Edit: Sel
Khi Nặc Nặc tỉnh dậy thì cũng đã là buổi chiều, giấc ngủ này cô cũng ngủ quá say rồi.
Cô dụi dụi mắt, giây tiếp theo đã giật nảy mình, sắc trời đã sớm chuyển sang màu tối đen! Vậy mà cô lại ngủ quên mất, vừa nghĩ đến sắc mặt khó coi của Triệu Lệ, Nặc Nặc liền cảm thấy hoảng hốt.
Cô tỉnh lại bên cạnh cửa sổ, trên giường bệnh cũng đã không còn bóng dáng của Cừu Lệ, tay cùng chân của cô có chút đau lại còn hơi ngưa ngứa tê tê, có lẽ do ngủ quá lâu nên máu không được tuần hoàn.
Nặc Nặc có chút ảo não, sao cô có thể ngủ say như chết ở phòng bệnh của Cừu Lệ cả một buổi chiều được nhỉ?
Lúc cô đi ra ngoài, mẹ Trần vẫn còn đang canh giữ ở ngoài cửa: “Tiểu thư tỉnh rồi sao?”
“Vâng.” Nặc Nặc gật đầu, do dự một chút rồi hỏi: “Cừu thiếu với Tống Liên đâu?”
Mẹ Trần nói: “Tiểu thư không cần lo lắng, hai người họ không ở cạnh nhau. Tống nhị tiểu thư đi học, còn thiếu gia đến công ty.”
Nặc Nặc không hề lo lắng, nói đúng ra cô còn có chút thất vọng. Hại cô còn tưởng nam nữ chủ đang đi hẹn hò với nhau cơ đấy.
Cô vừa nhìn đồng hồ đã thấy báo 5 giờ 30, từ khi nào mà cô có thể ngủ trưa lâu như vậy?
Đã gần tan học nên Nặc Nặc cũng không thể quay lại trường được nữa, đành phải phạm thêm một lần trốn học.
Cô thở dài, tính trở về biệt thự trước.
Hôm nay là ngày Tống Liên dọn đến.
Nặc Nặc có chút vui vẻ, nếu Tống Liên đã dọn đến thì Cừu Lệ cũng không tiện giở trò với cô.
Cô trở về biệt thự, mẹ Trần cũng đi theo.
Nặc Nặc nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi: “Tống Liên ở phòng nào?”
“Phòng cho khách ở lầu 1.”
“Cô ấy không được ở lầu 2 sao?”
Mẹ Trần liếc cô một cái, chậm rãi nói: “Trừ tiểu thư ra thì không một ai được phép ở lầu hai cả.”
“...” Nặc Nặc gian nan rời tầm mắt, không hề cảm thấy vinh dự một chút nào.
Cô vừa về không bao lâu thì Tống Liên cũng trở lại.
Nặc Nặc còn đang ghi thù việc Tống Liên phản bội mình nên không thèm mở miệng chào hỏi.
Tống Liên vừa vào đã nhìn chằm chằm Nặc Nặc, biểu cảm cổ quái, giống như trên mặt cô vừa mọc ra một bông hoa.
Nặc Nặc nhịn không được, hỏi: “Cậu nhìn tôi làm cái gì?”
Ai biết Tống Liên bị cái gì kích thích, nghe cô hỏi vậy lập tức đáp lại một cách đầy bén nhọn: “Ai thèm nhìn cậu.”
Nặc Nặc cảm thấy kì quái. Cô cảm thấy Tống Liên hôm nay không bình thường, cô ta giống như đang kiêng kị cái gì đó vậy.
Mẹ Trần đứng ở bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Trong lòng Tống Liên không thoải mái, bây giờ cô ta cảm thấy rất lo lắng cùng sợ hãi.
Cả buổi học hôm nay cô ta đều thất thần.
Trong đầu vẫn luôn nhớ tới hình ảnh kiều diễm ở phòng bệnh trưa nay.
Môi của người đàn ông kia dao động trên người của Nặc Nặc, tay còn lại vuốt ve âu yếm cô, thậm chí nếu cô ta không lên tiếng hỏi thì anh thật sự sẽ không phát hiện trong phòng đã có thêm một người nữa.
Cũng không biết anh sẽ làm đến bước nào.
Càng làm Tống Liên phiền lòng chính là tan học chiều nay, lần đầu tiên Hàng Duệ hỏi chuyện cô ta lại chính là hỏi về Tống Nặc Nặc: “Chị cậu đâu?”
Sắc mặt Tống Liên lập tức thay đổi.
Từ khi nào mà Hàng Duệ lại quan tâm người khác như vậy? Cậu luôn độc lai độc vãng*, nổi tiếng là đoá hoa cao lãnh nên không ai dám đến gần.
*Độc lai độc vãng: Đi đâu hay làm gì cũng chỉ có một mình.
Tống Liên muốn cười lạnh. Ngay cả Hàng Duệ cũng thích Tống Nặc Nặc sao? Thật là không khéo, Tống Nặc Nặc mà cậu thích nói không chừng bây giờ còn đang nằm trong lòng của người đàn ông khác.
Nhưng Tống Liên không dám nói chuyện này ra, cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất nói: “Không biết.”
Hàng Duệ nhíu nhíu mày, biết quan hệ của hai người không tốt nên cũng không gặng hỏi tiếp nữa, chỉ yên lặng quay đầu đi về.
“Tống Liên.” Cuối cùng Nặc Nặc vẫn quyết định nói rõ với cô ta: “Lần trước cậu nói kế hoạch của tôi ra ngoài khiến tôi rất tức giận. Một tháng sau cậu muốn làm gì thì làm nhưng tốt nhất đừng bày mưu hãm hại tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ không để cậu có một ngày yên ổn.”
Mấy lời này của Nặc Nặc thật ra có chút muốn ra oai, cô thấy những nữ phụ mạnh mẽ trong TV đều nói như vậy.
Nhưng một tháng sắp tới hai người phải chung sống dưới một mái nhà, nếu Tống Liên lại không an phận mà giở trò thì việc Nặc Nặc bị Cừu Lệ giết chết cũng có thể xảy ra. . ngôn tình hài
Nặc Nặc muốn Tống Liên dọn tới đây với mục đích là liên thủ chứ không phải gọi cô ta tới đây để đẩy mình xuống vực sâu.