Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 77: Chương 77: Chương 73




Từ chương này tui đổi xưng hô củ Vệ Lam thành “cậu” nha vì Vệ Lam là nhân vật chính trong phiên ngoại, đổi đến đó luôn khỏi thay. À, các cô đừng chèo thuyền Lam x Tầm, rớt giữa sông đó ~

- ----------------

“Không thay đồ ngủ tôi ngủ không được a.” Vệ Lam nhìn hắn, “Cũng không thể vì không biết mấy giờ hoạt động mà tôi thức suốt a.”

Tôn Tầm thấy vậy, cũng chỉ có thể mặc cậu.

Nhưng Vệ Lam thấy hắn mặc áo khoác vào, hỏi hắn, “Anh muốn đi ra ngoài? Làm gì?” Cơ hồ lập tức ngồi dậy, hai mắt tỏa ánh sáng nói: “Nguyên Minh Húc tìm anh?”

Tôn Tầm nhìn bộ dáng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn của cậu, tâm có chút mệt, “Không phải Nguyên Minh Húc, chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Lo ngủ của cậu đi tiểu thiếu gia, không quan hệ với Yến Thanh Trì hay Nguyên Minh Húc, cậu không cần nhọc lòng.”

“Vậy ban đêm ban hôm anh lén đi gặp ai?”

Tôn Tầm bất đắc dĩ, “May mà biết cậu là nam thần giới giải trí, không biết sợ phải cho rằng cậu là paparazzi trong giới.”

Vệ Lam “Hừ” một tiếng, “Anh gặp qua paparazzi đẹp trai như tôi sao?”

Cậu nói xong lại nằm xuống, “Đi đi đi đi, không ngăn cản anh lén đi gặp tiểu tình nhân, lúc về động tác nhẹ một chút a, đừng quấy rầy tôi ngủ.”

Tôn Tầm quả thật không có biện pháp gì với cậu, chỉ có thể đổi lý do thoái thác, muốn tẩy ô danh thay Trần Hiên Lãng —— tuy rằng Vệ Lam cũng không biết hắn muốn gặp Trần Hiên Lãng, “Không phải tiểu tình nhân, tôi căn bản không có tiểu tình nhân có được không!”

“Vậy còn thần thần bí bí đêm hôm ước hẹn dưới ánh trăng.”

“Là ước hẹn hành lang!” Tôn Tầm không có cách nào, chỉ có thể nói thật: “Là hẹn với Trần Hiên Lãng, hai chúng tôi đi bàn bạc lưu trình, xem ngày mai có tăng chút điểm cười nào không.”

Vệ Lam nghe được hẹn với Trần Hiên Lãng, có chút thất vọng, nhưng ấn tượng của y với Trần Hiên Lãng cũng không tệ lắm, bởi vậy cũng không hỏi nữa, phất phất tay tỏ vẻ, “Mau đi đi đội trưởng, đừng để Trần đội trưởng chờ sốt ruột, nhớ rõ lúc về nhẹ chân chút a.”

Tôn Tầm:...... Chẳng lẽ không phải cậu cứ hỏi đông hỏi tây không cho tôi đi hả!

Lúc Tôn Tầm đến cửa thang lầu, Trần Hiên Lãng đã tới rồi, dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn dựa vào tay vịn cầu thang, nhìn thấy Tôn Tầm đi về hướng này, mới đứng thẳng người.

Hai người lên lầu hai, đèn lầu hai sáng lên, bốn phía yên tĩnh, Trần Hiên Lãng lại dựa vào tay vịn cầu thang, “Chỗ này đi, hẳn là không ai nghe được.”

“Ừm.” Tôn Tầm dựa vào trên tường phía sau, hỏi hắn, “Làm sao vậy, chuyện gì? Muốn nói lưu trình ngày mai với tôi sao?”

“Không phải.” Trần Hiên Lãng nhìn hắn, “Có chuyện này hỏi cậu.”

“Chuyện gì?”

Trần Hiên Lãng nghĩ nghĩ, vẫn không quá thích vòng vèo, vì thế trực tiếp hỏi, “Yến Thanh Trì nói với cậu rồi? Nguyễn Văn Hiên không thích cậu.”

Tôn Tầm còn tưởng rằng là chuyện gì, thì ra là chuyện này, “Nói rồi, làm sao vậy?”

“Cậu ấy nói với tôi, Nguyễn Văn Hiên cũng không thích tôi. Tôi sợ tôi nghĩ nhiều, cho nên muốn hỏi cậu chút.”

Tôn Tầm nghe vậy kinh ngạc một chút, Nguyễn Văn Hiên không thích mình hắn có thể đoán được, dù sao có vài lần chọn đội tự do, Nguyễn Văn Hiên đều chọn Trần Hiên Lãng mà không phải hắn, hắn vẫn luôn cho rằng Nguyễn Văn Hiên ít nhiều cũng nhìn Trần Hiên Lãng tương đối thuận mắt, không nghĩ tới, vậy mà cũng không vừa mắt.

“Cậu tin Yến Thanh Trì à?” Trần Hiên Lãng hỏi hắn.

Tôn Tầm gật đầu, “Cậu ấy sẽ không lừa cậu.” Hắn nghĩ nghĩ lại bổ sung nói, “Trước đó Nguyễn Văn Hiên và Yến Thanh Trì liều mạng uống rượu một lần, uống say, nói một ít lời không nên nói, nói không thích loại người như cậu chắc là nói sau khi uống say, lần này chắc là Yến Thanh Trì vừa vặn chung đội với cậu, cho nên nhắc nhở cậu một chút. Cậu ấy sẽ không lừa gạt cậu, không cần thiết.”

Trần Hiên Lãng gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy cậu ấy không phải loại người này, chỉ là cẩn thận chút, cho nên tìm cậu hỏi một chút.”

“Tôi hiểu.”

Trần Hiên Lãng thở dài, không nói gì.

Tôn Tầm suy đoán đại khái là vì chuyện của Nguyễn Văn Hiên, cho nên khuyên nhủ, “Đừng khó chịu, loại người trước mặt một đằng sau lưng một nẻo này trong giới có không ít, dù sao lúc quay chương mới ở cạnh nhau, cậu cũng đừng xem hắn ta là chuyện gì lớn lao.”

Trần Hiên Lãng gật đầu, “Tôi biết.”

“Được rồi.” Trần Hiên Lãng nói, “Tôi cũng không còn chuyện khác, chỉ là muốn hỏi chuyện này thôi, đi thôi, về ngủ đi.”

“Gần đây cậu rất mệt à?” Tôn Tầm hỏi hắn.

“Nhìn thấy hả?”

“Rất rõ ràng.”

Trần Hiên Lãng cười khổ, “Gần nhất có chút việc, có chút phiền toái.”

“Chuyện gì, cậu nói ra, tôi xem có thể giúp cậu không.”

Trần Hiên Lãng nhìn hắn, hắn biết quan hệ của Tôn Tầm và Giang Mặc Thần không tồi, muốn hỏi hắn một chút chuyện có quan hệ tới Nam Tranh, nhưng lời nói đã đến miệng, lại nuốt đi xuống. Gần đây đúng là hắn và người đại diện có chút không thoải mái, nhưng là nói thế nào cũng là người phát hiện mình hơn nữa mang mình vào vòng, nếu có thể, Trần Hiên Lãng vẫn không muốn rời khỏi công ty quản lý hiện tại.

Chờ một chút đi, hắn nghĩ. Vì thế, hắn lắc lắc đầu, “Chờ hôm nào lại nói với cậu, cảm ơn.”

Tôn Tầm thấy vậy, cũng không hỏi nhiều, chỉ là nói, “Được thôi, cậu đừng tự tạo áp lực cho mình thì tốt rồi.”

Trần Hiên Lãng cười cười, “Được.”

Lúc Trần Hiên Lãng về, Yến Thanh Trì còn chưa ngủ.

Y vốn là định ngủ, chỉ là mới nhét mình vào ổ chăn không bao lâu, đã nhìn thấy Trần Hiên Lãng khoác áo ra ngoài, Yến Thanh Trì biết mình từ trước đến nay ngủ rất cạn, nghĩ chờ một lát Trần Hiên Lãng về khẳng định y sẽ thức, đơn giản liền không ngủ luôn, chờ hắn trở về rồi ngủ tiếp. Y đoán Trần Hiên Lãng chắc là sẽ không ra ngoài lâu lắm, quả nhiên, nhanh vậy đã về rồi.

“Đã về a.” Yến Thanh Trì vừa nói, vừa cất điện thoại, chuẩn bị ngủ.

Y nói quá tự nhiên, tự nhiên đến Trần Hiên Lãng sửng sốt một chút, trong hoảng hốt lại có loại ảo giác đã về nhà.

Căn phòng không quá lớn, đèn còn sáng, người trong nhà còn chưa ngủ, còn đang đợi hắn, nhìn thấy hắn trở về, ôn nhu nói, “Đã về a.”

Trần Hiên Lãng đột nhiên liền có chút nhớ nhà, ngay sau đó lại có chút áy náy nói không nên lời.

Bởi vì hoài nghi Yến Thanh Trì mà ra đi tìm Tôn Tầm kiếm đáp án, mà Yến Thanh Trì lại đang chờ hắn trở về, thậm chí không ngủ.

“Sao cậu còn chưa ngủ?”

Yến Thanh Trì sợ ăn ngay nói thật làm hắn ngượng ngùng, nên nói, “Không phải anh nói khẳng định tổ tiết mục còn chương trình khác sao, nên tôi nghĩ tối nay nói không chừng có thể chờ đến khi bọn họ thông báo, đến lúc đó chúng ta cũng có thể ít lăn lộn một chút.”

Trần Hiên Lãng vừa nghe chỉ cảm thấy càng áy náy, mình còn nửa tin nửa ngờ với lời nói của Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì lại tin tưởng vững chắc không nghi ngờ lời mình nói, so sánh hai bên, có vẻ như mình lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Kỳ thật hắn cũng không cần áy náy như vậy, dù sao ở cái vòng, này bản thân đã gặp qua quá nhiều dơ bẩn, tâm hại người không thể có, tâm phòng người lại càng không thể không có, hành động của hắn là hết sức bình thường. Chỉ là bản thân Trần Hiên Lãng chính là một người dễ mềm lòng, hơn nữa hoảng hốt lúc vừa mở cửa kia, áy náy cắm rễ, đón gió mà lớn nhanh.

Trần Hiên Lãng ngồi xuống giường mình, ôn nhu nói, “Ngủ đi, đừng chờ tổ tiết mục, ai biết mấy giờ bọn họ mới gây rối.”

Yến Thanh Trì vốn chuẩn bị ngủ, vì vậy gật gật đầu, “Được.”

“Yến Thanh Trì.” Trần Hiên Lãng nhìn y.

“Hửm?”

Vốn dĩ Trần Hiên Lãng muốn nói chuyện hôm nay cảm ơn cậu, lại cảm thấy mình đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về không sao hiểu được lại nói chuyện này trước, còn nói cảm ơn, có chút như lạy ông tôi ở bụi này.

Vì vậy lâm thời chuyển tới một đề tài khác, “Cậu là người của Nam Tranh đúng không?”

“Ừm.”

“Nam Tranh đối với nghệ sĩ được không?”

Yến Thanh Trì lên tinh thần, Trần Hiên Lãng hỏi cái này là có ý gì? Muốn đi ăn máng khác? Đó chính là chuyện tốt a!

“Khá tốt, anh nhìn tôi thì biết biết.”

Vốn dĩ Trần Hiên Lãng chỉ muốn nói sang chuyện khác, nhưng nếu nói đến Nam Tranh, hắn lại có chút tò mò, nhịn không được tâm sự với Yến Thanh Trì.

“Cậu kí với Quản Mai đúng không? Quản Mai quản chế cậu nhiều không?”

“Cũng đc, không phải rất nhiều.”

“Có quản sinh hoạt cá nhân của cậu không?”

Yến Thanh Trì lắc đầu, “Cái này thì không.”

“Cậu xuất đạo là Giang Mặc Thần hộ giá hộ tống cậu vào “Lạc Đường”, Nam Tranh buộc nghệ sĩ nổi tiếng mang tân nhân hả?”

Yến Thanh Trì có chút biệt nữu với bốn chữ hộ giá hộ tống này, nhịn không được giải thích, “Không phải a, “Lạc Đường” là tôi tự mình đi thử vai, tôi còn PK thắng Vệ Lam đấy, Giang Mặc Thần đề cử tôi đi thử vai, nhưng cũng chỉ như vậy, Nam Tranh không có loại quy định phải mang tân nhân này.”

“Không phải Giang Mặc Thần mang cậu?” Trần Hiên Lãng có chút kinh ngạc, “Hai ngày trước tôi tham gia hoạt động gặp Nguyên Minh Húc, biết cậu ta muốn tới ghi hình “Tới Chiến Đi!”, nên nói một chút chuyện liên quan tới chương trình với cậu ta, còn nói tới thường trú, thì nói tới cậu, Nguyên Minh Húc nói cậu ta biết cậu, Giang Mặc Thần mang cậu vào “Lạc Đường”, dìu dắt cậu xuất đạo. Nói vận khí của cậu quá tốt, không cần nỗ lực bao nhiêu, Giang Mặc Thần thân là Nam Tranh nhất ca, cần mang tân nhân, cho nên thuận tay mang cậu, “Tới Chiến Đi!” cũng là Giang Mặc Thần đề cử cậu, còn có bộ phim thần tượng kia của Vệ Lam cũng là anh ta giúp cậu tranh thủ, nghe như rất hâm mộ cậu.”

Yến Thanh Trì nghe vậy, mở to mắt, thật là lợi hại a, Nguyên Minh Húc! Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ! Làm trò trước mặt Trần Hiên Lãng. Tuy rằng bây giờ hắn đang hồng, nhưng năm đó là chiến sĩ thi đua một đường lăn lê bò lết, toàn dựa vào bản thân, dựa vào một bộ tác phẩm bạo hồng, công chiếu một năm mới thượng vị. Đầu tiên là nói Giang Mặc Thần thân là Nam Tranh nhất ca buộc phải mang tân nhân, cho nên không thể không mang mình, lại là nói mình toàn dựa Giang Mặc Thần đề cử, hoàn toàn không cần nỗ lực, quả thực nhất tiễn song điêu, một hòn đá ném hai chim. Đã có thể làm loại nghệ sĩ nổi tiếng như Trần Hiên Lãng bất mãn với việc cưỡng chế mang tân nhân, sinh ra thương hại với Giang Mặc Thần, lại có thể làm Trần Hiên Lãng khó khăn lắm mới thượng vị được sinh ra chán ghét với loại người hoàn toàn không cần nỗ lực là có thể nhẹ nhàng có được tài nguyên tốt. Thật là lợi hại a lợi hại, thật am hiểu sâu sắc nghệ thuật nói chuyện, không dùng để diễn thuyết văn chương cũng quá đáng tiếc!

Yến Thanh Trì tức giận “Hừ” một tiếng, “Nghe anh ta nói bậy! Tuy rằng tôi đi thử vai “Lạc Đường” là Giang Mặc Thần đề cử, nhưng nếu tôi thử vai thất bại, thì Giang Mặc Thần cũng không nói chuyện giúp tôi, hơn nữa, lúc ấy Vệ Lam cũng đang thử vai, nếu có tấm màn đen, cậu ta là người thứ nhất nhảy ra nã pháo tôi. Đến nỗi “Tới Chiến Đi!”, là người đại diện của tôi quen biết với đạo diễn, cho nên mới biết tin trước, hơn nữa thân thủ tôi cũng coi là nhanh nhẹn, Quản Mai cảm thấy tôi tương đối thích hợp với tổng nghệ này, cho nên mới tranh thủ cho tôi. “Miên Miên” cũng là Quản Mai tìm, Quản Mai là người đại diện của tôi, đương nhiên dồn hết lực chọn tài nguyên tốt nhất cho tôi, bằng không còn chờ người khác sao?”

Trần Hiên Lãng thấy hình như y có chút tức giận, vội vàng nói, “Cậu đừng nóng giận, tôi chỉ nghe cậu ta nói như vậy, nhưng tôi cảm thấy cậu rất có thực lực, cho nên cũng không nghĩ thế nào.”

“Cho nên anh tin?”

Trần Hiên Lãng có chút ngượng ngùng, “Không phải cậu ta là bạn của Giang Mặc Thần sao, cho nên tôi......”

“Đã sớm không còn.” Yến Thanh Trì không chút do dự vạch trần.

“Hả?” Trần Hiên Lãng khiếp sợ.

“Hữu nghị plastic, không đáng nhắc tới.” Yến Thanh Trì tiếp tục trả đũa nói.

“Không giống a.”

“Thật mà, không tin ngày mai anh gặp Nguyên Minh Húc, anh nói với anh ta, kêu một tiếng bạn bè với Giang Mặc Thần trên Weibo đi, xem Giang Mặc Thần dám trả lời không?”

“Tôi nghe ngữ khí của cậu, cảm giác như cậu rất quen thuộc với Giang Mặc Thần.”

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, “Dù sao cũng quen hơn anh ta.”

“Nhưng trước kia không phải hai người bọn họ rất tốt sao?”

“Anh cũng nói là trước kia a.”

“Vậy sao đột nhiên lại không phải?”

“Đại khái là Nguyên Minh Húc làm chuyện gì không làm người khác biết được đi.”

“Hả?”

“Bằng không đang êm đang đẹp vì sao Giang Mặc Thần lại tuyệt giao với anh ta?”

Trần Hiên Lãng cảm thấy lượng tin tức đêm nay mình tích thu hơi nhiều, “Hay là, tôi hỏi Tôn Tầm một chút, không phải quan hệ của Tôn Tầm và Giang Mặc Thần tương đối tốt sao, chắc là cậu ấy biết.”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Ừm.”

Trần Hiên Lãng nhìn y, hạ giọng, vô cùng nghĩa khí nói: “Chờ tôi hỏi xong, đến lúc đó lại nói cho cậu, nhưng cậu phải bảo mật, đừng nói cho người khác.”

Yến Thanh Trì: “...... Được nha.”

—————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.