Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 9: Chương 9




Ánh mắt Kỳ Kỳ xoay hai vòng quanh bọn họ, sau đó buông bút, mềm mềm mại mại nói, “Không vẽ tranh sao ạ?”

Nhất thời Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần hơi xấu hổ, nháy mắt thu liễn tâm tình chơi đùa, đứng đắn lên.

Yến Thanh Trì cầm bút, vẽ một néttrên giấy.

Kỳ Kỳ học theo vẽ xong, quay đầu nhìn Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần câm nín nhìn trời, cảm thấy đại khái mình không tránh khỏi. Hắn bất chấp tất cả cầm bút, nhìn theo Yến Thanh Trì, vẽ một nét.

Kỳ Kỳ thấy hắn vẽ xong rồi, lại nhìn Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì nhanh chóng vẽ tiếp một nét, Kỳ Kỳ nhanh chóng đuổi kịp, sau đó lại nhìn Giang Mặc Thần, xem hắn đã vẽ xong chưa.

Giang Mặc Thần cảm thấy vài phút vẽ tranh này, quả thật như trở về lớp học tiểu học lần nữa, hắn nhìn bức tranh ngu ngốc trong tay, lại không thể vẽ ra hình thù gì, sau khi vẽ vài nét, giống như tranh con nít.

Đó là khoảng thời gian buồn khổ hiếm có mà Giang Mặc Thần không muốn hồi tưởng lại. Hắn suy nghĩ không thông, mình từ nhỏ đến lớn cầm kì thi mọi thứ tinh thông, thế mà cố tình chết ngay cái hố hội hoạ này, hắn không muốn dễ dàng từ bỏ, tự mình trộm luyện rất nhiều lần, lại luyện không xong, tựa như trời sinh đã không thắp sáng được cái kĩ năng hội hoạ này, nỗ lực thế nào, cũng chỉ có thể là một tay tàn cấp thấp.

Trong lòng Giang Mặc Thần không tiếng động thở dài, thầm nói, quả nhiên con người không hoàn mỹ, nhân vô thập toàn, chẳng qua, hắn thầm than một tiếng, Yến Thanh Trì thật đúng là một nhân tài, đây mới là lần thứ hai gặp mặt, đã thăm dò được điểm yếu của mình, thật tốt, hắn cũng muốn nhìn xem y có thể giả thông minh tới khi nào, ngàn vạn lần đừng phạm xuẩn rơi vào tay hắn, đến lúc đó hắn nhất định nhốt Yến Thanh Trì vào cái phòng này vẽ tranh cho tốt, vẽ ba ngày ba đêm, để y vẽ không thể ngừng lại được.

Ba người tâm tình khác nhau mà ngồi vẽ, Giang Mặc Thần thừa dịp giữa đường có điện thoại, vội vàng mang theo giấy vẽ của mình rời khỏi, sau đó không vào phòng Kỳ Kỳ nữa, thẳng đến khi Kỳ Kỳ vẽ xong, mới khoan thai xuất hiện, một bộ dáng kinh ngạc vậy mà hai người đã vẽ xong rồi.

Yến Thanh Trì không vạch trần hắn, sau khi kết thúc buổi học, lại ăn một bữa cơm ở nhà Giang Mặc Thần, lúc này mới chuẩn bị rời đi. Giang Mặc Thần đứng dậy định đưa y rời đi, Yến Thanh Trì mới đưa lễ vật mình mang đến cho Kỳ Kỳ.

Y lấy ra một khối rubik, hỏi Kỳ Kỳ, “Biết đây là cái gì không?”

Kỳ Kỳ gật đầu, “Khối rubik.”

“Biết chơi không?”

Kỳ Kỳ vẫn gật đầu.

“Vậy con chơi trước, chờ lần sau chú đến, nhìn con chơi được không?”

Đôi mắt Kỳ Kỳ sáng lên một chút, bé há miệng thở dốc, làm như muốn hỏi cái gì, rồi lại không nói ra tiếng, chậm rãi đóng chặt miệng, chỉ là gật đầu.

Yến Thanh Trì duỗi tay xoa xoa đầu bé, Kỳ Kỳ không có phản kháng, an tĩnh cong đôi mắt nhìn y, giống ánh trăng nhỏ ôn nhu.

“Vậy ngày mai chú đến thăm con?” Yến Thanh Trì ôn nhu hỏi.

Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt tất cả đều là mềm mại nhỏ vụn.

Yến Thanh Trì cảm thấy bé giống búp bê Tây Dương trong tủ, bộ dáng đẹp, lại có một đôi mắt biết nói, đôi mắt cong cong, mang theo chút nhu tình và ấm áp, làm người ta nhịn không được tâm sinh yêu thích. Nhưng cố tình lại thật cẩn thận, lấy võ trang non nớt bảo hộ chính mình, cẩn thận mà khắc chế nhìn về thế giới bên ngoài.

Y phất tay nói tạm biệt với Kỳ Kỳ, đi theo Giang Mặc Thần rời khỏi.

Giang Mặc Thần thật thân sĩ đưa Yến Thanh Trì về nhà, sau khi xe dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì, hỏi, “Chơi vui vẻ không?”

“Là rất vui vẻ.” Yến Thanh Trì nói đúng sự thật.

Giang Mặc Thần hừ lạnh.

Yến Thanh Trì quay đầu nhìn hắn, “Như thế nào, anh không vui sao?”

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Yến Thanh Trì không nghĩ tới bề ngoài ôn nhu của hắn thế nhưng lại tính toán chi li như vậy, nhất thời nhịn không được, bật cười, y đâm đâm cánh tay Giang Mặc Thần, “Anh đã so đo một ngày, không mệt sao?”

Giang Mặc Thần quay đầu trừng y, “Câm miệng.”

Yến Thanh Trì giơ tay OK, “Vậy chúng ta bỏ đề tài này, đổi đề tài khác.”

Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, rốt cuộc biểu tình nghiêm túc nói: “Cậu cảm thấy Kỳ Kỳ thế nào?”

“Rất đáng yêu, rất ngoan, rất hiểu chuyện.”

“Thích nó sao?” Giang Mặc Thần tiếp tục hỏi.

“Thích a.”

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Giang Mặc Thần.

“Ngày mai cậu muốn đi thăm nó sao?”

“Đúng vậy, không được sao?” Yến Thanh Trì hỏi hắn.

Giang Mặc Thần nhìn y, “Nếu cậu đã nói với nó, như vậy thì đi thôi, lần sau nói trước với tôi một tiếng.”

Hắn là ba ba của đứa nhỏ, loại yêu cầu này, Yến Thanh Trì tự nhiên vô pháp cự tuyệt: “Được.”

Hai người nói xong chuyện của đứa nhỏ, lại hàn huyên chuyện kết hôn vào câu, Giang Mặc Thần rất bình tĩnh nói, “Tuy rằng như vậy hơi tàn nhẫn, nhưng tôi nghĩ vẫn nên nói rõ ràng trước với cậu. Tôi và cậu kết hôn, không phải thành lập trên cơ sở tình yêu, mà ta theo nhu cầu ngươi tình ta nguyện.” Hắn nhìn Yến Thanh Trì, “Sở dĩ cậu đồng ý đáp ứng tôi, mặc kệ là vì 5000 vạn kia cũng được, hay vẫn là vì chuyện khác, tôi vẫn có thể cho, chỉ cần là không quá phận, tôi tình nguyện cho cậu. Cho nên, nếu tôi không tình nguyện cho cậu, như vậy, tốt nhất cậu đừng vọng tưởng.”

Lời nói của hắn lạnh như băng, cố tình ngữ điệu lại ôn hoà trước sau như một, “Tôi sẽ không dễ dàng thích người nào sau khi kết hôn, tôi có thể, không, hẳn là, tôi hẳn cũng không thích cậu, nhưng tôi có thể cam đoan với cậu, cũng sẽ tận hết sức phối hợp suy nghĩ và yêu cầu của cậu. Chỉ là, tôi hi vọng cậu có thể nhớ kĩ lời nói đêm nay của tôi, đừng ở sau khi kết hôn vì cái gọi là yêu hay không yêu mà dây dưa, như vậy, chỉ làm mình có vẻ khó coi mà thôi.”

Yến Thanh Trì không nghĩ tới hắn có thể nói ra mấy lời lạnh lùng như vậy, y nhìn Giang Mặc Thần, chỉ có thể nhìn thấy sự bình tĩnh và lạnh nhạt trong mắt hắn. Yến Thanh Trì cảm thấy quả nhiên mỗi người đều là một hình đa diện, năm phút trước, Giang Mặc Thần còn đang tính toán chi li với y, so với Kỳ Kỳ còn trẻ con hơn, bây giờ đã có thể bình tĩnh nói điều kiện với mình, lót đường về sau cho mình.

Nhưng mà chuyện này với y mà nói cũng không phải vấn đề gì, y cười một cái, mắt sáng lên, “Tôi đã biết, yên tâm đi, chỉ cần anh không thích tôi, tôi cũng sẽ không thích anh.”

Giang Mặc Thần kẽ cười, làm như đối với câu “chỉ cần anh không thích tôi” của y mà cảm thấy buồn cười, hỏi nói: “Vậy cậu có thể yên tâm.”

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.