Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 124: Chương 124: Chương 120




Lúc Yến Thanh Trì nghe Giang Mặc Thần nói để đầu tháng tư mình đi thử vai, còn hơi ngốc, “Không phải em đã nói với Phó đạo em không thể vào đoàn trong khoảng thời gian này, cũng không tham gia thử vai được rồi sao?”

“Em đi thử vai trước, nếu thông qua thử vai, như thì có thể kéo dài thời gian chờ.”

Yến Thanh Trì nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi, “Anh đi tìm Phó đạo?”

“Nói chuyện điện thoại.”

Yến Thanh Trì cảm thấy bất đắc dĩ lại cảm động, “Hôm đó em đã nói với anh rồi mà, bỏ lỡ thì bỏ lỡ, em cũng không để ý lắm.”

“Đúng vậy,“ Giang Mặc Thần nhìn y, “Không để ý lắm, nhưng vẫn sẽ để ý, không phải sao?”

Yến Thanh Trì bị hắn nói đến không cách nào phản bác, đành phải cúi đầu cười cười.

Giang Mặc Thần vòng tay ôm lấy y, “Năm nay là thời kì bay lên của em, vốn dĩ đã không nên dừng lại vì chuyện khác, nếu không có đứa nhỏ này, năm nay sẽ trở thành năm mấu chốt của em, nếu đứng vững, con đường sau này của em sẽ thuận buồm xuôi gió, nếu không vững, em còn cần tiếp tục nỗ lực. Nhưng vì đứa nhỏ này đột nhiên xuất hiện, nên em phải dặm chân tại chỗ, chuyện này đối với em rất không công bằng, dù sao, con là của hai chúng ta, nhưng em phải gánh vác và trả giá hơn anh nhiều. Cho nên, cơ hội này của Phó Mẫn Chi, anh không muốn em cảm thấy đáng tiếc vì đã bỏ qua. Nếu em thật sự không để ý chút nào, cũng không cảm thấy tiếc hận, như vậy bỏ lỡ thì bỏ lỡ, nhưng rõ ràng em vẫn để ý, không phải sao?”

Yến Thanh Trì cảm thấy hắn quá cẩn thận, rõ ràng mình đã che giấu tốt như vậy, vẫn bị hắn nhìn ra. Tiếc không? Đương nhiên là tiếc. Muốn diễn sao?Đương nhiên là muốn diễn. Một ngày nào đó, y và Giang Mặc Thần sẽ công khai quan hệ của bọn họ, lúc ấy, y hy vọng ít nhiều gì mình cũng có chút thành tích, sau khi công khai, dân mạng sẽ tỏ vẻ “Bọn họ ở bên nhau cũng rất xứng đôi”, mà không phải tất cả mọi người đều phải kinh ngạc “Hai người bọn họ vậy mà là một đôi? Giang Mặc Thần coi trọng cái gì ở y?“.

Lúc y mới bước vào giới giải trí, chỉ hy vọng mình có thể kiếm thêm ít tiền, nhưng dần dần, tình cảm của bọn họ ngày càng tốt, y cũng có nhiều dã tâm hơn, hy vọng mình có thể lấy được thành tích nhất định. Chỉ là, từ trước đến nay y rất tùy tính, cho dù có dã tâm, nhưng không gặp được cũng không cưỡng cầu, đứa nhỏ đến đúng là hơi đột nhiên, nhưng nó là con của mình và Giang Mặc Thần, đương nhiên nó quan trọng hơn bất kì thứ khác, nên y tình nguyện vì đứa nhỏ này vứt bỏ những cái khác, nhưng nếu có được cả cá và tay gấu, như vậy, tất nhiên là tốt nhất.

“Cảm ơn.” Yến Thanh Trì nói, “Tuy rằng nếu bỏ lỡ, em cũng sẽ không hối hận, nhưng có thể có được, cũng là một chuyện làm người ta vui vẻ.”

“Em vui vẻ là được.” Giang Mặc Thần ôn nhu nói.

Hôm sau, lúc Giang Mặc Thần đi làm, kêu Quản Mai vào văn phòng mình một chuyến, Quản Mai đoán là vì chuyện của Yến Thanh Trì, kết quả quả nhiên như thế.

“Cậu cảm thấy tôi không nên để cậu ấy đi gặp Phó Mẫn Chi?” Quản Mai hỏi Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần nhìn cô, “Em ấy là nghệ sĩ của chị, tất nhiên chị có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp em ấy chọn vai, nhận vai. Loại đạo diễn lớn như Phó Mẫn Chi, chị không muốn bỏ qua, chị muốn nghệ sĩ của mình có tiền đồ tốt hơn, việc này rất bình thường, tôi có thể hiểu được, tôi kêu chị đến, chỉ là muốn nhắc nhở chị một câu, còn nhớ lúc tôi chọn chị là người đại diện của em ấy, đã nói gì không?”

Quản Mai nhìn hắn, không nói gì.

“Tôi đã nói tất cả lời mời vai nào của em ấy, tự em ấy làm chủ, em ấy có quyền được từ chối. Chuyện lần này, chị bỏ qua tôi trực tiếp nói với em ấy, không sao cả, vì bản thân chị chính là người đại diện của em ấy, chị chỉ cần phụ trách em ấy là được. Nhưng, chị biết rõ Phó Mẫn Chi tìm em ấy là vì mời vẽ, em ấy cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc của mình đi vẽ tranh cho người khác, dưới tình huống chưa nói với em ấy, chưa được em ấy cho phép, chị đã tự tiện hẹn thời gian và địa điểm với Phó Mẫn Chi, điểm này, chị cảm thấy thích hợp sao?”

“Tôi chỉ không muốn cậu ấy bỏ qua cơ hội này.” Quản Mai giải thích.

“Tôi biết, nhưng chị cũng biết trong vòng một năm em không thể nhận bất kì hoạt động gì, không phải sao? Nếu không phải cơ thể em ấy không thoải mái, cần tĩnh dưỡng, tôi sẽ tạm dừng tất cả hoạt động trong năm mấu chốt của em ấy sao?”

Quản Mai hơi khó hiểu, “Rốt cuộc cậu ấy bị sao vậy?”

“Cơ thể không tốt, cần phải tĩnh dưỡng.”

Giang Mặc Thần trở về đề tài trước đó, “Quản Mai, tôi giao em ấy cho chị mang, không chỉ hy vọng em ấy có thể thành danh, càng hy vọng, em ấy có thể có được tự do lớn nhất trong cái vòng này. Chị muốn mang ra một ảnh đế, làm lý lịch của em ấy đẹp mắt hơn, cũng làm lý lịch của mình đẹp mắt hơn, tôi hiểu chứ. Nhưng chị cũng phải hiểu cho tôi, đối với tôi mà nói, cơ thể và tâm tình của em ấy là quan trọng nhất, nếu em ấy cần tĩnh dưỡng, hoặc là em ấy không thích sự kiện đó, tôi hy vọng, chị có thể băn khoăn cảm nhận của em ấy trước. Lúc đó, chị không đồng ý với Phó Mẫn Chi ngay tức khắc, đã là tốt lắm rồi, nhưng chị tự tiện giúp em ấy hẹn thời gian, đã chứng minh, chị động tâm, chị không chống cự được dụ hoặc từ Phó Mẫn Chi, vậy tiếp theo, nếu có cơ hội tốt hơn đặt trước mặt em ấy, chị có thể bảo đảm mình không động tâm, sẽ không đồng ý ngay tại chỗ sao?”

Quản Mai há miệng thở dốc, giống như muốn nói “không đâu”, rồi lại ngậm miệng.

Giang Mặc Thần đã sớm đoán được sẽ như thế, hắn quá hiểu biết cái vòng này, cũng quá hiểu biết người trong cái vòng này, “Tôi hy vọng chị có thể.” Giang Mặc Thần nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng chị có thể luôn nhớ rõ mình đã đồng ý chuyện của tôi, đặt em ấy lên hàng đầu, tôn trọng mỗi một quyết định của em ấy.”

Quản Mai nghe hắn nói như vậy, biết Giang Mặc Thần nhiều ít cũng tức giận với chuyện này, chỉ là từ trước đến nay tính tình hắn tốt, nên mới chỉ cảnh tỉnh mình một chút, cũng không trực tiếp trách cứ cô.

“Tôi biết rồi.” Cô nói.

Giang Mặc Thần hơi gật đầu, “Cứ như vậy, bận việc của chị đi.”

Quản Mai gật gật đầu với hắn, rời khỏi.

Giang Mặc Thần nhìn cô đóng cửa lại, mở máy tính ra, tiếp tục làm việc.

Hai ngày nay Kỳ Kỳ hơi buồn rầu, bởi vì sắp đến sinh nhật bạn tốt Bác Nghiên của mình, bé không biết phải tặng quà gì cho Bác Nghiên. Bé ghé vào mặt bàn, gối tay, mắt trông mong nhìn Yến Thanh Trì, muốn Yến Thanh Trì cho bé một đáp án.

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, “Hoặc là như vậy đi, chúng ta vẽ một chuyện xưa tặng Nghiên Nghiên. Kỳ Kỳ con vẽ trước, ba ba giúp con vẽ cái con không biết.”

“Là vẽ như ba ba vẽ cho con sao?”

“Đúng vậy.” Yến Thanh Trì đáp.

Kỳ Kỳ nhanh chóng lấy giấy vẽ và bút chì màu sắc rực rỡ ra, hai tay ôm mặt, cân nhắc phải vẽ gì đây.

Bé suy nghĩ một lát, đã nghĩ kỹ rồi, Yến Thanh Trì thò lại gần, đã thấy bé nhìn chằm chằm giấy vẽ, vẽ rất nghiêm túc, tới chỗ vẽ sai, sẽ lập tức lấy gôm bôi đi, lại phồng má thổi xác gôm trên giấy.

Yến Thanh Trì cũng không quấy rầy bé, nên ngồi một bên an tĩnh nhìn bé vẽ.

Kỳ Kỳ vẽ một tuần mới xong, tổng cộng mười trang, nội dung từ trang thứ nhất đến trang thứ mười chính là Nghiên Nghiên đại chiến người ô tô, cuối cùng thu phục người ô tô, để nó biến thành ô tô của mình.

Bé vẽ rất vui vẻ, không có xin Yến Thanh Trì giúp đỡ, nên Yến Thanh Trì cũng không nhúng tay. Sau khi Kỳ Kỳ vẽ xong, rất nghiêm túc kể cho y nghe một lần, một bên Yến Thanh Trì cảm khái chẳng lẽ đây là kết hợp giữa thu phục bạch long mã và Transformers? Một bên vỗ tay cho Kỳ Kỳ, khen bé vẽ rất tuyệt.

Kỳ Kỳ rất thích món quà này, còn đặc biệt vẽ một bức tranh bé và Bác Nghiên cùng nhau chơi, xem như là quà tặng thêm.

Yến Thanh Trì đóng tranh bé đã vẽ xong thành sách, để Kỳ Kỳ viết ở trang cuối: “Chúc Nghiên Nghiên sinh nhật vui vẻ“.

Kỳ Kỳ hỏi y, “Nghiên Nghiên sẽ thích sao?”

“Nhất định sẽ thích.” Yến Thanh Trì nói.

“Nhưng con còn muốn mua cho cậu ấy một món đồ chơi.” Rõ ràng Kỳ Kỳ rất có chủ ý của mình, “Ba ba, chúng ta cho cậu ấy một con gấu nữa được không, phải lớn như vậy,“ Kỳ Kỳ khoa tay múa chân giữa không khí, “Lớn như Kỳ Kỳ vậy.”

“Được.” Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, “Cũng mua cho Kỳ Kỳ một con gấu lớn như vậy luôn, buổi tối ngủ với con.”

Kỳ Kỳ ôm y, mềm mại nói: “Kỳ Kỳ không ngủ với gấu bông, Kỳ Kỳ ngủ với ba ba.”

Yến Thanh Trì bị bé tri kỷ trước sau như một, ấm áp chết rồi, “Được, vậy đêm nay Kỳ Kỳ ngủ với ba ba.”

“Dạ.” Kỳ Kỳ cong cong đôi mắt, giống như mặt trăng non.

Đầu tháng tư, Yến Thanh Trì đi thử vai phim mới của Phó Mẫn Chi, thợ trang điểm làm một tạo hình đơn giản cho y, thu liễm mặt mày trương dương của y, để bộ dạng của y thêm vài phần bình đạm. Phó Mẫn Chi biết thân thủ của y tốt, cho nên để y diễn cảnh văn, lúc này Yến Thanh Trì mới phát hiện, nhân vật y thử vai, lời kịch lại là ít như vậy.

Lời kịch ít, rất nhiều cảm xúc phải nhờ vào tứ chi, đôi mắt và biểu tình, nhưng cố tình nhân vật này lại là một người vân đạm phong khinh, không có quá nhiều biểu tình. Yến Thanh Trì nghe biên kịch nói diễn xong, nhưng thật ra cũng đã bắt được một trọng điểm, đó chính là bản thân nhân vật này dường như “không sao cả” với mọi sự vật rồi lại không tự giác có chút chua xót từ nội tâm.

Có lý giải này, y diễn thuận tay hơn nhiều, Phó Mẫn Chi nhìn biểu hiện của y, không khỏi cảm thấy đúng là y rất phù hợp với nhân vật này.

Yến Thanh Trì thử vai xong kính, Phó Mẫn Chi kêu y ra ngoài một chút, Yến Thanh Trì hơi khó hiểu, nhưng vẫn đi theo Phó Mẫn Chi.

Phó Mẫn Chi dẫn y tới văn phòng của mình, ôn nhu nói: “Mấy hôm trước Nghiên Nghiên ăn sinh nhật, Kỳ Kỳ tặng nó một quyển truyện tranh, Nghiên Nghiên rất thích, cảm ơn cậu.”

Yến Thanh Trì cười cười, “Là Kỳ Kỳ tự vẽ, tôi không có nhúng tay, nếu ngài muốn cảm ơn, hẳn nên cảm ơn Kỳ Kỳ.”

Phó Mẫn Chi gật đầu, “Kỳ Kỳ là một đứa nhỏ ngoan, Nghiên Nghiên có thể chơi với nó, tôi cũng rất vui vẻ. Hôm sinh nhật Nghiên Nghiên, Kỳ Kỳ trộm tới tìm tôi, nói hy vọng tôi mua cho Nghiên Nghiên nhiều đồ chơi hơn một chút, tôi mới nhận ra, tôi cũng như Bác Phong, chúng tôi luôn cảm thấy đã cho nó điều kiện vật chất đủ tốt, nó ăn, mặc, ở, đi lại đều là tốt nhất, nhưng chúng tôi lại quên một việc nhỏ như mua cho nó vài món đồ chơi.” Phó Mẫn Chi thở dài, lấy một hộp quà ra khỏi túi, “Đây là món đồ chơi nhỏ mấy hôm trước tôi và Nghiên Nghiên ra ngoài chơi mua cho nó, cũng mua cho Kỳ Kỳ một cái, xem như là món quà nhỏ tôi tặng nó đi, cậu nhận lấy đi.”

“Ngài quá khách khí.”

“Cầm đi, không phải món quà quý giá gì, chỉ là lời cảm ơn của tôi với Kỳ Kỳ mà thôi.”

Yến Thanh Trì nghe cô nói như vậy, cũng không từ chối nữa, nhận lấy, “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí, vậy cậu đi trước đi, tôi đi xem những người khác.”

Yến Thanh Trì đành phải cầm hộp quà Phó Mẫn Chi đưa cho y, rời khỏi toà nhà thử vai.

Xe Giang Mặc Thần đã ngừng ở dưới lầu, thấy y cầm một cái hộp nhỏ lên xe, hỏi, “Đây là cái gì?”

———————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.