Yến Thanh Trì cười, “Vậy ông cảm thấy nếu fan của ông biết ông là lão háo sắc mặt người dạ thú không biết xấu hổ như vậy, có thể thất vọng không?”
“Bọn họ sẽ không biết, nhưng bọn họ sẽ biết, cậu động thủ với tôi.”
“Ồ, tôi rất sợ hãi nha.” Yến Thanh Trì bóp giọng ra vẻ mảnh mai nói, sau đó y khinh thường cười một tiếng, “Đi nói đi, ai không nói là cháu trai người kia, rác rưởi!”
Yến Thanh Trì bước ra khỏi phòng Mạc Kiến Anh cửa phòng, lòng tràn đầy lửa giận, mệt y trước giờ luôn cho rằng Mạc Kiến Anh là một tiền bối tốt, còn tôn trọng Mạc Kiến Anh có thêm, không nghĩ tới, vậy mà là lão súc sinh ghê tởm như thế! Còn muốn ngủ y?!!! Bộ nhìn y ngủ ngon như vậy sao!!! Thật là rác rưởi! Súc sinh! Lão khốn nạn!
Yến Thanh Trì vừa dừng ghi âm, nhìn tệp tự động được lưu, vừa quẹt thẻ vào phòng mình, gọi điện thoại cho Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần vừa dỗ bạn nhỏ Giang Chi Nghiên ngủ xong, đã nghe di động vang lên, hắn sợ đánh thức Nghiên Nghiên, vội vàng cầm di động ra khỏi phòng Nghiên Nghiên.
“Alo.” Hắn ôn nhu nói.
Nhưng hắn vừa nói xong chữ này, đã nghe Yến Thanh Trì đầu bên kia điện thoại thở phì phì cả giận nói: “Giang Mặc Thần, anh biết em vừa mới gặp chuyện gì không? Em nói sợ anh cũng không dám tin! Trời ơi, cuộc sống giới giải trí của em cũng quá muôn màu muôn vẻ rồi!”
“Làm sao vậy, làm em tức thành như vậy?” Giang Mặc Thần đi vào phòng ngủ của mình, ngồi xuống sô pha.
“Em nói anh nghe, anh phải quý trọng em cho tốt, nếu không ngày nào đó nói không chừng em sẽ đi theo người khác mất luôn.”
Giang Mặc Thần cười cười, “Những cái này có liên quan gì nhau à?”
“Mạc Kiến Anh kia! Lão lưu manh mặt người dạ thú! Vậy mà muốn ngủ em! Còn nói rất dễ nghe, cái gì, em theo anh đi, anh muốn thân cận với em, còn muốn đụng tay em, thật là ghê tởm chết em, đồ ch* già mà không đứng đắn!”
Giang Mặc Thần cả kinh, “Em nói cái gì? Mạc Kiến Anh muốn ngủ em?”
“Đúng vậy, em nói mà sao đột nhiên ông ta lại tốt bụng đề cử em cho đạo diễn Lôi Hạo, nói để em đóng phim của ông ấy, thì ra là tồn tại loại tâm tư này! Bộ nhìn em là người ngủ ngon vậy sao? Mắt chó của ông ta mù rồi đi!”
Giang Mặc Thần bị câu “Bộ nhìn em là người ngủ ngon vậy sao?” của y làm cho tức cười, Yến Thanh Trì đẹp, nhưng diện mạo quá mức diễm lệ, thiên về âm nhu một chút, không khỏi hơi tục khí, lần đầu tiên gặp mặt luôn dễ làm người ta cảm thấy y là một bình hoa.Dù là Giang Mặc Thần, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy y, cũng bị bề ngoài của y lừa gạt, cho rằng y là cái loại người đẹp bình hoa, ngốc nghếch ngu xuẩn. Chắc là Mạc Kiến Anh, cũng không khác gì mình lúc mới gặp Yến Thanh Trì lần đầu.
“Hai người tiếp xúc một thời gian, có phải em biểu hiện trước mặt ông ta không tệ lắm phải không?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy.” Yến Thanh Trì gật đầu, “Trước đó không phải đã nói với anh, em cảm thấy kỹ thuật diễn của ông ta tốt, lại kính trọng ông ta là lão tiền bối, nên rất thu liễm trước mặt ông ta, em thật tôn trọng ông ta, kết quả thế nào, ông ta còn không bằng tiểu nhân Trương Thông chân thật kia đâu!”
“Vậy đúng rồi.” Giang Mặc Thần nói, “Ông ta coi trọng em, lại nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của em ở trước mặt ông ta, nên cảm thấy em không có sức uy hiế* gì, mới dám nói với em mấy lời như vậy. Nhưng không nghĩ tới, em cũng không phải mèo con dịu ngoan gì, em là một con báo con giương nanh múa vuốt.”
“Đúng vậy, xem em có cắn chết ông ta không!” Yến Thanh Trì tức giận nói.
Giang Mặc Thần hơi đau lòng y, “Em không có chuyện gì thì tốt, không thể tưởng được ông ta lại là loại người này, em lại gặp phải loại chuyện như thế, biết vậy, anh nên về trễ một chút.”
Yến Thanh Trì không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, lập tức cười, cười một cái vậy mà giảm bớt không ít tức giận trong lòng, “Anh còn muốn trễ nữa sau? Đã tháng hai rồi, anh muốn trễ hơn thì có thể trễ hơn hai tháng nữa đó, anh nghĩ cái gì vậy.”
“Đương nhiên là nghĩ về em.” Giang Mặc Thần dỗ y, “Xảy ra loại chuyện này, anh nên ở bên cạnh em mới đúng.”
Vốn dĩ Yến Thanh Trì gọi điện cho hắn chỉ là vì cảm thấy chuyện này đã ghê tởm còn làm người ta tức giận, nên nhịn không được oán giận với Giang Mặc Thần một chút, kết quả nghe hắn nói như vậy, tâm tình lại tốt lên không ít, lửa giận trong lòng không biết hạ xuống từ lúc nào.
“Không có việc gì, em chỉ đơn thuần bị chuyện này làm cho ghê tởm, không nghĩ tới ông ta lại là loại người này. Nhưng thật ra ông ta cũng không kiếm được chỗ tốt gì trong tay em, con bị em đánh trả trật khớp cổ tay luôn rồi, dám nói mấy lời này với em, thật là ăn gan hùm mật gấu, to gan lớn mật!”
Giang Mặc Thần nghe y thở phì phì, trong đầu không tự giác hiện ra một Yến Thanh Trì phồng quai hàm, giận thành cá nóc, hắn hơi muốn nhìn y như vậy một chút, vì thế ôn nhu nói, “Em cúp máy đi, anh gọi video cho em, anh muốn nhìn em một chút.”
Yến Thanh Trì nghe vậy, cũng hơi muốn nhìn hắn, nên treo điện thoại, chờ Giang Mặc Thần gọi video đến.
Giang Mặc Thần điện đến, chỉ thấy Yến Thanh Trì đang ngồi trên sô pha, xếp gọn hai chân, hai tay ôm ngực, tức giận đến không tự giác mà cắn răng.
Giang Mặc Thần muốn sờ sờ đầu y, gần gũi dỗ dỗ, nhưng lại ngại khoảng cách quá xa xôi, chỉ có thể làm ngữ khí của mình ôn nhu hơn một ít, an ủi nói: “Đừng nóng giận, vì loại chuyện này mà tức giận thì không đáng giá, em không có việc gì là tốt rồi.”
“Em chỉ nghĩ không ra, ông ta cũng coi như là lão tiền bối thanh danh bên ngoài, mọi người đều vô cùng tôn kính ông ta, cần gì phải làm loại chuyện này?”
“Trên đời này có tiểu nhân thật, thì cũng có ngụy quân tử. Chỉ là tiểu nhân thật dễ phát hiện, ngụy quân tử giấu đến sâu thôi.”
Yến Thanh Trì vẫn tức giận.
Giang Mặc Thần hỏi y, “Em giải quyết ông ta thế nào? Nghe em vừa nói, là đánh ông ta sao? Vậy ông ta thế nào, có uy hiế* em không?”
“Đương nhiên là có, ông ta buông lời hung ác lại cho em, nói muốn nói em ỷ vào nhân khí cao nên khi dễ ông ta lên trên mạng, a,“ Yến Thanh Trì cười lạnh, “Em mà sợ?”
Giang Mặc Thần nghe vậy, nhăn mi lại, “Đương nhiên em không sợ ông ta, nhưng dù sao hình tượng của ông ta trong mắt đại chúng rất tốt, em lại là lưu lượng tiểu sinh mới hồng mấy năm nay, hai người xé nhau, khó tránh khỏi mọi người có khuynh hướng bênh vực ông ta.”
Yến Thanh Trì rất bình tĩnh, “Em không sợ, em ghi âm lại mà, từ lúc em cảm thấy chuyện không đúng rồi, em lặp tức ghi âm, nếu ông ta dám nói lên trên mạng, em sẽ trực tiếp thả âm tần, câu fan nói mỗi lần xé bức thế nào, có búa dùng búa, đập chết cái đồ ch* này!”
Giang Mặc Thần sửng sốt, sau đó lại nhịn không được nở nụ cười, năm trước, vì Yến Thanh Trì mang thai, đa số thời gian đều ngốc ở nhà, không phải vẽ tranh thì chính là dưỡng thai, hắn đã sắp quên, người yêu của mình, không chỉ là một con báo còn, mà còn là một con báo con tự mang công năng ghi âm.
Giang Mặc Thần nhớ tới một câu trên mạng, hắn sửa rồi sửa, cười nói với Yến Thanh Trì, “Em thắng, em có công năng ghi âm, không ai thắng được em.”
Yến Thanh Trì đắc ý cười, “Tất nhiên, em là người cẩn thận cỡ nào, đấu với em, cũng không xem xem mình mấy cân mấy lượng.”
“Anh có thể hỏi một chút không?” Giang Mặc Thần nhìn y, hắn thật sự rất tò mò, “Tại sao em lại có thói quen tùy tay ghi âm này?”
Vấn đề này thật ra không khó trả lời, nhưng nếu nói tiếp, thì phải nói đến khi Yến Thanh Trì còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, y lớn lên ở cô nhi viện, mọi người đều là những đứa nhỏ bị vứt bỏ, đều khát vọng có một gia đình mới, nhưng cũng sợ hãi tiểu đồng bọn trong viện rời khỏi, chỉ thừa lại một mình mình, nên khó tránh khỏi có vài đứa nhỏ sẽ chơi một chút thủ đoạn không chính đáng.
Từ nhỏ Yến Thanh Trì đã đẹp, đẹp trai lại đáng yêu, luôn có một ít người lớn đến nhận nuôi trẻ con sẽ nhìn trúng y trong phân đoạn tiếp xúc đầu tiên. Bọn họ sẽ tâm sự với y một lát, để y chờ mình, nhưng y chờ rồi lại chờ, cuối cùng vẫn không thấy những người đó trở về.
Yến Thanh Trì không hiểu lắm, thẳng đến một ngày kia, trong lúc vô tình y nghe được hai người bạn của mình nói chuyện phiếm.
Một bạn nói, “Dì ngày hôm qua hình như rất thích Tiểu Lâm a.”
Lúc ấy Yến Thanh Trì còn chưa tên là Yến Thanh Trì, y tên Tiểu Lâm.
Một bạn khác nói, “Vô dụng, mẹ viện trưởng sẽ nói với bọn họ Tiểu Lâm thích trộm đồ vật, bọn họ sẽ không mang Tiểu Lâm đi.”
“Ừm, như vậy Tiểu Lâm sẽ mãi chơi cùng chúng ta ở đây, chúng ta sẽ không tách ra.”
“Đúng vậy, chúng ta không có ba mẹ đã rất thảm, nếu Tiểu Lâm lại đi, thì còn thảm hại hơn.”
“Nhưng chuyện này không thể để Tiểu Lâm biết, bằng không cậu ấy sẽ tức giận.”
“Ừm ừm, nên cậu không thể nói cho cậu ấy nha.”
Yến Thanh Trì tuổi nhỏ còn chưa hiểu cái gì là nhẫn nại, y nổi giận đùng đùng lao ra, cãi nhau với hai người bạn, hỏi bọn họ vì sao lại như vậy, y muốn ba mẹ mới như vậy, muốn một gia đình, vì sao lại đối với y như vậy.
Yến Thanh Trì xoay người chạy tới văn phòng của viện trưởng, nói với bà y không trộm đồ vật, y không phải đứa bé hư, y muốn một gia đình thuộc về mình.
Viện trưởng nhìn y, lại nhìn hai người bạn, hai người bạn sợ bị viện trưởng mắng, cũng sợ Yến Thanh Trì đi, vì thế một mực chắc chắn mình không nói dối.
Yến Thanh Trì nổi giận đùng đùng nói, “Các cậu vừa nói như thế.”
“Tớ không có, cậu nói dối.”
Một người khác cũng phụ họa nói, “Tiểu Lâm, cậu đừng như vậy, sao cậu lại nói dối được chứ.”
Quả thật Yến Thanh Trì không thể hiểu nổi, y muốn chứng minh mình không có nói dối, y liều mạng nói chuyện đã xảy ra với viện trưởng, nói y làm sao phát hiện, hai người bạn của y trộm nói với nhau bọn họ vu hãm mình. Nhưng cảm xúc của y kích động quá mức, tuổi lại nhỏ, ngược lại càng nói càng không rõ.
Viện trưởng để hai người bạn của y đi trước, bà nhìn Yến Thanh Trì khóc đến đôi mắt hồng hồng trước mặt. Thật ra bà vẫn rất thích Yến Thanh Trì, bé con vừa đẹp, ngày thường luôn rất lễ phép kêu mình mẹ viện trưởng, nhưng cố tình người tới cáo trạng Yến Thanh Trì thích trộm đồ vật lại chính là bạn tốt của y, hai người bạn tốt còn sợ bà vì thế mà phê bình Yến Thanh Trì, không cho bà nói Yến Thanh Trì.
Bà giúp Yến Thanh Trì xoa xoa nước mắt, ôn nhu hỏi y, “Con chưa từng trộm đồ vật thật chứ?”
Yến Thanh Trì ủy khuất lắc đầu, nức nở nói: “Không có.”
Bà thở dài, nói, “Vậy được rồi, mẹ biết rồi.”
Yến Thanh Trì hỏi bà, “Con còn được ba mẹ tới viện mang đi không?”
Viện trưởng gật gật đầu, “Đương nhiên, mỗi một bạn nhỏ các con đều sẽ có được một gia đình mới.”
Lúc này Yến Thanh Trì mới yên tâm, y nói, “Con không muốn cùng lớp, cùng ký túc xá với hai cậu ấy.”
Viện trưởng khuyên khuyên y, nhưng từ nhỏ Yến Thanh Trì đã là bé con rất có chính kiến, y cúi đầu không tiếp thu cách nói bọn họ vẫn là bạn tốt này, nắm chặt tay, y nói, “Con có thể học lớp nhỏ một chút, con có thể chăm sóc em trai em gái trong lớp, có được không ạ?”
Viện trưởng không có cách nào, đành phải thuận theo y, sắp xếp cho y học lớp mẫu giáo.
————————