Hôm nay Lâu Niệm cầm theo một túi văn kiện, để ở ghế sau xe. Mặc dù không biết Lâu Niệm định giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng nếu hắn đã nói là có cách, Sơ Nghiên liền cực kỳ yên tâm.
Chỉ cần thế giới này không bị hủy diệt thì hào quang nam chính vẫn sẽ luôn tồn tại.
Nhưng Sơ Nghiên vẫn luôn có chút nghi hoặc. Tuy cốt truyện đã chệch xa khỏi quỹ đạo ban đầu, nhưng nhân vật Lâu phu nhân gây nhiễu sóng đến mức độ này, cô vẫn hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Trong nguyên tác, Lâu phu nhân không có nhiều đất diễn lắm, trong kí ức của nguyên chủ, bà ta cũng chỉ là một bà mẹ chồng tương lai không thích mình. Cốt truyện phát triển theo hướng này, nhất định sẽ đào ra ẩn tình trong nguyên tác.
Hôm nay là Lâu phu nhân chủ động hẹn gặp Lâu Niệm, dùng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa này để đối phó với con mình, trong lòng Sơ Nghiên, bà ta đã hoàn toàn bị xếp vào hàng ngũ người xấu.
Lâu Niệm đưa cô tới một hội sở cách xa nội thành, phong cách thiết kế vô cùng gần gũi với thiên nhiên, cánh cổng gỗ không hề phô trương, kiến trúc ẩn trong khu vườn. Đáng tiếc bây giờ đang là cuối thu, cây cầu nhỏ, dòng nước chảy hay những cành cây khô và lá úa độc đáo đó, chỉ có tác dụng làm tăng thêm cảm giác hoang vắng.
Sơ Nghiên xuống xe cùng hắn, sửa sang lại quần áo một chút, "Có cần tôi đi cùng không?"
Lâu Niệm gật đầu: "Cần."
Sơ Nghiên cười vỗ vỗ vai hắn: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Lâu Niệm cong môi, cười nhẹ: "Cần em ở bên tôi."
Chứng kiến một chút.
Mở cánh cổng gỗ ra, dọc theo đường mòn đi vào hội sở, lập tức có nhân viên phục vụ nhã nhặn chào hỏi, sau đó nhẹ nhàng xoay người dẫn đường. Hai người bọn họ được đưa tới gian phòng cuối cùng, mở cánh cửa gỗ giả cổ ra, Lâu phu nhân ung dung ngẩng đầu.
Kết quả, vừa nhìn thấy bên cạnh Lâu Niệm là Sơ Nghiên đang cười nhởn nhơ thì sắc mặt bà ta lập tức trở nên khó coi: "Vào ngồi đi."
Một bức tường của gian phòng này được khoét thông với khoảng sân nhỏ phía sau, nhưng nhiệt độ lại rất dễ chịu. Sơ Nghiên thoải mái đi vào, Lâu Niệm kéo ghế ra cho cô trước, sau đó đặt túi văn kiện trong tay xuống bàn, ngồi xuống trước mặt Lâu phu nhân.
Lâu phu nhân vẫn không có chút gượng gạo nào, vô cùng tự nhiên nói: "Cảm giác như lâu rồi không gặp con vậy."
Lâu Niệm không hề muốn chào hỏi: "Nói chuyện chính đi."
Lâu phu nhân nhướng mày, thoải mái đổi một tư thế khác: "Mẹ nghĩ tình hình bây giờ đã rất rõ ràng rồi. Lúc trước con nhất quyết muốn chọn cô ấy đóng vai chính, bây giờ danh tiếng bị tổn hại, scandal bay đầy trời. Đó không chỉ là việc cá nhân của cô ấy, mà nó còn ảnh hưởng đến tác phẩm, đến đoàn phim. Hơn nữa, con cũng không đủ tài chính để gánh được việc quay phim sau này, Niệm Niệm, đừng hủy hoại bộ phim này."
Nghe xong Lâu Niệm vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, lưng thẳng, hai vai ngang nhau, dáng vẻ gặp bất cứ chuyện gì cũng không lay chuyển.
Lâu phu nhân cho rằng hắn đang gắng gượng chống đỡ, mỉm cười đẩy qua một bản hợp đồng: "Không bằng hợp tác với mẹ đi, để Studio Ca Vân đảm nhận việc sản xuất bộ phim này, nam chính đương nhiên vẫn là con, con cũng không cần chịu bất kỳ một trách nhiệm nào cả."
Còn nữ chính...... Lâu phu nhân không nói rõ, nhưng Sơ Nghiên đương nhiên hiểu ý của bà.
Lợi hay hại nhìn qua là có thể thấy được, Lâu phu nhân đã tính trước mọi việc, ánh mắt dường như có chút trìu mến, Sơ Nghiên nhìn mà ghê tởm.
Mộ lúc sau, cuối cùng Lâu cũng mở miệng: "Bà muốn giành quyền sản xuất?"
Ánh mắt Lâu phu nhân thừa nhận, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đừng nói như vậy, là mưu cầu sự phát triển tốt hơn mới đúng."
Lâu Niệm: "Được."
Sơ Nghiên:??
Được cái gì???
Mặc dù nội tâm Sơ Nghiên cuồn cuộn sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt vẫn trời yên biển lặng, cô tuyệt đối sẽ không làm Lâu Niệm mất mặt trước mặt Lâu phu nhân.
Lâu phu nhân nở một nụ cười vô cùng hài lòng, tự mình đưa bút qua, "Như vậy là đúng rồi." Nói xong, bà ta liếc xéo Sơ Nghiên một cái, ánh mắt rõ ràng tỏ vẻ bà sẽ lập tức thay đổi nữ chính hiện tại.
Sơ Nghiên cũng không muốn xã giao giả tạo với bà ta nữa, lập tức trợn trắng mắt.
Lâu Niệm cầm lấy bút, nhanh chóng ký tên xong.
Lâu phu nhân cười nhận lại hợp đồng, chưa kịp nhìn qua thì đột nhiên cây bút bị nhét lại tay bà.
Sau đó Lâu Niệm mở túi văn kiện ra, lấy ra một phần văn kiện, "Bây giờ có thể tiến hành rồi."
"...... Dì nhỏ."
Không khí trầm mặc một giây.
Sau đó Sơ Nghiên thấy sắc mặt Lâu phu nhân lập tức thay đổi.
Đó không chỉ đơn giản là sắc mặt khó coi, trong ánh mắt của bà ta, ngoài sự kinh ngạc còn có rất nhiều...... vẻ hoảng sợ?
Lâu Niệm bình tĩnh nhìn thẳng bà: "Mẹ tôi, đã từng ký một bản khế ước. Nếu bà bắt buộc tôi phải chuyển giao bất kỳ một phần cổ phần, tiền bạc hay quyền hạn nào, thì một khi hợp đồng có hiệu lực, mọi thứ mà bà sở hữu, bao gồm 30% cổ phần Lâu thị, và quyền sản xuất mà bà vừa mới giành được......"
"Đều thuộc về tôi."
Đây là dịu dàng mà mẹ hắn để lại.
Sơ Nghiên khiếp sợ, cô sắp không hiểu nổi cốt truyện này nữa rồi.
Điều duy nhất có thể rõ ràng chính là, hóa ra Lâu phu nhân không phải mẹ đẻ của Lâu Niệm, mà chỉ mạo danh thân phận của mẹ hắn??
"Cảm ơn bà đã lấy danh nghĩa của bà ấy ở bên cạnh tôi nhiều năm qua, mặc dù hai người có gương mặt giống nhau, nhưng giả chính là giả."
Lâu phu nhân hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã vừa rồi, sắc mặt bà ta xanh mét, hoảng loạn chộp lấy văn kiện mà Lâu Niệm đưa qua, nhanh chóng đọc lướt qua.
Không ngờ lại là thật!
Không ngờ người chị đoản mệnh của bà lại lén lập một bản di chúc ác độc như vậy!
Không, không phải di chúc, bà mạo danh thân phận của chị gái, sống với tư cách là Lâu phu nhân đến bây giờ, về góc độ pháp lý, bản khế ước này là do chính bản thân bà ký!
Điều đáng sợ chính là, Lâu Niệm đã biết, vậy ông cụ Lâu có biết không? Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn âm thầm theo dõi động tĩnh của bà, chờ bà tự tìm đường chết?!
"Lâu, Lâu Niệm," Lâu phu nhân bắt lấy tay Lâu Niệm, "Tôi sai rồi, tôi trả lại quyền sản xuất cho cậu, tôi tin với thực lực của cậu thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!"
Sắc mặt Lâu Niệm bình tĩnh, không nói gì.
"Tài chính...... Còn vấn đề tài chính! Sẽ chuyển tiền ngay lập tức, vốn dĩ tôi cũng muốn đầu tư số tiền đó vào《 Đáy tim 》......"
Lâu Niệm lắc đầu: "Không cần."
Hắn cũng từng cho rằng, mang mặt nạ lâu rồi thì có thể trở thành thật. Hắn cũng từng cảm thấy, nếu mọi người cảm thấy tốt đẹp thì hắn có thể sống giả dối thế này cả đời.
Nhưng...... nhất định phải chạm qua sự ấm áp chân thực rồi, lúc đó mới phát hiện sự dịu dàng giả tạo, hắn không muốn phải chịu đựng thêm một ngày nào nữa.
Lâu Niệm hơi quay đầu, nhìn thấy sự an ủi mềm mại từ trong đôi mắt sáng ngời của Sơ Nghiên.
Hắn định nói gì đó thì bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Sơ Nghiên lấy điện thoại ra, phát hiện thế mà lại là điện thoại của ông cụ Lâu. Cô nhìn Lâu Niệm một cái rồi đứng lên đi ra sân nhỏ phía sau nhận điện thoại.
"Nghiên Nghiên, cháu nhìn thấy bản di chúc đó rồi chứ?"
Di chúc......
Hóa ra mẹ ruột của Lâu Niệm đã thật sự đã qua đời.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?"
"Mẹ của Lâu Niệm khi còn trẻ rất xinh đẹp, nhưng sức khỏe lại không tốt. Ba Lâu Niệm thương con bé, không muốn con bé sinh con, nhưng hào môn nào có chuyện muốn hay không đơn giản như vậy? Sau khi sinh Lâu Niệm, sức khỏe của con bé ngày càng xấu đi, lúc thằng bé được hai tuổi thì qua đời. Nhưng đó là thời điểm quan trọng để hai công ty hợp tác, liên hôn không thể đổ vỡ, vì thế sau khi bàn bạc, hai nhà đã thống nhất để em gái ruột của mẹ thằng bé gả vào...... Hai người giống nhau như đúc, ngay cả ba Lâu Niệm cũng không thể phân biệt được."
Sơ Nghiên giật mình.
Nhưng Lâu Niệm lại phát hiện ra.
Hơn nữa là...... phát hiện ngay từ lúc bắt đầu.
"Chúng ta cho rằng, như vậy cũng tốt cho thằng bé. Nó sẽ không trở nên cực đoan, ích kỷ vì thiếu tình thương của mẹ. Quả thực, Lâu Niệm không trở thành người như vậy, mà lại trưởng thành theo hướng ngược lại —— kìm nén biểu đạt, vô dục vô cầu, bao nhiêu năm nay ta chưa từng thấy thằng bé bức thiết muốn một thứ gì đó, nhưng mà......"
Sơ Nghiên nắm chặt điện thoại, bỗng nhiên vô cùng khó chịu.
Có một người giống hệt mẹ đột nhiên xuất hiện ở nhà, mọi người...... ba, ông nội, đều nói đó chính là mẹ, nhưng từ ánh mắt đầu tiên, Lâu Niệm liền biết, không phải.
Lâu Niệm còn nhỏ như vậy, hắn đã sợ hãi đến mức nào chứ.
"Nhưng mà...... ánh mắt thằng bé nhìn cháu rất khác, Nghiên Nghiên." Giọng ông cụ Lâu lộ ra vẻ tang thương, "Cho nên, nếu có thể, ta hy vọng cháu đừng rời khỏi nó."
Cúp điện thoại, Sơ Nghiên hít sâu một hơi.
Đây là lần đầu tiên, Lâu Niệm từ nam chính cao cao tại thượng biến thành một đứa trẻ cần cô bảo vệ.
Đúng vậy, ánh mắt hắn nhìn cô đúng là rất khác. Hắn đang nói, giúp tôi đi.
Sơ Nghiên nắm chặt tay, Lâu phu nhân ở trong phòng đã có chút điên cuồng, đứng lên quyết liệt nói gì đó. Lâu Niệm bình tĩnh lấy lại phần văn kiện đã bị nhàu.
Sơ Nghiên hung hăng đi vào, cầm ly trà nguội trên bàn lên, hắt vào mặt Lâu phu nhân "xoạt" một cái.
Cô hung dữ vô cùng: "Đừng có quát Niệm Niệm của chúng tôi!"
Lâu phu nhân bị cô quát ngơ luôn.
Sơ Nghiên nắm lấy tay Lâu Niệm: "Lợi dụng bao nhiêu năm như vậy vẫn chưa đủ sao? Phiền mấy người giả nhân giả nghĩa, giả tạo không real một chút nào! Còn mưu cầu sự phát triển tốt hơn nữa chứ, tôi khinh!"
"Tôi! Và hắn," Sơ Nghiên giơ lên nắm tay của bọn họ, "Chúng tôi diễn nam nữ chính là sự phát triển tốt nhất! Hiểu không?!"
Lâu phu nhân: "Cô, cô......"
Sơ Nghiên bắn như súng liên thanh: "Thu dọn đồ của bà rồi về nhà đi! Lâu Niệm nhà chúng tôi sau này không phiền bà lo lắng!!"
Khí nuốt sơn hà một phen, Sơ Nghiên cảm thấy mình quả thật ngầu đến phát khóc, cô kéo Lâu Niệm một mạch đi ra khỏi cái nơi đen đủi này, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại thì thấy ánh mắt Lâu Niệm có chút lơ đãng, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sơ Nghiên dang hai tay ra, dùng sức ôm lấy hắn.
Sau đó buông ra: "Phấn chấn lên nào bảo bối, còn mấy tiểu tiện nhân đang chờ chúng ta xử lý đó!"
"...... Ừ." Lâu Niệm chậm nửa nhịp mới gật đầu, lúc ngồi vào ghế lái, vành tai lại đỏ ửng lên.
Bên kia, Liễu Tử Kỳ đợi tin tức của Lâu phu nhân cả buổi sáng mà mãi không thấy.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của đoàn đội, phốt của Sơ Nghiên vẫn luôn giữ được độ hot cao, hiện tại khu vực bình luận của hot search đã sắp nát tươm rồi. Có lẽ đối phương đã bỏ cuộc rồi, hoàn toàn mất đi mong muốn sinh tồn, mặc cho bọn họ thoải mái khống chế bình luận.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đừng nói là đóng Phó Nguyệt Nguyệt, ngay cả cách nhìn của người qua đường về Sơ Nghiên cũng sẽ hạ xuống mức thấp nhất.
Bên blogger đã gọi đến hai lần, nói là đã chuẩn bị xong, chỉ chờ bên này ra lệnh.
Lâu phu nhân không có ở đây, Liễu Tử Kỳ độc diễn chính, một cảm giác hăng hái trào dâng trong lòng cô ta. Cô ta gửi cho Lâu phu nhân một tin Wechat cuối cùng, đợi năm phút vẫn không có hồi âm.
Blogger gọi đến lần thứ ba: "Có đăng nữa không đây? Đã trưa rồi!"
Liễu Tử Kỳ nhìn nhân viên xung quanh đang chờ cô ta ra lệnh, hít sâu một hơi: "Đăng đi!"
Một đòn cuối cùng, khiến Sơ Nghiên hoàn toàn cút khỏi giới giải trí!
Chẳng bao lâu sau, các blogger lại đồng loạt lên tiếng, tới tấp lấy danh nghĩa của Studio Ca Vân để tag Sơ Nghiên và Studio 20.
【 Đã một ngày rưỡi trôi qua, đương sự @ Sơ Nghiên vẫn không có bất kì phản ứng nào, rùa đen rút đầu quá khó coi đấy. 】
【 Quý công ty không cảm thấy nợ công chúng, nợ fan nguyên tác đông đảo một lời giải thích sao? 】
【 Loại nghệ sĩ không có trách nhiệm, không dám chịu trách nhiệm, hơn nữa còn có phốt không chối cãi được thế này, phải cẩn thận tránh xa ra nha mọi người. 】
Cùng lúc đó, Sơ Nghiên và Lâu Niệm cũng về tới phòng làm việc, Mạnh Long đã đợi từ lâu.
"Anh Long, anh đã xem những cái bọn họ mới đăng chưa?"
Mạnh Long cười cười: "Ừ."
Trong mắt Sơ Nghiên lóe lên một tia sáng: "Đến lượt chúng ta rồi."
Mười phút sau, Sơ Nghiên - người bị mắng đến mức trốn đi, đăng một bài Weibo.
Bài là anh Long dạy cô viết, rất đơn giản, nhưng rất rõ ràng: Mải mê làm việc quá nên không có phát hiện bản thân lại nổi tiếng một phen [ nham hiểm ]. Nghe nói công chúng có chút hiểu lầm về tôi [ tự hỏi ][ tự hỏi ]?
Phía dưới đính kèm với khoảng chín tấm ảnh.
Cư dân mạng ngồi hóng hot search nghe tin lập tức hành động, đổ xô vào Weibo của Sơ Nghiên, click mở chín tấm ảnh kia ra.
Tức khắc điên rồi.
Đó là một bộ ảnh nghệ thuật, phong cách rất riêng biệt và độc đáo. Sơ Nghiên mặc áo ngắn tay màu đen, quần đồng phục, ống quần xắn lên một nửa —— rõ ràng chính là dáng vẻ trong mấy tấm ảnh phốt kia!
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, đánh mắt đậm và son môi màu tím, đẹp đến mức đầy tính công kích. Cô ngồi trên lan can, trong tay cầm một điếu thuốc chưa cháy, nhìn vào ống kính nở một nụ cười xấu xa.
Giữa chín tấm ảnh, trên tấm ảnh ở giữa có chữ —— khi gái ngoan trở thành hoa khôi hư hỏng, một vẻ quyến rũ khác của "Phó Nguyệt Nguyệt"
Cư dân mạng bỗng chốc phát điên —— mấy tấm ảnh phốt lan truyền khùng điên ở trên mạng, cái gì mà ảnh phốt thời cấp ba! Hóa ra là ảnh chụp lén lúc người ta đang chụp ảnh tuyên truyền.
Rõ ràng là cố ý hắt nước bẩn vào cô!
Bình luận tức khắc tăng vọt, khu bình luận của mấy blogger vừa rồi trở thành một biển tấu hài.
【 Vả mặt ha ha ha ha ha a! 】
【 Mấy người nhận tiền làm việc có thể cẩn thận một chút được không! Còn phốt thời cấp ba nữa chứ, mẹ nó suýt nữa tôi đã tin rồi đấy! 】
Vài phút sau, Sơ Nghiên lại đăng một bài Weibo mới. Cô chia sẻ bài Weibo của blogger đầu tiên bịa đặt cô hút thuốc, viết kèm: Hút thuốc có hại có sức khỏe, ừm, tôi chỉ đang cầm một cái điếu nhựa thôi. [ bắn tim ][ hôn hôn ]
Bình luận tức khắc lại bùng nổ ——
【 Ha ha ha ha công khai xử tội!! 】
【 Tôi rất thích bạn đó, lần nào cũng cứng như vậy! 】
【 Ha ha ha ha blogger câm miệng rồi, đúng là nguồn hạnh phúc của tôi trong năm nay! Màn tự tạo trò cười thảm nhất trong lịch sử! 】
Studio Ca Vân yên lặng như tờ.
Liễu Tử Kỳ tức giận đến mức ném điện thoại: Con mẹ nó, tên ẻo lả kia thế mà lại dám lừa cô!!
Lừa cô còn lấy đi một trăm vạn!
Sơ Nghiên quá sảng khoải, nằm ở trên ghế sô pha trong văn phòng Lâu Niệm lướt Weibo, vừa lướt vừa vui vẻ.
Đợt sóng này không chỉ tuyên truyền được bộ phim, mà còn tuyên truyền được tạo hình đa dạng của cô, đúng là huyết kiếm mà!
Tài khoản chính thức của Studio 20 nhanh chóng chia sẻ chín tấm ảnh của Sơ Nghiên, đồng thời cũng tuyên bố sẽ đệ đơn kiện những người tung tin đồn bịa đặt và những bên cạnh tranh ác ý, kiên quyết bảo vệ danh dự của nghệ sĩ. Cuối cùng, nhắc nhẹ là đoàn phim 《 Đáy tim 》đã khởi quay bình thường, mong mọi người chú ý nhiều hơn.
Sơ Nghiên cảm thấy mỹ mãn, nằm ở trên sô pha uống trà sữa.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tài khoản chính thức của phòng làm việc lại chia sẻ một bài Weibo nữa.
Sơ Nghiên sửng sốt, thế mà lại là bài Weibo dài ngoằng kia của Tống Tâm Thuần.
Cô lập tức đứng dậy hỏi Lâu Niệm: "Anh chia sẻ à?"
Lâu Niệm gật đầu.
Hắn mở ra một chiếc video trong máy tính, ánh mắt thanh lãnh.
Muốn vả mặt thì cùng nhau vả.
Đừng kẻ nào hòng chạy.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!