Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 176: Chương 176: Chương 171




Năm trước, bởi vì Yến Thanh Trì mang thai, nên bọn họ làm sinh nhật cho Kỳ Kỳ cũng không ra ngoài chơi, mà là mở một buổi tiệc trong nhà, mời tiểu đồng bọn của Kỳ Kỳ tới chơi. Kỳ Kỳ chơi rất vui vẻ, mấy đứa nhỏ đuổi theo trét bánh kem cho nhau, cuối cùng một đám đều biến thành mấy bé mèo hoa.

Năm nay, Yến Thanh Trì thương lượng với Giang Mặc Thần, “Hay là dẫn nó ra ngoài chơi đi? Không phải Kỳ Kỳ muốn chèo thuyền sao, chúng ta đi công viên trò chơi, vậy là có thể chèo thuyền rồi.”

“Nhưng Nghiên Nghiên còn chưa đi được.” Giang Mặc Thần nói.

“Chúng ta có thể đi chơi với Kỳ Kỳ trước, sau đó buổi tối cùng ăn cơm, sinh nhật Kỳ Kỳ, chắc chắn ba mẹ cũng muốn mừng với nó, đến lúc đó kêu ba mẹ anh, ba mẹ em, chị Tinh Thần còn có Thanh Khê tới hết, vậy Nghiên Nghiên cũng có thể cùng ăn cơm với chúng ta rồi.”

“Rồi, anh nói với bên khách sạn trước một tiếng, để bọn họ trang trí hội trường một chút.”

“Ừ.” Yến Thanh Trì nói.

Ngày hôm sau lúc Kỳ Kỳ đi học, vừa vào đến cửa, đã có bạn học trong lớp tặng quà cho bé, lúc này Kỳ Kỳ mới nhớ ra, sinh nhật của mình sắp tới rồi.

Bác Nghiên thấy bộ dáng ngốc ngốc của bé, là biết chắc là bé đã quên sinh nhật mình sắp đến rồi, gõ đầu bé nói câu, “Tiểu mơ hồ.”

Kỳ Kỳ cũng không giận, hỏi hắn, “Nghiên Nghiên, quà cậu chuẩn bị cho tớ đâu?”

Bác Nghiên tặng Kỳ Kỳ một chiếc xe đạp nhi đồng, nhóc thích xe, nên lúc tặng quà cho bạn tốt của mình, cảm thấy tặng xe tốt nhất. Vốn dĩ Bác Nghiên định tặng Kỳ Kỳ một chiếc ô tô nhi đồng, chẳng qua Kỳ Kỳ đã có, nên nhóc mới lấy lui làm tiến, mua xe đạp. Thật ra nghiêm túc mà nói, cái ban đầu Bác Nghiên chọn chính là một chiếc xe máy, nhưng mà bị Bác Phong phủ định.

“Xe này cuồng dã như vậy, con chạy thì được, Kỳ Kỳ là bé ngoan, không thích hợp phong cách này, con đừng nghĩ tiểu kẹo mềm nhà người ta giống hòn đá nhỏ con.”

Vì thế Bác Nghiên thuận lý thành chương chỉ vào xe máy nói, “Vậy ba mua cho con chiếc này, ba mới nói đó, con chạy hợp.”

“Thằng nhóc này giỏi, đã học được thuận nước đẩy thuyền.” Bác Phong chụp vai nhóc, “Có vài phần thông minh như ba con, được thôi, mua cho con một chiếc.”

Vì thế, Bác Nghiên cơ trí, tự mua được quà sinh nhật cho Kỳ Kỳ, đồng thời còn mua cho mình một chiếc xe mới.

Ngoài tặng Kỳ Kỳ một chiếc xe đạp, nhóc còn tặng Kỳ Kỳ một tập tranh liên hoàn. —— Đây là thói quen có từ lúc Kỳ Kỳ tặng nhóc tập tranh liên hoàn trong ngày sinh nhật. Kỳ Kỳ rất vui vẻ nhận lấy, nói với nhóc, “Đến lúc đó cậu tới nhà tớ chơi nha.”

“Ừ.” Bác Nghiên gật đầu.

Các bạn nhỏ khác của tặng quà của mình, hỏi bé, “Kỳ Kỳ, chúng tớ có thể đi không?”

“Có thể a.” Kỳ Kỳ nhìn bọn họ, cười rất vui vẻ, trả lời, “Các cậu đều có thể tới, đến lúc đó chúng ta cùng chơi.”

Mọi người hoan hô một tiếng, thương lượng đến lúc đó phải chơi cái gì.

Buổi chiều Yến Thanh Trì đến đón bé, đã thấy bé và rất nhiều bạn nhỏ cùng đi ra, bên cạnh còn có cô giáo trong trường đi theo.

Yến Thanh Trì còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Kỳ Kỳ đã chạy tới trước mặt y, trong ngực ôm một con husky nhồi bông nói với y, “Ba ba mở cửa sau một chút, con nhận được rất nhiều quà, mọi người giúp con cầm ra.”

“Lợi hại như vậy.” Yến Thanh Trì vừa mở cửa sau, vừa khen bé, “Xem ra Kỳ Kỳ được rất nhiều người yêu thích nha.”

Kỳ Kỳ hơi ngượng ngùng, thả husky mình đang ôm trong tay vào.

Các bạn nhỏ khác cũng chạy tới, bỏ quà của mình vào vào. Buổi sáng các bé đã tặng quà cho Kỳ Kỳ, nhưng sau khi tan học Kỳ Kỳ không ôm nổi nhiều quà như vậy, muốn kêu ba ba mình vào giúp bé lấy, nên đã chủ động đề nghị, “Chúng tớ giúp cậu ôm ra.”

Nhưng chiếc xe kia của Bác Nghiên thật sự quá nặng, các bạn nhỏ đều ôm không nổi, vì thế nhờ cô giáo giúp các bé cầm xuống.

Trước khi ra ngoài, Yến Thanh Trì đều sẽ ngụy trang thích hợp cho mình, bởi vậy thấy cô giáo cũng không sợ cô ấy nhận ra mình, mỉm cười nói, “Cảm ơn.”

“Đừng khách khí, biểu hiện của Kỳ Kỳ ở trường học rất tốt, rất hoà đồng với mọi người, nên mọi người đều rất thích bé, nên bé mới nhận được nhiều quà như vậy, đến mức ôm không nổi.”

Yến Thanh Trì xoa xoa đầu tóc Kỳ Kỳ, ôm bé vào lòng.

Cô giáo bỏ xe đạp vào cốp xe, Bác Nghiên và các bạn nhỏ khác nói tạm biệt với Yến Thanh Trì, sau đó phất phất tay với Kỳ Kỳ, mới chạy về xe nhà mình.

Kỳ Kỳ ngồi trên xe hỏi Yến Thanh Trì, “Ba ba, sinh nhật con có thể mời bạn học về nhà chơi không? Con đã đồng ý với các bạn.”

Yến Thanh Trì nhìn vẻ mặt chờ mong của bé, trả lời nói, “Có thể, nhưng ngày sinh nhật của con, ba và phụ thân con mang xon ra ngoài chơi, buổi tối ăn cơm với ông nội, bà nội, Nghiên Nghiên và các cô. Nên con mời các bạn tới nhà chơi vào tối mai được không?”

Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, “Vậy con sẽ có hai ngày sinh nhật!” Bé kinh hỉ nói.

Yến Thanh Trì cảm thấy bé nghĩ như vậy cũng không tệ, mỉm cười nói, “Đúng vậy, vui vẻ không?”

“Vui vẻ!” Kỳ Kỳ nhìn y, ôm cánh tay y dựa vào y cười.

#goctruyen_LÀM_NGƯỜI_ĐI#

Sau khi về nhà, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nói chuyện ngày mai mở tiệc sinh nhật ở nhà cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ gọi điện thoại nói Bác Nghiên tối mai lại đây, ngày mai bé sẽ làm tiệc sinh nhật. Bác Nghiên tìm lớp trưởng, nhờ lớp trưởng thông báo với các bạn học khác.

Lớp trưởng rất nhiệt tình, cũng rất có ý thức trách nhiệm, luôn cảm thấy bạn học có chuyện tìm mình, là vì trong cái lớp này chỉ có mình mới có thể gánh vác trọng trách này, cho nên vỗ ngực bảo đảm với Bác Nghiên, “Yên tâm đi, bao trên người tớ.”

Quả nhiên, ngày hôm sau lúc Kỳ Kỳ đi học, các bạn học đã biết chuyện này, cũng xin phép người trong nhà rồi, hứng thú bừng bừng chờ mong buổi tiệc sinh nhật tối nay.

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần còn có dì Trương ở nhà trang trí tiệc, mẹ Giang ôm Nghiên Nghiên qua qua lại lại kiểm tra thành quả lao động của bọn họ. Nghiên Nghiên thấy bong bóng, vươn tay muốn bắt lấy, mẹ Giang sợ bong bóng nổ sẽ dọa bé con, nên chỉ nhét vài quả bóng cao sư bé con thường chơi cho bé, đùa giỡn, hỏi, “Tiểu Nghiên Nghiên cũng muốn tới sinh nhật phải không? Chờ một chút a, sinh nhật con ở tận mùa thu, tổ chức sinh nhật cho anh xong, lại làm cho Nghiên Nghiên nha.”

Yến Thanh Trì đang đứng treo đèn ngôi sao, nghe mẹ Giang nói, cúi đầu nhìn nhìn Nghiên Nghiên, đứng trên ghế làm mặt quỷ với bé con, Nghiên Nghiên vỗ tay nở nụ cười.

Yến Thanh Trì tiếp tục chọc bé con, mẹ Giang quay đầu lại, đã thấy y đang nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ, hơi lo lắng hô, “Tiểu Trì con đứng đàng hoàng đi, coi chừng ngã bây giờ, đã làm cha người ta, sao còn không cẩn thận như vậy.”

Yến Thanh Trì đành phải dừng tương tác với con trai mình, thè lưỡi với Giang Mặc Thần, đứng yên nghiêm túc treo đèn lên tường.

Giang Mặc Thần cười cười, chỉ nghe Yến Thanh Trì nói, “Đèn ngôi sao này khá đẹp đó, khó trách con gái đều thích như vậy.”

“Em thích không?” Giang Mặc Thần hỏi y.

Yến Thanh Trì gật đầu, “Thích a, rất có bầu không khí.”

Giang Mặc Thần nhìn, yên lặng nhớ kỹ.

Hơn ba giờ chiều, khách sạn của Giang gia đã đưa tới đủ loại đồ ăn từ sớm, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần dọn dẹp phòng khách, để cho mấy đứa nhỏ chơi đùa. Ngay lúc này, cuối cùng Yến Thanh Trì cũng cảm thấy nhà mình đúng là hơi nhỏ, không có chỗ nào để mấy đứa nhỏ chơi đùa được.

Giang Mặc Thần đắc ý dào dạt, “Anh đã nói chúng ta nên chuyển nhà đi mà, khi đó anh đã chọn xong biệt thự luôn rồi, diện tích trong nhà đủ lớn, ngoài nhà còn có một cái sân, chúng ta có thể dựng cầu trượt bập bênh trong sân, xây thêm cái sàn nhún, xích đu linh tinh, chờ đến khi bọn nhỏ ăn sinh nhật, cũng có thể mở tiệc trong sân, thật tốt.”

Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Nên anh có ý kiến với quyết định của em?”

Giang Mặc Thần rất thức thời tỏ vẻ, “Đương nhiên không có, sao anh lại có ý kiến với quyết định của em được, em nói vĩnh viễn đúng, nếu sai, chắc chắn là anh sai!”

Yến Thanh Trì, mẹ Giang và dì Trương đều bị hắn chọc cười, Yến Thanh Trì nhìn hắn, lại cười nói: “Chỉ có anh biết nói chuyện.”

Bọn họ dọn dẹp xong nhìn đồng hồ, nghĩ chắc tài xế cũng đã đón bọn nhỏ về tới. Yến Thanh Trì đang định gọi điện thoại hỏi Kỳ Kỳ một chút, đã nghe được ngoài nhà truyền đến âm thanh ồn ào.

Có vài bạn nhỏ năm trước không có tới ăn sinh nhật với Kỳ Kỳ hỏi bé, “Kỳ Kỳ, đây là nhà cậu sao?”

“Kỳ Kỳ, nhà các cậu không có sân sao?”

“Kỳ Kỳ, nhà các cậu cao quá đi.”

“Mau mở cửa đi Kỳ Kỳ, chúng ta đi vào chơi.”

Kỳ Kỳ cười gật đầu, “Được.”

Yến Thanh Trì nghe thấy âm của bé, tay mắt lanh lẹ tắt đèn trong nhà, Giang Mặc Thần vội vàng mở đèn ngôi sao và mấy cái đèn hình động vật đáng yêu khác, dì Trương đẩy bánh kem ra, xung quanh xe bánh kem có quấn một vòng bóng đèn nhỏ.

Kỳ Kỳ đẩy cửa ra, chỉ thấy trong phòng có rất nhiều đền hoạt hình đáng yêu, có thỏ con, có hổ con, còn có chó con sáng lên, bé ngẩng đầu nhìn lên, các bạn nhỏ khác cũng ngẩng đầu nhìn, nhỏ giọng nói đây là thỏ con kia là sư tử.

Yến Thanh Trì click bài hát chúc mừng sinh nhật mình đã tải trước đó, đẩy bánh kem đến trước mặt Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ nhìn bánh kem, mặt mày đỏ hồng trước nến sinh nhật, Bác Nghiên đi đầu, hát theo nhạc, “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~”

Kỳ Kỳ cười nhìn mọi người, hơi thẹn thùng, lại vô cùng vui vẻ.

Nhạc ngừng, mọi người cũng yên lặng, cô bé đứng bên cạnh Kỳ Kỳ thúc giục, “Kỳ Kỳ, cậu mau ước nguyện rồi thổi ngọn đi.”

Kỳ Kỳ vội vàng ước nguyện, sau đó thổi tắt ngọn nến.

Yến Thanh Trì nhẹ giọng nói, “Sinh nhật vui vẻ, bảo bảo.”

Các bạn nhỏ cũng nói theo y, “Sinh nhật vui vẻ, Kỳ Kỳ.”

Kỳ Kỳ nhìn Yến Thanh Trì, cong mắt chạy đến bên cạnh y muốn ôm ôm, sau đó nhìn y hoan hô nói, “Ba ba, cắt bánh kem đi.”

“Được.”

Giang Mặc Thần mở đèn, mọi người nhìn đồ ăn, đồ chơi còn có gấu bông trong nhà, đều nhảy nhót chạy về hướng món mình thích. Các bé trai cầm xe và súng đồ chơi, đương nhiên lập tức bắt đầu bắn nhau. Các bé gái ôm thú bông không buông tay, vài đứa bắt đầu mở hộp búp bê Barbie. Mọi người vui đùa ầm ĩ, nói nói cười cười cùng nhau chơi.

Kỳ Kỳ đứng tại chỗ chờ Yến Thanh Trì cắt bánh kem, Bác Nghiên cùng chờ với bé.

Yến Thanh Trì cắt bánh kem theo nhân số, Kỳ Kỳ hô, “Ăn bánh kem thôi.”

Các bạn nhỏ bay tới như một đàn ong, ngọt ngào nói, “Cảm ơn chú, Kỳ Kỳ sinh nhật vui vẻ.”

Yến Thanh Trì chia cho mấy đứa nhỏ xong, để chúng nó tự đi chơi. Các bạn nhỏ kéo Kỳ Kỳ chạy tới chơi đồ chơi, rất nhanh, mấy đứa nhỏ vừa ăn bánh kem, vừa bắt đầu chơi đùa.

Yến Thanh Trì không quản mấy đứa nhỏ nữa, mà cầm bánh kem đưa cho dì Trương và mẹ Giang một người một miếng, sau đó đưa cho Giang Mặc Thần một miếng, “Anh cũng ăn chút đi, bánh sinh nhật của con trai đó, nếu anh ăn không hết em ăn giúp anh.”

“Được.” Giang Mặc Thần ôn hoà nói.

Hai người vừa ăn bánh kem, vừa nhìn bọn nhỏ chơi.

Mấy đứa nhỏ chơi đùa với nhau luôn tương đối ầm ĩ, âm thanh cũng lớn, mẹ Giang thấy Nghiên Nghiên chịu không nổi, nên muốn ôm bé con chuẩn bị đi, có một cô bé chạy tới hỏi bà, “Con có thể xem em trai của Kỳ Kỳ không?”

Mẹ Giang cong lưng, để bé nhìn Nghiên Nghiên, cô bé cười cười với Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên cũng cười cười, cô bé rất vui vẻ, nhìn mẹ Giang nói, “Thật đáng yêu, con cũng muốn một em trai.”

Mẹ Giang cười nói, “Vậy khi về nhà con có thể nói với ba mẹ con.”

Cô bé gật đầu.

Bạn cô bé cầm búp bê Barbie kêu bé lại giúp mình thắt bím tóc cho búp bê, nên cô bé phất phất tay với mẹ Giang, lại chạy qua chơi tiếp với tiểu đồng bọn của mình.

Mẹ Giang nhìn đám củ cải nhỏ này, cảm thấy thời thơ đúng là quá đẹp. Bà nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy có lỗi với chị em Giang Mặc Thần. Lúc ấy, Giang gia còn chưa lớn mạnh như bây giờ nhất, nên bà và ba Giang luôn phải bận rộn làm việc, bất tri bất giác, đã mang sự nghiêm khắc khi đối đãi với công nhân về trong nhà.

Bọn họ hy vọng Giang Tinh Thần và Giang Mặc Thần đều là người xuất sắc nhất trong lứa tuổi của bọn họ, nên quản lí bọn họ vô cùng khắc nghiệt, nhưng sinh nhật sẽ làm, cũng là đặt sẵn khách sạn, mời người mà mình cho rằng là nên mời. Mà không phải giống Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, tự trang trí nhà cửa, để Kỳ Kỳ mời tiểu đồng bọn của mình tới chơi.

Nên khi còn nhỏ Giang Mặc Thần chưa bao giờ chờ mong sinh nhật của mình, sau khi lớn lên cũng chưa bao giờ làm tiệc sinh nhật. Mẹ Giang cảm thấy hơi đáng tiếc, người một đời, thời thơ ấu chỉ có một lần, bọn họ không cho Giang Mặc Thần một tuổi thơ làm hắn vui vẻ.

Nhưng còn may sau này bọn họ đều ý thức được vấn đề của mình, cũng nỗ lực sửa chữa. Còn may, Giang Mặc Thần cũng không vì vậy mà sinh ra tính cách gì không tốt. Còn may, bây giờ, hắn đã tìm được hạnh phúc của mình. Có lẽ thời thơ ấu của hắn không đủ vui vẻ, nhưng hiện tại, hắn thật sự hạnh phúc.

Mẹ Giang nhìn mấy đứa nhỏ ngồi trên ghế ở góc tường chơi, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì vừa nói chuyện vừa ăn bánh kem, ôn nhu cười.

———————

cho tui 1 vote ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.