Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 82: Chương 82: Chương 78




Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Bởi vì anh ấy thật sự không muốn có bất kì liên lụy gì với anh, cho nên dù muốn cảnh cáo hay khuyên bảo anh, cũng không muốn tự mình đi gặp hay liên lạc với anh, mà lựa chọn bạn lữ hợp pháp là tôi thay anh ấy truyền đạt.”

Nguyên Minh Húc ngơ ngẩn, không nói gì.

“Đồng dạng, những lời này cũng là tôi muốn nói với anh. Bây giờ sở dĩ tôi tình nguyện đứng ở chỗ này nói chuyện với anh, không phải vì tôi muốn gặp anh, mà là tôi biết, bởi vì anh và Giang Mặc Thần từng có quan hệ, cho nên giữa chúng ta khẳng định sẽ có một lần gặp mặt, cho nên tôi muốn giải quyết rõ ràng chuyện này trong một lần. Tôi và anh không giống nhau, tôi chấp nhận chuyện các anh đã từng, chấp nhận sự thật anh ấy đã từng thích anh, cho nên tôi không so đo quá khứ của anh ấy, ai cũng có quá khứ, nhưng đã qua chính là đã qua. Cho nên tôi sẽ không rối rắm so đo, tôi thích nhìn về phía trước, tôi biết bây giờ anh ấy thích tôi, cũng biết anh ấy không làm bất kì chuyện gì có lỗi với tôi, vậy là đủ rồi.”

“Nguyên Minh Húc,“ Yến Thanh Trì nghiêm túc nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nói với anh nhiều như vậy, cũng là lần cuối cùng, tiếp theo, tôi sẽ không nói nhiều như vậy với anh nữa, hoặc là tôi sẽ trực tiếp khinh thường anh rồi đi, hoặc là tôi sẽ trào phúng anh vài câu, hoặc là tâm tình tôi không tốt, có thể sẽ đánh anh một trận, nhưng, tôi sẽ không lãng phí thời gian với anh nữa. Tuy rằng quả thật tôi không thích anh luôn có bộ dáng uỷ khuất, sau lưng lại chơi một ít thủ đoạn nhỏ, nhưng nếu đây là quy tắc sinh tồn của anh, tôi cũng sẽ không khuyên anh sửa, lúc đi học chắc thầy giáo đã dạy anh rồi, giấy không thể gói được lửa, ngày mà nó cháy hết, chính là ngày anh thân bại danh liệt. Anh cứ việc bôi đen tôi đi, lăn lộn trong giới giải trí, ai chưa từng bị chút lời đồn quấn thân đâu.”

“Đến nỗi bây giờ,“ Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Anh có thể ra ngoài, tôi muốn ngủ.”

Nguyên Minh Húc không biết mình là làm sao ra khỏi phòng Yến Thanh Trì, hắn đứng ngoài cửa, có chút ngốc, chỉ cảm thấy hình như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay Yến Thanh Trì, mình chẳng qua là vào đây để y trào phúng một phen, y cười đủ rồi, thì đuổi mình ra ngoài. Đại não hắn trống rỗng về phòng mình, cứng đờ ngồi trên giường, nhất thời cũng không biết mình phải làm chuyện gì tiếp theo bây giờ?

Trong lúc hoảng hốt, hắn nghe được di động truyền đến âm thanh WeChat, hắn đờ đẫn click mở, người gửi vậy mà là Chu Dĩ Hành.

“Anh chuẩn bị về, Tiểu Húc.” Cho dù không nhấn vào khung thoại, cũng có thể nhìn hết mấy chữ này.

Nguyên Minh Húc ngốc ngốc nhìn, sau đó hắn nghe được WeChat vang lên một tiếng lần nữa, một hàng chữ thay đổi, biến thành: Em tới đón anh chứ?

Nguyên Minh Húc đột nhiên cười, hắn cảm thấy Yến Thanh Trì nói một câu rất đúng, “bạch nguyệt quang sở dĩ là bạch nguyệt quang, là bởi vì nó chỉ có thể để nhìn lên, sờ không tới”, vội vàng theo đuổi vĩnh viễn sẽ không có kết quả tốt, cho nên lúc ấy hắn mới khinh thường nhìn lại Giang Mặc Thần luôn canh giữ bên người hắn, Chu Dĩ Hành cũng có thái độ không sao cả với hấn.Nhưng bây giờ không giống, hắn nghĩ, hắn sẽ không đuổi theo Giang Mặc Thần nữa, hắn muốn cho Giang Mặc Thần lần nữa cảm nhận được mình khinh thường nhìn lại anh ta, làm anh ta phát hiện mình đã hoàn toàn không thèm để ý không quan tâm anh ta, bởi vì Chu Dĩ Hành đã trở lại.

Hắn phải dùng Chu Dĩ Hành, kích thích đoạn ký ức Giang Mặc Thần thích mình, cho anh ta biết, hắn vội vàng muốn gặp anh ta như vậy, chẳng qua là vì Chu Dĩ Hành không ở đây, anh ta lại đột nhiên kết hôn, cho nên sinh ra tâm lý chênh lệch, mới có thể làm ra mấy chuyện không phù hợp với hành vi của hắn, để anh ta hối hận vì không để ý khoảng thời gian mình đuổi theo anh ta.

Mà Chu Dĩ Hành, Nguyên Minh Húc nhìn tin nhắn Chu Dĩ Hành hỏi mình “Em tới đón anh chứ?” Trên di động, hắn cũng sẽ không giống trước kia theo đuổi Chu Dĩ Hành như vậy, dâng hiến tất cả. Hắn phải dùng Giang Mặc Thần bỏ qua Chu Dĩ Hành, nói cho Chu Dĩ Hành, thẳng đến sau khi Giang Mặc Thần kết hôn mình mới phát hiện người mình thích chân chính là Giang Mặc Thần, sau đó bày ra một bộ dáng yêu Giang Mặc Thần sâu sắc, làm Chu Dĩ Hành biết mình không phải không có hắn thì không thể có ai, cũng làm hắn nếm thử mùi vị người luôn đứng sau mình đột nhiên rời khỏi.

Đột nhiên Nguyên Minh Húc vui vẻ lên, trò hay mới bắt đầu thôi, tựa như bây giờ Chu Dĩ Hành vì mình mà thay đổi kế hoạch đột nhiên về nước, Giang Mặc Thần cuối cùng cũng sẽ trở về bên cạnh mình. Lúc ấy, tất cả những sỉ nhục hôm nay hắn chịu ở chỗ Yến Thanh Trì, một cái cũng không ít hơn, toàn bộ trả về, hắn cười lạnh một tiếng, chờ xem, Yến Thanh Trì!

Yến Thanh Trì đuổi Nguyên Minh Húc đi, mới có tâm tình trò chuyện giọng nói với Giang Mặc Thần.

“Em bận xong rồi?” Giang Mặc Thần hỏi y.

“Bận xong rồi.”

“Cho nên, Nguyên Minh Húc có đi tìm em nói gì không?”

“Thật không dám dấu diếm, anh ta vừa mới rời khỏi phòng em.” Yến Thanh Trì bình tĩnh nói.

Giang Mặc Thần sửng sốt một chút, hỏi y, “Cậu ta nói gì với em?”

“Không có gì, ủy ủy khuất khuất nhờ em giúp anh ta, nói anh ta không thể mất đi người bạn là anh, nói em đừng lo cho anh, em nói chuyện này không có quan hệ gì với em, kêu anh ta đi tìm anh.”

“Còn nữa không?”

“Cái khác thì không có gì quan trọng, em khuyên anh ta cách xa anh một chút, để anh cảm nhận được hôm nay anh lạnh lẽo với tôi, ngày mai tôi để anh trèo cao không nổi, như vậy nói không chừng anh sẽ rút kinh nghiệm được xương máu, hoàn toàn tỉnh ngộ, so sánh với việc vội vàng nhảy nhót trước mặt anh thì tốt hơn nhiều, để anh nhớ lại tình cảm trước kia với anh ta.”

Giang Mặc Thần: “...... Em còn trông cậy anh nhớ lại tình cảm trước đây?”

“Đừng hỏi em, chuyện này chủ yếu xem anh, em chỉ ngại anh ta chướng mắt, không muốn anh ta luôn trước mặt nhảy nhót chúng ta, cho nên mới nói như vậy. Anh vĩnh viễn là người sống trong giấc mộng kêu mãi không tỉnh của anh ta, cho nên anh cũng chỉ có thể hy vọng giấc mộng của anh ta cách xa anh một chút.”

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ cười một cái, “Đúng là em dạy tuỳ theo tài năng, nhập gia tuỳ tục.”

“Đúng thôi, phân tích vấn đề cụ thể thế nào, sách giáo khoa triết học cấp ba có dạy.”

“Giáo viên triết học của em nhất định rất vui vẻ vì em nhớ rõ ràng như vậy. Được rồi, em đưa đoạn ghi âm cho anh, anh tự mình nghe, đừng nói em không có, người hận không thể 24 giờ đều ghi âm giữ lại chứng cứ như em, loại chuyện này sao em có thể không ghi âm?”

Yến Thanh Trì nhíu mày, “Bây giờ trong lòng anh em chính là cái máy ghi âm sao?”

“Em còn đầy đủ công năng hơn máy ghi âm nhiều, thời khắc mấu chốt, em còn có thể ghi hình.”

Yến Thanh Trì câm nín, “Anh hết hy vọng đi, không thể cho anh nghe.”

“Tại sao? Có cái gì anh không thể nghe?”

“Đương nhiên là có,“ Yến Thanh Trì không che giấu chút nào, “Trong câu chuyện của em, anh nhất kiến chung tình với em, yêu tới muốn chết muốn sống, không phải em không cưới, lì lợm la liếm, rốt cuộc em cũng phải kết hôn với anh, sau đó anh vì quản chế [quản lí + hạn chế] em không cho em nhìn những người khác, một hai phải để em ký hợp đồng với Nam Tranh, còn cứng rắn đưa tài nguyên cho em, nhất định phải để em đi con đường anh đã quy hoạch, em đi quay tổng nghệ anh đều nhớ em nhớ tới không được, mỗi ngày hỏi em khi nào đi gặp anh, còn không cho em nói chuyện với những người khác!”

Giang Mặc Thần quả thật khiếp sợ, “...... Đây là anh trong lý tưởng của em?”

“Không, đây là anh em dùng để chèn ép Nguyên Minh Húc.”

“Vậy mà Nguyên Minh Húc tin?”

“Anh ta đau khổ tột cùng kêu không thể nào, em kêu anh ta tìm anh chứng thực, đó không phải anh ta không tìm thấy anh, cho nên không tin cũng phải tin hay sao!”

Giang Mặc Thần xoa xoa mày, “Em thật đúng là......”

“Tàn nhẫn độc ác, lòng dạ hẹp hòi, ý chí sắt đá, lạt thủ tồi hoa?”

“Toàn thế giới chỉ có mình em đi học đúng không?”

“Đây là Nguyên Minh Húc đánh giá em, em chỉ tăng thêm mấy cái cho anh lựa chọn thôi.”

Giang Mặc Thần quả thật không có cách nào với y, có đôi khi chính hắn cũng rất kỳ quái, con người không phải động vật thống nhất thẩm mỹ sao? Sao mình lại cảm thấy hứng thú với hai loại tính cách hoàn toàn bất đồng chứ. Giang Mặc Thần thật nghiêm túc tự hỏi qua vấn đề này, cuối cùng chỉ có thể nói cho mình, này đại khái chính là cậu thích ăn cay, nhưng khi gặp được món ngon kinh diễm khác, vẫn sẽ thích. Đây không phải vấn đề khẩu vị, chỉ là vấn đề đồ ăn.

Yến Thanh Trì, đại khái chính là loại tồn tại này.

“Anh thấy em sinh long hoạt hổ như vậy, hình như cũng không chịu cậu ta ảnh hưởng cái gì?” Giang Mặc Thần hỏi.

Yến Thanh Trì uống nước, có chút khinh thường, “Chỉ bằng anh ta? Còn muốn ảnh hưởng em? Em không ảnh hưởng anh ta đã tính tốt rồi.”

“Cho nên em ảnh hưởng cậu ta à?”

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Phỏng chừng không chỉ là ảnh hưởng đơn giản như vậy.”

“...... Vậy em cũng thật lợi hại.”

“Không có biện pháp, dù sao đạo lý toàn thế giới đều cùng họ với em a, anh ta không hiểu, em sẽ dạy cho anh ta.”

Giang Mặc Thần cười khẽ, tuy rằng từ lúc bắt đầu hắn đã đoán được Nguyên Minh Húc đối đầu với Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì chắc chắn sẽ không có hại, chính là thẳng đến lúc này, hắn nói chuyện với Yến Thanh Trì, nghe trong lời nói đối phương lộ ra sức sống, lúc này mới yên tâm, bất giác nhẹ nhàng thở ra.

“Được rồi, trời tối rồi, em cũng mệt mỏi một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Được, vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút a, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Yến Thanh Trì cúp máy Giang Mặc Thần, vọt vào phòng tắm, chờ trở ra, mới vừa cầm di động nằm ở trên giường, đã nhìn thấy Vệ Lam nhắn WeChat cho mình.

“Tin tức lớn!!!”

“Chu Dĩ Hành sắp về!!!”

Hình như thấy mình không trả lời WeChat, Vệ Lam hỏi: Bị dọa choáng váng?

Ngay sau đó cậu còn nói thêm: “Anh ta mới đăng trên vòng bạn bè WeChat, tôi thấy!!! Chính là tháng sau! Cậu thấy không?!!”

Yến Thanh Trì nhìn nhìn di động, hôm nay đã là ngày 26, đúng là nhanh.

“Có ở đây không? Có ở đây không? Có ở đây không? Tằng hắng một cái!”

“Vừa mới tắm xong,“ Yến Thanh Trì hồi hắn, “Bây giờ đã thấy.”

“Sao cậu bình tĩnh như vậy?”

“Chuyện tốt a, Chu Dĩ Hành trở về, hắn sẽ đi tìm Nguyên Minh Húc, đến lúc đó, Nguyên Minh Húc cũng không thể nhảy đến trước mặt tôi và Giang Mặc Thần mỗi ngày, cũng không phải là chuyện tốt sao.”

“Chỉ sợ không đơn giản như vậy.” Vệ Lam nhắc nhở y, “Chu Dĩ Hành ngu và cặn bã hơn Giang Mặc Thần nhiều.”

“Đó cũng không liên quan đến tôi,“ Yến Thanh Trì bình tĩnh nói, “Hắn cặn bã cũng cặn bã với Nguyên Minh Húc”

Vệ Lam:...... Hình như đúng là như vậy.

Yến Thanh Trì: Cho nên, tôi có gì để lo lắng?

Vệ Lam:......

Yến Thanh Trì: Ngoan, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm ngồi máy bay đấy.

Yến Thanh Trì nhắn WeChat xong, đặt điện thoại qua một bên, hồi tưởng cốt truyện một chút, lần này Chu Dĩ Hành về nước sớm hơn trong nguyên thư nhiều, nhưng cũng bình thường, dù sao Nguyên Minh Húc cũng đã về trước. Chỉ là, vì có con bươm bướm phẩy phẩy cánh là y [hiệu ứng bươm bướm, Trì Trì ám chỉ mình là bươm bướm ó], cho nên sau khi Nguyên Minh Húc về nước Giang Mặc Thần cũng không quen với hắn, như vậy chờ đến khi Chu Dĩ Hành về nước, tỏ tình với Nguyên Minh Húc, Nguyên Minh Húc không có lựa chọn là Giang Mặc Thần, hơn nữa hôm nay y kích thích Nguyên Minh Húc, Nguyên Minh Húc cũng nên ở bên Chu Dĩ Hành cho tốt đi.

————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.