Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 126: Chương 126: Chương 122




“Tôi đã nói mà, tôi không sao cả.”

Vệ Lam cẩn thận nhìn nhìn y, “Từ từ, có phải gần đây cậu ăn rất được không? Sao tôi cảm thấy cậu béo hơn lần trước tôi gặp cậu nhỉ?”

Yến Thanh Trì:...... Trúng tim, nghiền nát.

Cố tình Vệ Lam lại rất có tinh thần cầu thực, “Cậu đứng lên, để tôi nhìn xem, xem coi có phải béo thật không, vậy thì không được a, dù nửa năm nay cậu không có hoạt động, nhưng thân là một diễn viên, cậu không thể phóng túng mình như vậy a!”

Yến Thanh Trì không muốn đứng lên, bây giờ y chỉ muốn ngồi, giấu cái bụng mình đi.

“Cậu còn ngồi làm gì, lên, mọi người không muốn làm nô lệ ~”

“Vẫn để tôi làm nô lệ đi.” Yến Thanh Trì nhìn cậu.

Vệ Lam đi tới phải kéo y đứng dậy, Yến Thanh Trì thấy vậy, biết trốn không được nữa, nên trực tiếp đứng lên. Vừa đứng lên, cái bụng lập tức lộ ra.

Vệ Lam nhìn chằm chằm bụng y, quả thật không thể tin được, thậm chí cậu còn sờ sờ, xác định Yến Thanh Trì không nhét ôm gối bên trong, “Má tôi ơi, khó trách Nam Tranh tạm dừng hoạt động của cậu, không dừng không được a! Cậu còn trách nhiệm và nhận thức của một thần tượng không, còn không phải là ăn tết thôi sao, sao cậu có thể ăn thành như vậy? Bây giờ đã tháng sáu rồi, cậu còn chưa giảm cân! Cậu muốn lên trời a, Yến Tiểu Trì!”

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, chỉ có thể xấu hổ cười cười.

Vệ Lam nhìn y, “Cậu thành thật nói cho tôi, có phải cậu bệnh thật sao? Bằng không sao bụng cậu đột nhiên lớn như vậy? Chính cậu ăn được nhiều bao nhiêu cũng không thể ăn thành như vậy a.”

“Tôi nói tôi uống rượu, cậu tin không?”

“Tôi tin cái đầu quỷ của cậu! Ngày đầu tiên tôi biết cậu a!”

Yến Thanh Trì cảm thấy hơi sầu muộn, nên nói thế nào bây giờ.

“Không bị bệnh thật chứ?” Vệ Lam hỏi y, cậu nhìn kỹ sắc mặt của Yến Thanh Trì, “Sắc mặt của cậu cũng không giống bị bệnh a. Vậy thì tại sao, cậu làm tôi tức chết.”

“Tôi sợ tôi nói ra, dọa cậu nhảy dựng.”

Vệ Lam cười khẽ, “Thế nào, cậu còn định nói cho tôi bụng cậu như vậy là mang thai à? Mấy tháng? Nhìn cái bụng này, chắc là không chỉ ba tháng đi.”

“Hơn sáu tháng.”

“Hơn sáu tháng, khó trách lớn như vậy.” Vệ Lam gật gật đầu, đột nhiên phản ứng lại, mặt khó tin nhìn y, “Cậu nói cái gì??? 666...... Sáu cái gì?”

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ thở dài, “Hơn sáu tháng.”

“Cái gì hơn sáu tháng?”

“Đứa nhỏ.”

“Cái cái gì hơn sáu tháng?”

“Đứa nhỏ.”

“Đứa nhỏ?” Vệ Lam nhìn bụng Yến Thanh Trì, vẻ mặt kinh ngạc, “Cậu lặp lại lần nữa.”

“Thật không dám dấu diếm, năm trước, tôi nằm mơ, trong mơ Văn Khúc Tinh hạ phàm, cần đầu thai, mới lơ đãng đã nhìn nhằm người, đầu thai tới chỗ tôi, sợ tôi kinh ngạc, nên báo mộng cho tôi, khuyên tôi đừng kinh hoảng. Lúc tôi thức dậy, khám một cái, quả nhiên, trong bụng nhiều thêm một đứa nhỏ.”

“Cậu bớt bịa đi, cậu tưởng cậu là Bạch nương tử a, ồ, cậu là Bạch nương tử, Giang Mặc Thần là Hứa Tiên a, vậy tôi là ai, Tiểu Thanh a?”

*Thanh xà bạch xà

“Muội muội, muội nhớ lại rồi.” Yến Thanh Trì ôn nhu nói.

“Cậu mau câm miệng đi, cậu muốn tức chết tôi thật mà.”

Yến Thanh Trì buông tay, “Cậu tin tôi đi, đây là phương thức dễ tiếp thu nhất.”

“Tiếp thu cái gì? Tiếp thu cậu là một con rắn tinh à?”

“Tiếp thu vì sao bây giờ tôi lại có cái bụng lớn như vậy.”

Vệ Lam xoa xoa mi tâm, cảm thấy mình cần bình tĩnh một chút, người mình luôn tưởng là anh em tốt đột nhiên biến thành chị, còn thề son sắt với mình nói y mang thai, làm sao bây giờ? Rất gấp, online chờ.

Yến Thanh Trì nhìn cậu giống như đang mệt tim, vỗ vỗ sô pha, “Ngồi, ngồi xuống từ từ mệt.”

Vệ Lam không thể tin được nhìn y, “Cậu mang thai? Trong bụng có đứa bé?”

“Đúng vậy.”

“Cậu và Giang Mặc Thần?”

“Đúng vậy.”

“Nam nam sinh con a!”

“Trước mắt đúng là như thế.”

“Cậu xác định cậu là con trai, có thể thật ra cậu là con gái không, hay là, song tính?”

Yến Thanh Trì: “...... Ngày thường rốt cuộc cậu đã xem cái gì, song tính là cái quỷ gì? Hơn nữa, tôi là nam hay là nữ cậu không biết sao? Cậu chưa từng đi WC với tôi à.”

“Sau này tôi không bao giờ cùng đi WC với cậu nữa, cảm giác thật có lỗi với Giang Mặc Thần......”

Yến Thanh Trì: “...... Cậu mau câm miệng đi.”

Vệ Lam đỡ trán mình, vẻ mặt sống không luyến tiếc gì nữa, “Thế giới này tôi đã xem không hiểu nữa rồi, khó trách hôn nhân đồng tính hợp pháp a, thì ra đàn ông và đàn ông vẫn có thể sinh con.”

“Trước mắt chuyện này trừ nhà Giang Mặc Thần và nhà tôi, cũng chỉ có cậu biết, cậu phải giữ bí mật cho tôi a. Nếu có thêm người biết, vậy chắc chắn là cậu nói!”

“Yên tâm đi,“ Vệ Lam lé mắt nhìn y, “Chuyện cậu nói với tôi, tôi từng nói cho ai chưa a. Tôi là người không có chữ tín vậy sao?”

“Bao gồm cả anh cậu.”

“Được, bao gồm cả anh tôi, trọng điểm là, tôi nói thì anh tôi cũng phải tin a, anh tôi mới không tin đâu.”

Vệ Lam nhìn y, “Nên năm nay cậu không nhận hoạt động, chính là vì cái này?”

“Đúng vậy.”

“Khó trách Nam Tranh không nói rõ, đúng là không cách nào nói, bọn họ cũng không thể tạo ra một cái bệnh cần tĩnh dưỡng một năm để nguyền rủa cậu, aizz, chờ tôi về đăng Weibo đi, giúp cậu đính chính một chút. Cậu không biết đối thủ của cậu nhàm chán bao nhiêu đâu, mỗi ngày đều đều đăng bài bạn/em gái/giáo viên của tôi ở đài truyền hình, nói cậu đắc tội lão tổng/cao tầng Nam Tranh, đáng sợ nhất chín là có người nói cậu đắc tội Giang Mặc Thần nên bị đóng băng, vậy mà còn có người tin, tôi hết chỗ nói rồi.”

Yến Thanh Trì nghe vậy, bình tĩnh nói, “Mặc kệ bọn họ đi, chờ sang năm tôi rời núi, đánh sưng mặt bọn họ.”

“Đúng rồi, trước đó tôi nghe được tin nói bộ phim sau của Phó Mẫn Chi đã định cậu rồi phải không?”

“Chưa đâu?” Yến Thanh Trì cũng không rõ lắm, “Tôi có đi thử vai, nhưng lúc ấy cũng không nói tôi thành công hay thất bại, nên tôi cũng không quản nữa.”

“Tôi nghe hình như là lúc Phó Mẫn Chi nói chuyện phiếm với ai đó đã nói, nếu thật là như vậy, vậy không cần đợi sang năm cậu rời núi, chờ đến lúc Phó Mẫn Chi công bố, trực tiếp đánh mặt bọn họ.”

Yến Thanh Trì cười cười, “Ai biết được, nếu chị ấy quyết định là tôi, phải đặc biệt sửa thời gian quay vì tôi, nên bây giờ tôi cũng không dám chắc.”

“Vậy chờ xem đi, nhưng “Lạc Đường” sắp lên sóng rồi, đến lúc đó chắc cậu lại phải nhấc lên không biết bao nhiêu tràng mưa máu gió tanh.”

“A?”

“Cậu nghĩ thử, chắc chắn bây giờ cậu không thể tham dự buổi họp báo của “Lạc Đường”, cũng không thể lộ mặt, đến lúc đó fan của cậu nhìn những người khác tuyên truyền, cậu đâu, còn không biết ở nơi nào, chắc chắn phải táo bạo. Anti của cậu thì sao, điên cuồng hoan hô. Sau đó “Lạc Đường” công chiếu, mặc kệ cậu diễn tốt hay tệ, chắc chắn sẽ có độ thảo luận, đến lúc đó fan và anti lại xé nhau. Xì,“ Vệ Lam lắc lắc đầu, “Đúng là có hơi đáng sợ.”

“Vậy cũng không còn cách nào, nhưng tôi có thể quay một video ngắn.”

“Cậu cũng chỉ có thể quay video ngắn.” Vệ Lam vỗ vỗ y.

Vệ Lam và Yến Thanh Trì hàn huyên một lát, Vệ Huân gọi tới cho cậu, nên cậu về nhà.

Vệ Lam vẫn không hiểu được, vì sao hai người đàn ông lại có thể sinh con? Cậu về đến nhà, thấy Vệ Huân đang xem văn kiện trong phòng khách, lập tức đi qua ngồi bên cạnh hắn, thở dài thật dài.

Vệ Huân ngẩng đầu nhìn cậu một cái, “Làm sao vậy? Sầu thành như vậy?”

“Anh, anh nói xem đàn ông có thể sinh con sao?”

Vệ Huân cười một cái, “Gần đây em lại xem tiểu thuyết gì?”

“Không phải tiểu thuyết.”

“TV? Điện ảnh?”

“Em chỉ tò mò.”

Vệ Huân nhìn cậu cau mày, bộ dáng trầm tư suy nghĩ, vươn tay sờ sờ bụng cậu.

“Anh làm gì?” Vệ Lam khó hiểu nhìn hắn.

Vệ Huân sờ soạng vài cái, “Em cũng không giống đang mang thai a.”

Vệ Lam tức giận đến mức tát một cái vỗ rớt tay hắn, “Anh nghĩ cái gì thế! Sao em có thể mang thai!”

“Vậy em làm lớn bụng thằng nào rồi?” Vệ Huân nhướng mày, “Có bản lĩnh a, Vệ Lam.”

“Anh nói bừa cái gì a, em làm gì có thằng nào.”

“Vậy em không mang thai, cũng không làm người khác mang thai, vậy em rối rắm cái gì.”

“Em chỉ tò mò thôi mà.”

Vệ Huân lắc đầu, “Em đấy, quá rảnh.”

Vệ Lam thầm nói “anh thì biết cái gì, những cái em nói đều tồn tại thật sự, anh thiếu kiến thức, còn nói em rảnh!“. Cậu chạm chạm cánh tay Vệ Huân, “Em đói bụng.”

“Không phải em không biết nấu cơm.”

“Em muốn ăn món anh làm.”

“Vậy văn kiện của anh làm sao bây giờ?”

“Ăn xong rồi xem, văn kiện cũng không chạy được.”

Vệ Huân quay đầu nhìn cậu, Vệ Lam thoải mái không chút hổ thẹn nhìn hắn, “Mau đi đi anh, em chính là em trai anh thương yêu nhất a.”

Vệ Huân bất đắc dĩ, đứng lên đi nấu cơm cho tiểu thiếu gia nhà mình. Vệ Lam thì ngồi trên sô pha chơi di động, chờ ăn cơm.

https://www.wattpad.com/user/idecidedtobegay

20/6, lễ trao giải Kim Lộc chính thức được cử hành, vì là lễ trao giải nước ngoài, nên không có phát sóng trực tiếp tại hiện trường, chỉ có thể chờ truyền thông truyền tin đến. Yến Thanh Trì lướt điện thoại, cùng thấp thỏm chờ mong giải nam chính xuất sắc nhất cùng các Tiểu Phòng Ở.

Kẹo cứng vị ngọt: “Tui bình tĩnh, bình tĩnh, được đề cử đã lợi hại rồi, dù Giang tổng không đoạt giải, được đề cử cũng là tán thành thực lực của anh ấy.”

Phải, Yến Thanh Trì phụ hoà trong lòng nói.

Pikachu cong vòng cong vòng: “Đạo lý tui hiểu, nhưng tui muốn Giang tổng đoạt giải a!!! A a a, tín nữ nguyện ăn chay một tháng, cầu cho Giang tổng đoạt giải!”

Không sai, Yến Thanh Trì thầm nghĩ, đi cũng đã đi rồi, sao có thể không lấy thưởng, nếu Giang Mặc Thần lấy thưởng, y cũng nguyện ăn chay một tháng, từ từ, y có thể, bảo bảo trong bụng không thể, cái này không được, đổi cái khác.

Tháng sáu mà không giảm cân nữa sẽ đi tìm chết: “Các chị trong nhóm đừng khẩn trương a, vốn dĩ em rất bình tĩnh, bây giờ đã bị các chị làm khẩn trương luôn rồi.”

Đúng vậy, vốn dĩ tôi cũng rát bình tĩnh, Yến Thanh Trì cảm thấy mình không thể xem di động nữa, nếu không không cách nào sống qua đêm nay!

Y lập tức rời khỏi Weibo, không để ý tám chuyện trong nhóm Weibo.

Kết quả vừa chuẩn bị tắt di động, WeChat đã vang lên.

Yến Thanh Trì mở WeChat ra, đã thấy Vệ Lam hỏi y, “Cậu khẩn trương không? Giang Mặc Thần có thể lấy thưởng không a?”

Yến Thanh Trì:...... Vốn dĩ tôi thật sự không khẩn trương! Bây giờ bị các cậu một người hai người đều phải làm tôi khẩn trương, không khẩn trương không được mà!

Vệ Lam:...... Vậy cậu điều tiết một chút?

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ:...... Tôi đi tự bế một lát, đừng quấy rầy tôi.

Yến Thanh Trì ném điện thoại qua một bên, cầm bút vẽ, muốn vẽ tranh giảm bớt chút áp lực tâm lý. Kết quả mới vừa vẽ xong một con mèo, đã nghe thấy âm thanh WeChat không ngừng vang, cuối cùng thậm chí còn biến thành chuông điện thoại, Yến Thanh Trì bực bội cầm lấy nhìn xem, được lắm, lại là Vệ Lam.

“Rốt cuộc cậu......”

“Giang Mặc Thần lấy thưởng.”

Yến Thanh Trì sửng sốt.

Vệ Lam còn đang lải nhải bên kia, “Cậu nghe được không? Alo, cậu nói chuyện a, Giang Mặc Thần lấy thưởng, cậu vui vẻ không a?”

“Tôi nghe rồi.” Trong ngữ điệu của Yến Thanh Trì mang theo ý cười không giấu được, “Nhưng mà Vệ Lam, cậu có thể nhường tư cách báo tin vui đầu tiên lại cho Giang Mặc Thần không a.”

“A?” Vệ Lam ngốc, “Có ý gì?”

“Ý của tôi là cúp máy, nếu không lát nữa anh ấy không gọi được cho tôi, lại ghen tị.”

Yến Thanh Trì cúp máy, đặt điện thoại qua một bên, chờ Giang Mặc Thần gọi điện về.

Y ghé vào trên bàn, từng nét từng nét vẽ nhà cho mèo con, vẽ vẽ, lại nhịn không được bật cười, sau đó vẽ nhà càng vẽ càng kỳ quái, cuối cùng, nghiễm nhiên thành cúp Kim Lộc.

Yến Thanh Trì cảm thấy hơi buồn cười, lại cảm thấy vậy cũng bình thường, lúc này, y nào còn tâm tình vẽ nhà a. Y nhịn không được lại vẽ cúp tiếp, đang chuẩn bị vẽ Giang Mặc Thần bản chibi giơ cúp, đột nhiên, điện thoại trong tay vang lên.

Yến Thanh Trì nhìn WeChat bắn ra lời mời trò chuyện giọng nói của Giang Mặc Thần, nhất thời không biết vì sao lại hơi khẩn trương, y buông bút vẽ, nhấn đồng ý.

Bên kia lập tức truyền đến âm thanh mình quen thuộc, “Thanh Trì, anh lấy thưởng.”

Chắc là là cố kỵ có người nghe thấy, hai chữ “Thanh Trì” của hắn ép xuống thấp, truyền đến lỗ tai Yến Thanh Trì lại nóng rực.

Yến Thanh Trì “Ừm” một tiếng, “Chúc mừng anh.”

“Cũng chúc mừng em.”

“Chúc mừng em cái gì?”

“Nhiều thêm một tài sản sau hôn nhân.”

Lúc này Yến Thanh Trì mới nhớ ra, đây là cái cúp đầu tiên Giang Mặc Thần nhận đc sau khi bọn họ kết hôn.

“Khi nào anh về a?”

“Chờ thêm hai ngày.”

“Được, em chờ anh về.”

“Được.”

Bên kia Giang Mặc Thần còn chuyện khác, nên cũng không nói lâu lắm, hai người đã ngắt máy.

Yến Thanh Trì vẽ xong Giang Mặc Thần bản chibi ôm cúp mà mình tưởng tượng ra, chụp ảnh gửi qua cho hắn.

Y ghé vào trên bàn, nghĩ Giang Mặc Thần đã có hai giải nam chính xuất sắc nhất, khi nào mình mới có thể có một cái đây? Phó Mẫn Chi, thật sự quyết định mình rồi sao? Thật sự có thể để mình cũng nhận được vinh dự này sao?

Yến Thanh Trì chọc chọc Giang Mặc Thần bản chibi, khi nào, y mới có thể gọi cho Giang Mặc Thần nói, “Giang Mặc Thần, em lấy thưởng” đây?

—————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.