Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 137: Chương 137: Chương 133




“Yến Mạch tỷ tỷ có thể đừng liếm bánh cả ngày không, nhãn hiệu này chưa từng có tiền sử này, OK?” Lập tức có người nhảy ra châm chọc.

Fan Yến Thanh Trì cũng không cam lòng yếu thế: “Năng lực giám thuộc tính của lầu trên thật lợi hại, không phải Yến Mạch bạn lập tức xin lỗi tại chỗ à?”

“Định chế cao cấp mà thôi, ra tiền thì định chế thôi, Yến Thanh Trì không tham dự hoạt động một năm, đây là lần đầu tiên tái xuất sau một năm, còn được đề cử, coi trọng nên định chế một kiện quần áo cũng rất bình thường, chẳng qua vừa vặn đụng phải nhãn hiệu với Giang Mặc Thần thôi, không có gì để thảo luận, đừng mang tiết tấu.”

“Không hiểu lầu trên nói, đơn thuần cảm thấy hai người mặc đều khá xinh đẹp.”

“Lầu trên +1, thậm chí nhìn qua có hơi xứng.”

“Fan cp tự bấn loạn trong nhà!!! Đóng cửa cảm ơn!!”

“Mẹ nó ai là fan cp, người qua đường nhan cẩu thôi, fan cp còn đang kêu gào ở Weibo kìa, làm gì có thời gian tới loại bài so sánh này của các người.”

Yến Mạch tỷ tỷ nhìn chằm chằm bài viết, sợ một câu của người qua đường không đúng, fan nhà Giang Mặc Thần dẫn đầu khai chiến, kết quả hai bên bọn họ còn chưa đánh nhau, mà một tràng bom nặng khác lại tới nữa.

Có người ở Weibo đăng một video ngắn của Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, trong video hình như Yến Thanh Trì nói gì đó với những người khác, đột nhiên Giang Mặc Thần chụp vai nhắc nhở y trốn đi, Yến Thanh Trì gật đầu, rồi Giang Mặc Thần vô cùng tay chỉnh sửa trâm cài ngực trước ngực y, Yến Thanh Trì cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó cười cười với hắn, hình như muốn nói cái gì, rồi Giang Mặc Thần cũng cười.

Bối cảnh của video này chắc là ở hậu đài, bác chủ chỉ thêm có một loạt a a a a a a a và một chuỗi dấu chấm than, không có chữ gì khác, nhưng đã đủ để biểu hiện cô đang kích động.

Fan cp Thành Trì thấy video này, cũng a a a hét chói tai, “Mẹ ơi, ngọt quá!!! Đường phèn!!”

“Giang tổng thật ôn nhu! Quá ngọt a!!!”

“Đồ tình nhân, sửa sang lại phối sức (trang sức phối hợp), nhìn nhau cười, tui đã chết, không cần cứu tui!”

“Tui cảm giác tui đã lên đúng thuyền, ngọt như vậy không phải là thật chứ?”

Rất nhanh, video này đã bị account marketing đánh cắp, các Yến Mạch tỷ tỷ nhìn quảng trường Weibo nhà mình xuất hiện video này, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, vốn dĩ cùng một nhãn hiệu định chế cao cấp đã rất đáng sợ, bây giờ còn xuất hiện một video như thế, đây không phải buộc Tiểu Phòng Ở tỷ tỷ tới xé sao?

Nhưng mà fan Giang Mặc Thần lại không xúc động nhanh như bọn họ nghĩ, trừ lúc đầu có một bộ phận fan táo bạo online dỗi người, đại đa số fan đều chỉ là hợp lý khống bình, không công kích Yến Thanh Trì, càng không có ý định xé bức.

Đối với fan Giang Mặc Thần mà nói, già vị của Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì cách nhau xa quá, để các cô và nhà Yến Thanh Trì xé, còn là các cô chủ động, các cô cảm thấy hạ giá, nên trừ khi nhà Yến Thanh Trì nói năng lỗ mãng trước, nếu không bọn họ sẽ không tự hạ giá trị con người. Bằng không lỡ đâu bị buộc chặt, sau này người khác nói đến Giang Mặc Thần, sẽ nghĩ đến Yến Thanh Trì, như vậy thật sự là giúp đỡ người nghèo.

Nhưng các Yến Mạch tỷ tỷ một người hai người đều sợ Tiểu Phòng Ở tỷ tỷ tức giận, nên mặc kệ là diễn đàn hay là Weibo, đều khắc chế đôi tay của mình, cẩn thận nói chuyện. Nói đến nhãn hiệu quần áo tương đồng, bọn họ nói hai người mặc ra phong thái bất đồng; nói có phải muốn bắt title mới không, các cô nói chắc là chỉ chuyên môn định chế để tham dự giải Kim Quế lần này; nói hai người xứng đôi, video ngọt, các cô nói cảm ơn Giang tổng chiếu cố, chúc mừng Giang tổng bắt lấy ảnh đế.

Duỗi tay không đánh mặt người cười, vốn dĩ Tiểu Phòng Ở tỷ tỷ đã đắm chìm trong vui sướng Giang Mặc Thần lại cầm ảnh đế, tuy rằng nhìn thấy ca ca nhà mình và người khác mặc đồ tương tự thì rất khó chịu, nhưng dù sao cũng là tự Giang Mặc Thần chủ động giúp Yến Thanh Trì sửa sang lại trâm cài ngực, không phải Yến Thanh Trì sửa sang lại trâm cài ngực cho Giang Mặc Thần, nên các cô cũng không cách nào mắng Yến Thanh Trì cho không, vì vậy chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.

Cũng bởi vậy, tuy rằng đa số fan duy độc* của hai nhà Giang, Yến bắt đầu chiến nhau, nhưng tổng thể fan vẫn tương đối bình thản, trừ bỏ fan cp của bọn họ. Trong một đêm, fan cp Thành Trì tăng bạo, cái video Giang Mặc Thần chỉnh sửa trâm cài ngực cho Yến Thanh Trì thành công làm rất nhiều người qua đường đứng thành hàng với fan cp, thậm chí hô to hợp tác lần nữa đi, bây giờ không cần anh chết tôi sống, cho một cái HE đi.

*fan chỉ thích 1 người đó, không thích tạo cp

Fan tăng bạo kết quả là xếp hạng trên Siêu Thoại không ngừng bay lên, đến nỗi ngày hôm sau Yến Thanh Trì mở Weibo ra cũng chấn kinh rồi, y click mở nhóm fan cp Thành Trì lâu rồi mình mình không lên, mới phát hiện chỉ một đêm thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà bây giờ, trong nhóm này còn đang thảo luận mãnh liệt, từ quần áo tới đồng hồ phân tích xem tối hôm qua có phải bọn họ mặc đồ tình nhân không, thậm chí có người trực tiếp lấy tên ký trên tường và ảnh chụp trước truyền thông, P thành giấy hôn thú, còn có người còn P hiện trường hôn lễ!

Yến Thanh Trì dở khóc dở cười, nhìn một lát thì đóng Weibo. Lúc này hắn còn không biết, cp của y và Giang Mặc Thần đã chiếm cứ một vị trí nhỏ trong giới cp.

Quả nhiên cuối cùng Trần Hiên Lãng vẫn bị giao cho Võ Nguyên, nguyên nhân thậm chí còn đơn giản hơn bọn họ nghĩ —— Lâm Diệu chuẩn bị chiến tranh thi đại học. Ngôi sao mới trong giới điện ảnh vẫn là một học sinh cấp ba rất có lý tưởng, cả đời cậu phóng đãng yêu toán lý hoá đến không kềm chế được, một lòng chỉ muốn thi đậu đại học khoa học tự nhiên tốt nhất thành phố X, đến nỗi ba cái loại chính quy gì đó, Lâm Diệu tỏ vẻ, từ tiểu học đến cấp ba cậu đã cố gắng vững bước như vậy rồi, không thi một trường trong 985, 211, cậu không cam lòng!

Sau khi nghe xong Yến Thanh Trì hơi dở khóc dở cười, thậm chí cảm thấy Lâm Diệu còn hơi đáng yêu, có hơi tò mò cuối cùng cậu sẽ vào trường đại học nào.

https://www.wattpad.com/user/idecidedtobegay

Kết thúc giải Kim Quế, Yến Thanh Trì lại tham gia lễ trao giải Kim Lạc Đà và buổi lễ long trọng của hải báo. Rốt cuộc, cũng tới đầu tháng 1 năm sau, điện ảnh “Võ Lâm Trong Sương Mù” của Phó Mẫn Chi khởi động máy trong tháng này, Yến Thanh Trì đóng vai nam một Ôn Nghiêu.

“Võ Lâm Trong Sương Mù” là một bộ phim nói về truyền thừa võ hiệp và biến mất của nó. Thời kỳ dân quốc, chiến hỏa bay tán loạn, võ hiệp ở những năm này, đã sớm trở thành truyền thuyết trong sách, tất cả mọi người đều cảm thấy võ hiệp đã chết, võ lâm cũng chỉ là một mảnh trời hư cấu, trừ bỏ bốn người trẻ tuổi ở Lăng Thành.

Ôn Nghiêu, Yến Tử, Hà Tiểu Soái, tiểu hòa thượng là mấy người trong võ lâm còn tồn tại, quen biết nhau. Trong đó, Yến Tử là hậu nhân của thần trộm Kim Mẫu Đơn, Hà Tiểu Soái là người truyền thừa của Vô Ưu quyền, tiểu hòa thượng kế thừa sư phụ Thiếu Lâm, học La Hán quyền và côn pháp, xem như là đệ tử võ lâm chính thống nhất trong mấy người bọn họ, còn lại Ôn Nghiêu là con trai của võ lâm minh chủ đời trước Ôn Hành nhi tử, hắn luyện phi đao và kiếm.

Lúc ban đầu, võ lâm Lăng Thành là bảy vị trong võ lâm cấu thành, bản lĩnh của bọn họ cao cường, có tuyệt học, trong xã hội lúc đó có sức ảnh hưởng vô cùng, vì ước thúc lẫn nhau, đồng thời cũng vì truyền thừa tinh thần võ hiệp, bảy người cắt máu ăn thề, đề cử minh chủ, để minh chủ phụ trách giám sát mọi người đoàn kết, không xuất thế, không loạn thế, không để người thường biết võ lâm tồn tại, cũng không được hại thế nhân.

Theo thời gian trôi qua, tới thế hệ này của Ôn Hành phụ thân Ôn Nghiêu, hậu nhân của bảy vị trong võ lâm chỉ còn bốn người.

Ôn Hành bệnh nặng qua đời, truyền vị trí minh chủ võ lâm cho Ôn Nghiêu. Hà Tiểu Soái cảm thấy buồn cười, hắn không rõ, chỉ có bốn người bọn họ thì tính là võ lâm cái gì, hắn cảm thấy võ lâm đã không còn từ lâu, võ lâm minh chủ Ôn Nghiêu cũng vô cùng buồn cười, nên muốn giải tán, ai lo phận nấy.

Nhưng mà bảy người năm đó uống máu ăn thề đã lập quy củ, phàm là còn một hậu nhân nào tồn tại, đều phải tuân thủ ước định võ lâm, không thể rời khỏi, ước thúc quản chế lẫn nhau.

Ôn Nghiêu là tân nhiệm võ lâm minh chủ, không đồng ý đề nghị của Hà Tiểu Soái, như cũ, đầu năm, giữa năm, cuối năm mỗi năm mở ba lần đại hội võ lâm, cho dù người tham dự chỉ có bốn người bọn họ.

Quân Nhật vào thành, trong một lần ngẫu nhiên thủ lĩnh Saitou gặp Hà Tiểu Soái, nhìn trúng thân thủ của Hà Tiểu Soái, hứa cho hắn vinh hoa phú quý, mời hắn gia nhập. Hà Tiểu Soái hưởng thụ cảm giác ngợp trong vàng son một phen, vui vẻ đồng ý. Có Hà Tiểu Soái gia nhập, quân Nhật như hổ thêm cánh, ở Lăng Thành tiếp tay cho giặc.

Yến Tử phát hiện Hà Tiểu Soái đầu phục quân Nhật, khuyên hắn quay đầu, nhưng Hà Tiểu Soái lại không muốn, Yến Tử rơi vào đường cùng, đành phải nói cho Ôn Nghiêu.

Ôn Nghiêu là minh chủ, có trách nhiệm giữ gìn võ lâm chính đạo, vì vậy đi tìm Hà Tiểu Soái, khuyên hắn rời khỏi. Nhưng Hà Tiểu Soái cũng không đồng ý, hai người tranh chấp kịch liệt, Ôn Nghiêu thấy Hà Tiểu Soái chấp mê bất ngộ, nên giam lỏng ở Ôn gia.

Hà Tiểu Soái biến mất làm Saitou cảm thấy kỳ quái, tìm hiểu vài lần, mới biết được truyền thuyết võ lâm của Lăng Thành, bọn họ muốn tìm kiếm người trong võ lâm ở Lăng Thành, để mình sử dụng, quay vòng nhiều lần, tra được Ôn Nghiêu.

Bề ngoài, Ôn gia là một võ quán, dạy thiếu niên một ít quyền pháp, Saitou ba lần đến thăm võ quán Ôn gia, khuyên Ôn Nghiêu gia nhập bọn họ, Ôn Nghiêu chỉ bình tĩnh làm chuyện của mình, từ chối gã.

Quân Nhật vây quanh Ôn gia võ quán, Saitou bắt được đệ tử của võ quán, để Ôn Nghiêu so đấu với mình một hồi. Ôn Nghiêu vì đệ tử võ quán, chỉ phải đồng ý.

Saitou dùng đao, Ôn Nghiêu dùng kiếm, giao chiến một phen, Ôn Nghiêu thắng lợi, Saitou đúng hẹn thả đệ tử võ quán, Ôn Nghiêu giải tán võ quán, nói cho các đệ tử sau này đừng đến nữa.

Saitou bắt đầu ra vào võ quán thường xuyên, khuyên Ôn Nghiêu gia nhập, Ôn Nghiêu vẫn bận chuyện của mình như cũ, bình tĩnh đạm mạc từ chối.

Bên kia, tiểu hòa thượng vì cứu thiếu nữ Ngân Linh thiếu chút nữa bị quân Nhật cưỡng hiế*, giết sáu gã quân Nhật, bị treo thưởng kếch xù, truy nã toàn thành. Ngân Linh dẫn hắn về nhà mình, trốn tránh quân Nhật điều tra. Nhưng mà, Ngân Linh sinh bệnh, trong nhà không có tiền, mẫu thân Ngân Linh vì cứu cô, bán đứng tiểu hòa thượng, dẫn đường quân Nhật vào nhà mình.

Tiểu hòa thượng bị quân Nhật vây quanh, song quyền khó địch súng đạn, chết trong tay quân Nhật.

Ngân Linh bị mẫu thân lừa rời khỏi nhà chữa bệnh, trở về nhìn thấy vết máu trên mặt đất lại không thấy bóng dáng tiểu hòa thượng, lo lắng tiểu hòa thượng đã xảy ra chuyện gì, cuống quít ra ngoài tìm kiếm, lại nhìn thấy thi thể của tiểu hòa thượng bị treo ngược trên cửa thành.

Ngân Linh chất vấn mẫu thân có phải bà bán đứng tiểu hòa thượng không, mẫu thân che che dấu dấu không chịu trả lời. Ngân Linh không cách nào tiếp thu ân nhân cứu mạng của mình vì mình mà chết, đầu đâm trên cửa, chết.

Ôn Nghiêu nhìn thấy thi thể của tiểu hòa thượng, lửa giận công tâm, màn đêm buông xuống đi đến cửa thành đoạt thi thể của tiểu hòa thượng về. Quân Nhật đã mai phục tại cửa thành từ sớm, vì để tiêu diệt những người khác trong võ lâm Lăng Thành. Chỉ là thân thủ của Ôn Nghiêu uyển chuyển nhẹ nhàng nhanh nhẹn, phi đao lại cực kì lợi hại, lúc này mới đánh bại được quân Nhật, mang thi thể của tiểu hòa thượng thành công rời khỏi.

Ôn Nghiêu giao thi thể của tiểu hòa thượng cho Yến Tử đã chuẩn bị tiếp ứng hắn từ sớm, làm cô an táng tiểu hòa thượng xong, rời khỏi Lăng Thành.

Tuy rằng Yến Tử không muốn, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Sáng hôm sau, Saitou tới tìm Ôn Nghiêu hỏi hắn có biết chuyện tối hôm qua không, Ôn Nghiêu vẫn bình tĩnh đạm mạc làm chuyện của mình, tỏ vẻ không biết. Nhưng lúc này đây, Saitou lại không giống như bình thường, hắn giơ giơ tay lên, để thủ hạ của mình tiến vào, Ôn Nghiêu nhìn súng trong tay bọn họ, biểu tình không biến hóa, chỉ nhìn về phía Saitou. Saitou tỏ vẻ, nếu lúc này Ôn Nghiêu không gia nhập bọn họ, như vậy, Ôn Nghiêu chỉ có thể chết.

Ôn Nghiêu nghe vậy, dừng động tác trong tay, nói một câu, ông từ từ.

Hắn vào căn phòng giam lỏng Hà Tiểu Soái, hỏi Hà Tiểu Soái có hối cải không, Hà Tiểu Soái vẫn cố chấp không muốn như cũ, Ôn Nghiêu thấy vậy, nói một câu xin lỗi, một kiếm giết hắn. Ôn Nghiêu nhìn khiếp sợ trên mặt Hà Tiểu Soái, giải thích, “Tôi sắp chết rồi, tôi có thể chết, nhưng quy củ võ lâm Lăng Thành không thể phá, không xuất thế, không loạn thế, không vì hại thế nhân, tôi không thể để cậu phá hỏng quy củ.”

Hắn giết Hà Tiểu Soái, rời khỏi căn phòng đó, mặc một bộ đồ luyện công màu trắng, cầm theo kiếm, đi tới trước mặt Saitou.

Saitou không hiểu, “Sao cậu lại cố chấp như thế?”

Ôn Nghiêu nhìn gã, không nói gì, đâm thẳng kiếm vào gã, Saitou không phòng bị, chết dưới kiếm của hắn.

Phó quan ra lệnh nổ súng, Ôn Nghiêu lấy kiếm chắn đạn, nhưng vũ khí lạnh khó địch lại vũ khí nóng, hắn đã giết chết rất nhiều quân Nhật, cũng chết ở võ quán Ôn gia, máu nhiễm đỏ bạch y.

Quân Nhật treo thi thể Ôn Nghiêu ở cửa thành, muốn hấp dẫn người trong võ lâm khác hiện thân. Yến Tử đứng ở chỗ ngoặt đầu đường, muốn đi cứu hắn, rồi lại nghĩ tới lời Ôn Nghiêu đã từng nói với cô, “Nếu anh đã chết, không cần tới xem anh, cũng không cần an táng anh, sống sót cho tốt, sau này, em chính là toàn bộ võ lâm Lăng Thành.”

Cô nhìn Ôn Nghiêu, chậm rãi biến mất trong đám người.

Ban đầu, lúc Yến Thanh Trì xem kịch bản này đã thổn thức rất nhiều, còn hơi khó hiểu, y cũng không hiểu lắm Ôn Nghiêu lợi hại như vậy, cũng có trái tim yêu nước, vì sao không dấn thân vào công cuộc báo quốc, mà lại lựa chọn tồn tại như một người bình thường.

Phó Mẫn Chi trả lời y, “Bởi vì đây là quy củ võ lâm Lăng Thành, quy củ võ lâm Lăng Thành chính là không xuất thế, không loạn thế, không để người thường khủng hoảng vì người trong võ lâm tồn tại, cũng không thể làm hại thế nhân. Ôn Nghiêu là người thừa kế của võ lâm, mà không phải là người thay đổi võ lâm, hắn có thể dạy đệ tử trong võ quán, để bọn họ dấn thân vào công cuộc báo quốc, nhưng bản thân hắn, võ lâm Lăng Thành chính là trời đất của hắn, hắn chỉ muốn bảo vệ một mảnh trời của mình.”

Yến Thanh Trì nghe vậy, cũng chỉ có thể thở dài.

Phó Mẫn Chi hỏi y, “Cậu đã hiểu chưa?”

“Cũng được.” Yến Thanh Trì nói đúng sự thật: “Toàn bộ võ lâm Lăng Thành đại biểu cho sự sụp đổ bất đắc dĩ của võ lâm và võ hiệp, phản ứng của tiểu hòa thượng và Ngân Linh chính là bản tính ác liệt của con người. Ôn Nghiêu chết là do vũ khí lạnh và vũ khí nóng đụng nhau, dù lúc ấy võ lâm không xuống dốc, vũ khí nóng ra đời cũng sẽ làm cho võ lâm suy bại. Mà Ôn Nghiêu, hắn là một nhân cách lý tưởng, giữ đúng sơ tâm, người duy trì trật tự, người thực tiễn.”

“Còn có?”

Yến Thanh Trì kinh ngạc, “Còn có cái gì?”

Phó Mẫn Chi cười cười, “Cậu nói đều đúng, nhưng cũng không đúng, có vài bộ phim thật ra không có ý nghĩa cụ thể, đạo diễn chỉ phụ trách kể chuyện cho cậu, một ngàn quần chúng có một ngàn Hamlet, đến nỗi mỗi người nhìn thấy cái gì từ câu chuyện này, cái đó quyết định bởi lý giải của người đó, không có đúng sai, cái gì đều đúng, cái gì đều không đúng.”

Yến Thanh Trì cảm thấy quá khúc chiết, “Phó đạo, các cô quay phim văn nghệ đều triết học như vậy sao?”

Phó Mẫn Chi không trả lời chính diện, chỉ nói, “Cố lên.”

Yến Thanh Trì nhìn kịch bản, cảm thấy nhân vật này thật ra khó diễn hơn Mạnh Lạc rất nhiều. Dù sao, Mạnh Lạc có sự tương phản về nhân thiết sau cú twist, mà Ôn Nghiêu, hắn luôn có bộ dáng bình đạm bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại chứa quá nhiều thứ cần Yến Thanh Trì biểu hiện ra ngoài, việc này đã có hơi khảo nghiệm kỹ thuật diễn.

“Cố lên đi, Yến Thanh Trì.” Y tự nói với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.