Ngày hôm sau lúc Yến Thanh Trì thức dậy, cảm thấy cổ có cảm giác trói buộc vô lực. Y cúi đầu, đã thấy Giang Mặc Thần còn ôm chính mình. Sở dĩ là “còn”, là bởi vì nửa đêm hôm qua, Giang Mặc Thần đột nhiên xoay người một cái, liền trực tiếp ôm lấy y, Yến Thanh Trì từ trước đến nay ngủ nong, bị một người ôm như vậy, thiếu chút nữa đã phải bỏ cánh tay đối phương ra, chỉ là trước một giây y động thủ, đầu óc mới kịp thời phản ứng lại, lúc này mới không để cái tiêu đề đáng sợ《kinh sợ! Đêm tân hôn hai chồng chồng, trượng phu huyết nhiễm giường cưới, đây là đạo đức chôn vùi hay là nhân tính vặn vẹo》này ra đời.
Y duỗi tay muốn ném tay Giang Mặc Thần ra, lại bị Giang Mặc Thần phản xạ có điều kiện nắm lại trong tay.
“Làm gì?” Giang Mặc Thần mơ mơ màng màng hỏi.
“Em muốn thức dậy.”
Giang Mặc Thần miễn cưỡng trợn to mắt, lấy di động nhìn nhìn, “Mới 7 giờ, em dậy sớm như vậy làm cái gì?”
“Chạy bộ sáng a.” Yến Thanh Trì dùng một tay khác vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn buông ra.
Giang Mặc Thần buông lỏng tay, “Em định chạy ở đâu?”
Yến Thanh Trì xoay người xuống giường, “Thì đi phòng thể hình trong nhà a, em dùng máy chạy bộ của anh.”
Giang Mặc Thần vốn tưởng rằng y muốn ra ngoài chạy bộ, kết quả vậy mà là chạy trong phòng, “Vậy em cần gì dạy sớm như vậy.”
“Thói quen.”
Y nói xong, đã thấy Giang Mặc Thần từ trên xuống dưới đánh giá mình, “Làm gì nhìn em như vậy?”
“Bội phục em a, xem ra em một chút ảnh hưởng cũng không có, tối hôm qua lăn lộn đến một hai giờ mới ngủ, em còn có thể đúng 7 giờ sáng rời giường, tinh thần phấn chấn đi chạy bộ buổi sáng, thật là lợi hại, anh đúng là đã xem nhẹ em.”
Yến Thanh Trì quay đầu lại, nâng khoé môi có lệ cười một cái, cất bước đến nhà vệ sinh.
Y rất nhanh rửa xong mặt, thay đổi bộ quần áo vận động, ra khỏi phòng ngủ, vào phòng tập thể hình lầu hai.
Yến Thanh Trì chạy khoảng 40 phút, cảm giác cửa bị đẩy ra, y quay đầu nhìn lại, đã thấy Kỳ Kỳ đứng ở cửa, chỉ thò ra cái đầu nhỏ nhìn vào trong.
Y nhìn nhìn bảng số liệu, ngừng máy chạy bộ, đi về phía cửa.
Kỳ Kỳ thấy y đi tới, quay người lại, đem chính mình dán lên tường, giấu đi.
Yến Thanh Trì thấy vậy, cố ý lúc đi tới cửa, nửa người dò xét ra ngoài, “oa” một tiếng để tay thành hình dạng móng vuốt, “Bắt được con.”
Kỳ Kỳ bị y chọc cười, cười “ha ha ha”, lui về sau hai bước.
Yến Thanh Trì đi ra, sờ sờ đầu bé, “Đói bụng không?”
Kỳ Kỳ gật đầu.
“Chờ một chút, chú đi tắm rửa trước, chờ chút nữa nấu cơm cho con.”
Kỳ Kỳ tiếp tục gật đầu.
Yến Thanh Trì đưa bé tới phòng khách, để bé ngồi trên sô pha xem TV, chính mình về phòng ngủ cầm một bộ quần áo. Y nhìn sườn mặt ngủ say của Giang Mặc Thần, không muốn đánh thức hắn, nên đi tới phòng cho khách tắm.
Hai ngày nay nhà dì Trương có chuyện, cho nên tạm thời xin nghỉ, trong nhà có rất nhiều chuyện đều là hai người bọn họ tự làm.
Yến Thanh Trì nhìn nhìn tủ lạnh, hỏi Kỳ Kỳ, “Ăn cháo được không?”
Kỳ Kỳ gật đầu.
“Lại hấp cho con mấy cái bánh bao?”
“Dạ.” Kỳ Kỳ nhỏ giọng đáp, bé một bên gật đầu, một bên tuột xuống sô pha, đi đến bên chân Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì pha cho bé sữa bột, đem bình sữa đưa cho bé, “Con uống cái này trước, chút nữa lại ăn cơm.”
Kỳ Kỳ tiếp nhận, cúi đầu bắt đầu uống sữa bột.
Yến Thanh Trì cầm nguyên liệu nấu ăn, vào phòng bếp.
Kỳ Kỳ thấy y đi vào, bước ngắn bước nhỏ, cũng theo đi vào.
“Biết đây là cái gì sao?” Yến Thanh Trì một bên vo gạo, một bên hỏi bé.
“Gạo.”
“Vậy cái này?”
“Thịt.”
“Cái này thì sao?”
Kỳ Kỳ hơi khó xử, “Đây là cái gì a?”
“Là trứng vịt Bắc Thảo.”
“Trứng vịt Bắc Thảo.”
“Đúng vậy.” Yến Thanh Trì nhìn bé, “Cho con ăn với cháo.”
Kỳ Kỳ cái hiểu cái không gật đầu.
Yến Thanh Trì một bên ngao cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, một bên rã đông bánh bao cho Kỳ Kỳ.
“Kỳ Kỳ thích vị gì a?” Y hỏi.
Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, trả lời, “Bánh đậu.”
“Vậy ba ba thích vị gì?”
Kỳ Kỳ cắn núm vú cao su, “Thịt.”
Yến Thanh Trì cười cười, đặt mấy cái bánh bao đủ vị vào nồi.
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi.”
“Cơm?” Kỳ Kỳ ngắm ngắm nồi trên kệ bếp.
“Một lát là xong, bây giờ, chúng ta còn có thể xem phim hoạt hình.”
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, ôm bình sữa, cùng y đi tới sô pha.
Bọn họ cùng nhau xem phim hoạt hình vài phút, Yến Thanh Trì tính thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy đi phòng bếp nhìn nhìn, sau đó tắt lửa, nói với Kỳ Kỳ, “Đi kêu ba ba rời giường đi.”
Kỳ Kỳ mở to đôi mắt mèo, chần chờ hỏi, “Con?”
“Đúng vậy.” Yến Thanh Trì vỗ vỗ bờ vai bé, “Tiểu dũng sĩ Kỳ Kỳ, có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không?”
Kỳ Kỳ cúi đầu, hình như sợ hãi.
Yến Thanh Trì sờ sờ tóc bé, “Đừng sợ, con đột kích phía trước, chú ở sau yểm hộ cho cháu.”
“Đột kích là gì? Yểm hộ là gì?” Kỳ Kỳ hỏi y.
“Chính là con đi kêu ba ba, chú đi cùng với con, chú đứng ở cửa chờ con, nếu có chuyện gì, thì con tới tìm chú.”
Kỳ Kỳ nghe y nói như vậy, lúc này mới có hơi tự tin, “Dạ.”
Yến Thanh Trì duỗi tay đem bé ôm lên, “Đi, chú ôm con đi.”
Kỳ Kỳ bị y ôm, trong lòng hơi vui vẻ, không tự giác liền nở nụ cười, duỗi tay chọc chọc bả vai Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì đem bé đặt ở cửa phòng ngủ của mình, mở cửa, ý bảo bé, “Đi thôi.”
Kỳ Kỳ quay đầu lại xem bé, Yến Thanh Trì cổ vũ bé, “Cố lên.”
Kỳ Kỳ đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào.
Hình như bé vẫn hơi sợ hãi, ba bước quay đầu lại một lần, thấy Yến Thanh Trì ở ngoài cửa cổ vũ, bé nắm chặt nắm tay nhỏ, tiếp tục đi về phía trước. Đi tới trước mặt Giang Mặc Thần, kêu một tiếng: “Ba ba.”
Giang Mặc Thần không có nghe thấy, tiếp tục ngủ.
Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì ngoài cửa, lại cúi đầu nhìn Giang Mặc Thần, tăng lớn âm lượng, nói: “Ba ba.”
Lần này Giang Mặc Thần nghe thấy, hắn mông lung mở mắt, chỉ thấy Kỳ Kỳ đang đứng trước giường mình, “Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
“Tới giờ ăn cơm.” Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói, “Ăn bữa sáng.”
Giang Mặc Thần cười, hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt Kỳ Kỳ, “Con làm?”
Kỳ Kỳ lắc đầu, “Yến thúc thúc làm.”
Kỳ Kỳ nói xong, rất tự nhiên ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì.
Giang Mặc Thần theo ánh mắt bé quay đầu lại, chỉ thấy Yến Thanh Trì đang đứng ngoài cửa, áo ngủ khác với bộ hắn thấy trước khi ngủ, y mặc một thân thường phục thật thoải mái.
“Em còn biết nấu cơm?” Giang Mặc Thần hoài nghi.
“Không chỉ có biết, còn vô cùng không tồi.” Yến Thanh Trì không chút nào khiêm tốn nói.
“Phải không? Anh thật chờ mong nha ~”
Yến Thanh Trì bị hắn “nha” và ngữ khí nói chuyện thành công bị ghê tởm chết rồi, “chậc chậc” phe phẩy đầu, chỉ thấy Giang Mặc Thần nở nụ cười.
Y vẫy vẫy tay với Kỳ Kỳ, “Kỳ Kỳ lại đây.”
Kỳ Kỳ lập tức chạy về phía y.
Yến Thanh Trì giữ chặt tay bé, nhìn Giang Mặc Thần ngồi dậy, “Em mang Kỳ Kỳ đi xuống trước, anh rửa mặt xong rồi xuống dưới.” Nói xong, xoay người lôi kéo Kỳ Kỳ rời đi.
- ---------------