìn thấy tôi sao? Không phải thích trốn bên trong sao? Tôi thỏa mãn cậu a!”
Người nọ vội vàng lắc đầu, cả người đều đang run rẩy, “Em sai rồi, em không dám, em không dám nữa.”
Chu Dĩ Hành hừ lạnh một tiếng, lúc này mới thả lỏng tay, gã đưa hộp đồ ăn vừa mới hâm nóng ra, “Ăn đi, cơm mua về cho cậu.”
Người nọ vẫn đang sợ hãi, không dám nhúc nhích.
“Nhanh lên, tật xấu gì đây, không đói bụng đúng không, được, tôi đem đi ném.”
Người nọ nghe vậy, lúc này mới duỗi tay lấy, hắn chậm rãi nâng tay và mặt lên, vậy mà là Nguyên Minh Húc vốn không nên xuất hiện ở chỗ này.
Yến Thanh Trì nhìn tin nhắn được gửi tới Weibo to Mr.Q trên di động, hơi ngốc.
Một con trúc cao* phiêu phiêu trên nước: Đại đại, anh bị sao chép, tranh mới của họa sĩ Lạc Nhạn đại đại giống như tranh tuần trước anh đăng a.
*chưa tìm được nghĩa, help me
Một con trúc cao phiêu phiêu trên nước: Đại đại không online sao? Đại đại, tốt nhất đi xem một chút đi.
Một con trúc cao phiêu phiêu trên nước: Mẹ nó, fan Lạc Nhạn còn biết xấu hổ không, vậy mà nói tranh mới của anh sao chép, rõ ràng là bọn họ sao chép anh a!
Yến Thanh Trì buông di động, lúc mới đăng kí Weibo to Mr.Q để đăng tranh y còn thường lên xem, sau đó phát hiện Quản Mai xử lý không tồi, nên không quản nữa. Tranh hôm nay đã vẽ xong rồi, rảnh rỗi không có gì làm, tâm huyết dâng trào lên xem một cái, vậy mà gặp chuyện này.
Yến Thanh Trì qua acc clone mình quen dùng, vào Weibo của họa sĩ Lạc Nhạn.
Y không hiểu biết giới họa sĩ lắm, nhưng tìm tòi một hồi, đã thấy số lượng fan của Lạc Nhạn gần 1 triệu, thầm nghĩ Lạc Nhạn cũng có địa vị nhất định trong cái giới này.
Yến Thanh Trì nhìn nhìn Weibo của Lạc Nhạn, bài viết mới nhất là từng điều mạn*, Yến Thanh Trì click mở, đã thấy khu bình luận một mảnh khen ngợi, đang Lạc Nhạn đang đánh call mãnh liệt, ngoài ra, cũng có mấy bình luận không hài hòa tỏ vẻ: Đại đại đừng tức giận, rừng lớn chim gì mà không có, mấy đứa 18 tuyến ăn vạ cô* còn không phải là muốn hồng sao, ngươi đừng phản ứng là được.
* chưa tìm ra nghĩa, help me +2
“Đúng vậy, đại đại, đừng để ý đến bọn họ, Mr.Q cái gì, chưa từng nghe qua, ai biết gà rừng ở đâu ra.”
“Chỉ có mấy ngàn fan rác rưởi thôi, thật là lên mặt trăng ăn vạ.”
Trong lòng Yến Thanh Trì câm nín một trận, tiếp tục lướt xuống, đã thấy truyện tranh Lạc Nhạn đăng ba ngày trước, Yến Thanh Trì click mở, trong lòng “lộp bộp” một cái, được chứ, vốn y đang tò mò, một họa sĩ triệu phấn cần phải sao chép một tiểu trong suốt như y sao, có lầm không vậy, kết quả, sao chép chỗ nào a, quả thật chính là copy paste, chẳng qua y vẽ động vật, Lạc Nhạn vẽ người thôi.
Yến Thanh Trì chụp màn hình truyện tranh của Lạc Nhạn gửi cho Quản Mai, hỏi cô: Chị biết chuyện này không?
Kết quả mới vừa gửi qua, Quản Mai đã gọi đến.
Quản Mai rất kinh ngạc, “Không phải cậu mặc kệ cái acc này sao? Sao còn biết chuyện này.”
“Tôi chỉ mặc kệ đại đa số thời gian thôi, cũng không phải không có tài khoản mật khẩu, lúc muốn xem vẫn xem được mà.”
“Tôi còn tưởng cậu mãi không xem thật chứ.” Quản Mai nhỏ giọng nói thầm, “Yên tâm đi, chuyện này cậu không cần xen vào, vốn tôi còn định chờ nửa tháng nữa tìm mấy cái account marketing xào cho cậu một lát, bây giờ vừa lúc, vội vàng có người đưa nhiệt độ cho cậu, giúp cậu xuất đạo C vị, thật ra cậu còn rất may mắn.”
“Bị vậy còn may mắn sao?”
“Đổi lại người khác đương nhiên là bất hạnh, nhưng cậu thì không giống, chút fan này của người kia, trong giới hoạ sĩ cũng không tệ lắm, đặt ở giới giải trí, đó căn bản là không đủ nhìn, bây giờ tôi còn ngại chuyện này quậy không đủ lớn, không thể tạo được ích lợi lớn nhất đấy, cậu chờ xem đi, không tới ba ngày, cậu đã có thể có tên tuổi trong giới hoạ sĩ.”
Vẻ mặt Yến Thanh Trì mộng bức cúp máy, được thôi, tuy rằng không biết Quản Mai chuẩn bị làm gì, nhưng chắc chắn là mình không cần làm gì là được.
Vì thế Yến Thanh Trì xuống lầu, đi một vòng hồ nhân tạo, núi giả nhân tạo, công viên nhân tạo trong tiểu khu, bắt đầu việc thông khí hằng ngày của mình, chờ đến giờ, Trương Toàn tới đón y, y sẽ đi đón Kỳ Kỳ tan học, mỗi ngày cũng được coi là đâu vào đấy.
Buổi tối, Yến Thanh Trì nhìn thấy trên diễn đàn có bài thảo luận đang nói sự kiện này. Quản Mai gửi cho y một cái link, tiêu đề rất đơn giản thô bạo: Lạc Nhạn bị sao chép?
Yến Thanh Trì hỏi cô: Chị cho người đăng?
Quản Mai trả lời y: Phải, tôi phải quậy lớn một chút, ít nhất phải để diễn đàn và Weibo đều có người thảo luận chuyện này, mắc công fan của cô ta nhảy nhót mà không có lợi ích gì.
Yến Thanh Trì nhấn vào bài thảo luận, đã thấy có người đang hỏi: Là Lạc Nhạn tôi biết kia sao? Vẽ truyện tranh?
“Đúng vậy, là cô ấy, hôm nay lướt Weibo có người nói cô ấy bị sao chép, là một tiểu trong suốt họa sĩ, chắc nghĩ người ta không phát hiện được đi, nên lớn gan như vậy.”
“Fan Lạc Nhạn chừa chút mặt mũi đi, ai sao ai, mắt các người mù nhìn không ra sao? Ỷ vào người đại đại của các người sao chép là một tiểu trong suốt, nên trả đũa sao? Fan Lạc Nhạn làm người đi.”
“Lạc Nhạn cũng coi như là một cái tên trong giới họa sĩ đi, không lý nào lại sao chép một tiểu trong suốt đi.”
“Ảnh đâu? Đăng lên nhìn xem, sao chép hay không, ai sao chép ai, so sánh một chút a.”
Lâu chủ nhanh chóng thêm ba bức ảnh vào bài viết: [ ảnh một ][ ảnh hai ][ ảnh ba ]
“Hình theo trình tự thời gian đăng, ảnh 1 và ảnh 3 là của Lạc Nhạn, ảnh 2 là của Mr.Q, fan Lạc Nhạn cảm thấy ảnh 2 của Mr.Q sao chép ảnh 1 của Lạc Nhạn.”
“Nhìn ảnh này, tôi còn tưởng là ảnh 3 của Lạc Nhạn sao chép ảnh 2 của Mr.Q.”
“Lầu trên muốn tẩy trắng thì xem thời gian được không, ảnh 1 của Lạc Nhạn ra trước, sau đó Mr.Q mới ra, hơn nữa, Lạc Nhạn luôn là phong cách này, vậy ảnh 1 và ảnh 3 có vấn đề gì, Mr.Q kia có vấn đề thì có!”
“Chỉ xem một cách đơn thuần, so sánh ra......”
“Cũng không tránh khỏi......”
“Tôi nói thẳng, Lạc Nhạn sao chép Mr.Q đi, ảnh 1 chỉ hơi giống, nhưng ảnh 3 thật quá giống luôn rồi, trừ việc một người vẽ động vật, một người vẽ người, một người vẽ cánh hoa, một người vẽ hoa, còn chỗ nào khác nhau sao? Kết cấu hoàn toàn giống nhau a! Dù cô ta vẽ theo ảnh 1, cũng không thể vẽ giống người khác vậy a.”
“Đồng ý lầu trên.”
“A, fan tiểu trong suốt còn còn mặt mũi đi gạt người, chẳng lẽ không phải đại đại nhà các người sao chép ảnh 1 của Lạc Nhạn, mới đụng phải tranh thứ hai của Lạc Nhạn sao? Đây vốn dĩ là phong cách của Lạc Nhạn.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha, đây là câu gây cười xuất sắc nhất năm nay, phong cách của Lạc Nhạn. Lăn lộn giới họa sĩ ai mà không biết Lạc Nhạn không có phong cách a, phong cách hoa lệ hồng thì cô ta đi theo, vẽ hoa lệ, phong cách ngắn gọn hồng lại học vẽ ngắn gọn. Phong cách của Lạc Nhạn, thật là lời chê cười xuất sắc nhất năm nay tôi nghe được.”
“Tấm kia của Mr.Q rõ ràng bút pháp tinh tế ôn nhu hơn, cảm giác không giống sao chép của Lạc Nhạn, hơn nữa, trước đây chưa từng nghe qua người này a, vẽ gì đó?”
———————