Edit: Daisy
Nặc Nặc: “...”
Cô không dám trả lời câu này, nếu bàn về độ chán ghét thì ở trong lòng cô, vị trí của Cừu Lệ còn vượt xa Tống Liên.
Nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc kéo dài thời gian.
Cũng may xem ra trước mắt Cừu Lệ không tính toán làm cái gì với cô, cô vẫn còn ở trong diện an toàn. Cô cũng chỉ thầm cầu mong Cừu Lệ sớm ngày yêu Tống Liên, nếu không cô cũng chẳng còn đường sống nữa.
Thấy Nặc Nặc không trả lời, Cừu Lệ cũng không miễn cưỡng.
Anh ngồi xuống ghế mà cô vừa ngồi, ngón tay gõ nhẹ vào trang sách: “Bài thơ Tiếng Anh này không tồi, em đọc lại lần nữa đi.”
Nặc Nặc sợ cái tính âm tình bất định của anh, càng không muốn thảo luận chuyện tình yêu, đọc sách cũng tốt hơn. Vì thế cô lại nhẹ giọng đọc lại lần nữa.
Mười ngón tay anh đan vào nhau, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Ngoài cửa sổ là sao trời, dưới ánh đèn là mỹ nhân. Anh nhớ rõ dung mạo thật của cô, vì thế dù cô có trang điểm cũng không ảnh hưởng. Mà ánh sao trời ngoài kia cũng chẳng thể xinh đẹp rực rỡ bằng mỹ nhân trong lòng anh.
Cừu Lệ không hỏi vì sao cô phải trang điểm thành dạng này đến trường học, vì có hỏi cô cũng không chịu nói thật với anh.
Nếu anh muốn thì anh nhất định sẽ có cách để biết được, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
Anh bất động thanh sắc mà ngửi hơi thở của cô.
Thơm ngọt mềm mại, thật là muốn ăn sạch cô.
Nặc Nặc hoàn toàn không hay biết gì, cô đọc xong một lần còn nói: “Tôi còn phải học bài nữa.”
Cừu Lệ cong môi cười: “Ừ, Nặc Nặc của tôi ngoan quá.”
Tai của cô hồng lên, trên người cũng nổi một tầng da gà. Cô không thích ánh mắt của anh, loại ánh mắt bên trong chỉ có cô, giống như mãi mãi không thay đổi mà chỉ cất chứa duy nhất mình cô vậy.
Như vậy khiến cô rất sợ hãi.
Cũng may Cừu Lệ đã rời đi.
Nặc Nặc đóng cửa lại, chân cô có chút mềm. Xong rồi, Hàng Duệ phải làm sao bây giờ?
Lúc này Nặc Nặc cũng ghét Tống Liên vô cùng, nữ chủ này đúng là xấu xa, đúng là trời sinh một đôi với nam chủ.
Nhưng trước mắt cô cùng chỉ còn cách giữ khoảng cách an toàn với các nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết, trừ cách đó ra thì không còn gì cả.
Nặc Nặc chưa từng lo lắng như vậy.
Bài tập Nặc Nặc đã làm xong, cô định bụng đi tắm, tẩy trang sạch sẽ rồi đi ngủ. Dù sao Cừu Lệ cũng thấy dung mạo thật của cô cho nên ỏ biệt thự cô cũng chẳng cần cảnh giác nữa.
Nặc Nặc mở vòi sen, lúc cởi quần áo cô chợt phát hiện có chỗ không thích hợp lắm.
Khuy cài áo ngực của cô bị cài sai rồi!!!
Trong hơi ấm của nước nóng bốc lên, biểu tình của cô cũng khựng lại.
Nặc Nặc tắt vòi sen, sau đó đi đến trước gương xoay người lại nhìn.
Thân thể thiếu nữ trong gương thướt tha trắng nõn, phía sau bả vai còn có nhợt nhạt vệt hồng.
Nặc Nặc sửng sốt một lúc lâu.
Thân thể này của Tống Nặc Nặc rất dễ để lại sẹo, ngày thường bị va nhẹ một cái cũng phải mất một ngày mới hết đỏ. Cho nên bình thường Nặc Nặc rất chú ý bảo vệ thân thể mình.
Bây giờ là mùa thu, mà mùa thu ở thành phố sẽ không có muỗi.
Mà cho dù có muỗi đi nữa nó cũng không cắn ở chỗ đó.
Buổi chiều cô ngủ lâu như vậy vốn đã không khoa học rồi.
Nếu không phải khuy cài áo ngực của cô bị cài sai thì chắc có lẽ cô sẽ chẳng phát hiện sau vai của mình có dấu hôn.
Đúng vậy! Đây chính là dấu hôn.
Anh không ngờ rằng sẽ để lại dấu vết, mà dấu vết này cũng không có cách nào để che giấu.
Đây là lần thứ hai trong cuộc đời cô muốn văng tục chửi người.
Mà người bị cô chửi cũng vẫn là một người.
Con mẹ nhà anh, Cừu Lệ biến thái chết tiệt.
Nặc Nặc tức đến nỗi sắp khóc. Cô không thèm làm Tống Nặc Nặc nữa, cô chán ghét cái tên đáng chết này. Vốn dĩ cô còn đang chờ anh yêu Tống Liên, còn ngây thơ cho rằng ít nhất trong khoảng thời gian này anh sẽ không chạm vào mình.
Nhưng cô không ngờ anh lại không có liêm sỉ, không biết xấu hổ như vậy.
Ai muốn hầu hạ anh thì hầu hạ, cô không thèm làm.
Loại người xấu khó phòng bị như này đến kiếp sau cô cũng không đấu lại được với anh, cô cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nặc Nặc tức giận đến run rẩy. Bị anh làm nhục như vậy thì thà anh cứ giết chết cô đi. Cô không ở đây nữa, mai cô sẽ về Tống gia ngay lập tức!!!