Editor: Độc Ẩm
Trên bục giảng, thầy giáo đang nói về các nhân vật nữ. Phía dưới khán phòng, các nhóm WeChat trên điện thoại của sinh viên đều sắp nổ tung.
—— đương nhiên, đều là những nhóm nhỏ.
Cũng đương nhiên, đều không có Sơ Nghiên ở trong đó.
【 Xinh nhất trường (5)】(tên nhóm chat + số thành viên)
“Có chuyện gì vậy? Sao cô ta lại đột nhiên nổi điên muốn diễn nữ phụ?”
“Ghê gớm thật, cô ta muốn diễn nhân vật nào cũng được chắc? Thuần Thuần, cậu tính thế nào @ Tống Tiểu Tâm”
“Tớ...... Tớ chưa từng nghĩ sẽ diễn nữ chính.”
“Vốn dĩ vai này nên là của cậu, Sơ Nghiên thì biết diễn cái rắm gì, mặt cứng đơ như quan tài”
【 Trong nhà có quặng (4)】
“Vãi, đại tiểu thư từ bỏ cơ hội diễn chính với Niệm ca?!”
“Nhưng mà cũng phải cảm tạ trời đất, đại tiểu thư học hành chẳng ra sao, tôi còn đang sợ cô ấy dở thủ đoạn để đoạt vai chính”
“Dữu tử, vừa nhìn là biết cậu không xem kĩ kịch bản”
“Có gì hot?”
“@shawn Tiếu lão sư mau tới đây đi”
“Đang đến.”
Sơ Nghiên có thể cảm nhận được bầu không khí dậy sóng xung quanh, nhưng cô mặc kệ, bỏ ngoài tai những tiếng ồn ào, nghiêm túc lắng nghe thầy giáo nói về năm màn của vở diễn.
Nhân vật trung tâm của vở diễn là nam chính Tần Thành, nữ chính Lương Lạc Lạc và bạch nguyệt quang của nam chính - Ôn Nhã. Nam chính là một người bị tâm thần phân liệt có hai nhân cách khác nhau, thông qua các tình tiết khi tiếp xúc với bạn gái Lương Lạc Lạc và bạch nguyệt quang Ôn Nhã, sự thật Ôn Nhã đã bị Lương Lạc Lạc giết chết từ lâu dần được hé lộ và những gì nam chính nhìn thấy đều là ảo giác. Mâu thuẫn ngày càng trở nên gay gắt, cho đến khi nam chính nhận ra tất cả mọi chuyện đều là do hắn tưởng tượng, trên thực tế căn bản không có hai người phụ nữ yêu hắn, tranh đoạt hắn, Lương Lạc Lạc và Ôn Nhã đều là nhân cách của hắn biến thành.
Kịch bản viết rất táo bạo, rất có tính thách thức, Sơ Nghiên càng nghe càng nóng lòng muốn thử.
Vở diễn tốt nghiệp này rất quan trọng. Là học viện nghệ thuật nổi tiếng cả nước, tuy có một số sinh viên vào trường bằng quan hệ như Sơ Nghiên, nhưng cũng không thiếu nhân tài thực lực xuất chúng tương lai sẽ là ngôi sao tiền đồ rộng mở. Trong buổi diễn tốt nghiệp, rất nhiều đơn vị truyền thông lớn nhỏ sẽ có mặt, còn có một số đạo diễn, biên kịch cũng tới quan sát, đào đi những người có tiềm năng.
Thật ra nhân vật nào cũng đáng để thử, Sơ Nghiên vốn dĩ muốn thuận theo cốt truyện, ngoan ngoãn mà diễn nhân vật nữ chính. Nhưng cô thật sự không chịu nổi vẻ nhu nhược đáng thương của bạch liên hoa Tống Tâm Thuần nên đã quyết định diễn nhân vật quan trọng nhất “Ôn Nhã“.
Cô ấy là một nhân vật tồn tại trong trí tưởng tượng của nam chính, sặc sỡ lạ lùng, thay đổi thất thường, nếu diễn tốt sẽ vô cùng xuất sắc.
Năm cảnh diễn không phải quá dài, sau khi thầy giáo nói xong, các diễn viên bước lên để diễn tập một lần.
Cảnh thứ nhất là cảnh của nam chính và nữ chính. Lâu Niệm điềm tĩnh đứng ở trung tâm sân khấu, áo sơ mi màu trắng được cắt may tỉ mỉ, sống lưng thẳng thắn, ngũ quan tuấn lãng mà lãnh đạm. Tống Tâm Thuần chần chừ mà đi đến cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Lâu Niệm, mong được chỉ giáo.”
Hai người bọn họ trai tài gái sắc đứng cùng một chỗ thật sự đẹp mắt, đám đông lập tức ồn ào, đặc biệt mấy cô bạn thân của Tống Tâm Thuần, cực kỳ lớn tiếng, chỉ sợ Sơ Nghiên không nghe thấy.
Sơ Nghiên không nói gì, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói dịu dàng: “Không muốn diễn một đôi với Lâu Niệm?”
Sơ Nghiên ngạc nhiên quay đầu lại, thấy gương mặt tươi cười của Tiếu Văn Lễ, chợt nhớ ra biên kịch của vở《 Tâm Tượng 》 này chính là hắn. Tiếu Văn Lễ vốn rất nổi tiếng, đẹp trai, có tài, lại phong độ nhẹ nhàng, hắn vừa xuất hiện ở đây, xung quanh đã không ít người nhìn qua.
Vừa lúc Sơ Nghiên đang có chút thắc mắc về Ôn Nhã, biên kịch lại đang ở bên cạnh, cô xoa xoa tay, ngẩng đầu nhìn hắn đầy mong đợi: “Trong suy nghĩ của anh, Ôn Nhã là người như thế nào?”
Bên kia, bạn thân của Tống Tâm Thuần - Ngô Hiểu Quỳnh căm giận nhìn hai người: “Tiếu Văn Lễ tại sao lại đứng cạnh Sơ Nghiên? Làm sao hai người đó lại quen biết nhau được?”
“Chắc chắn là cô ta gạ gẫm anh ấy rồi,“ Đinh Văn bên cạnh cũng đỏ mắt, “Cô ta cũng thật tinh mắt, biết người ta tốt tính không nổi nóng, liền lì lợm la liếm chứ gì.”
“Không biết xấu hổ......”
Tiếng thì thầm càng lúc càng lớn, Lâu Niệm vừa kết thúc cảnh diễn, hắn quay qua liền thấy hai người sóng vai đứng cạnh nhau, đang rất vui vẻ nói chuyện gì đó, không ai để ý đến ánh mắt của hắn.
“Chị ấy và anh Tiếu đứng cạnh nhau thật là xứng đôi.” Tống Tâm Thuần nhẹ nhàng nói, dường như nói xong mới nhớ ra Sơ Nghiên vị hôn thê của hắn, giọng điệu xin lỗi: “A, em không có ý đó......”
Lâu Niệm cúi đầu, mái tóc đen sạch sẽ, sống mũi cao thẳng. Hắn không nhìn cô, đôi mắt cụp xuống không có cảm xúc: “Không cần giải thích.”
Cảnh của hai người kết thúc, thầy giáo hài lòng khen ngợi vài câu. Tống Tâm Thuần là một sinh viên giỏi tiêu chuẩn, ngoan ngoãn nghe thầy giáo nói xong, ngượng ngùng trở lại với đám bạn thân. Chúng bạn thân sôi nổi khen ngợi: “Thuần Thuần quá đỉnh!”
“Tức nhất không phải là người ta có thiên phú hơn mình, mà là người ta đã có thiên phú lại còn chăm chỉ hơn mình, Thuần Thuần cậu muốn tớ tức chết hả!”
“Đúng vậy, đêm qua Thuần Thuần thức suốt đêm xem kịch bản đó, không giống một số người, suốt ngày chỉ biết kéo chân người khác.”
Sơ - kéo chân người khác - Nghiên hỏi xong một vấn đề cuối cùng, vừa vặn nghe thấy những lời này, trong lòng cười một tiếng: Trùng hợp quá. Cô cũng thức cả đêm xem kịch bản.
Những thắc mắc của Sơ Nghiên đều được giải đáp bằng câu nói “Ôn nhã là hóa thân của dục vọng” của Tiếu Văn Lễ, cô đã biết mình phải diễn như thế nào. Tuy đầu óc của nguyên chủ toàn là “Lâu Niệm”, chưa từng nghiêm túc học diễn xuất, nhưng ở thế giới của cô, để không làm lãng phí học phí mà bản thân làm việc vất vả kiếm được, trước nay cô chưa từng nghỉ một tiết học nào, kiến thức cơ bản nắm rất chắc.
“Cảnh tiếp theo, Tần Thành mơ thấy Ôn Nhã. Lâu Niệm, Sơ Nghiên diễn.”
Tiếng nói vừa dứt, đám đông liền vang tiếng cười nhạo cùng tiếng thì thầm bàn tán.
Sơ Nghiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, Tiếu Văn Lễ thấp giọng an ủi cô: “Đừng căng thẳng, không cần để ý người khác nghĩ gì.”
Hắn từng nghe nói không ít các loại sự tích về Sơ Nghiên, biết cô không có kỹ năng chuyên môn cơ bản. Dù sao đây cũng là tác phẩm tâm huyết của hắn, Ôn Nhã trên thực tế lại là nhân vật quan trọng nhất, nói không lo lắng là giả. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cô lúc hỏi hắn tỉ mỉ từng chi tiết, trong lòng bỗng nhiên liền khoan dung.
Diễn viên cũng cần phải có thời gian trưởng thành, thực lực chưa đủ thì chỉ cần nỗ lực là được.
Sơ Nghiên gật đầu, vừa quay lại liền đối diện với ánh mắt của Lâu Niệm trên sân khấu. Đôi mắt hẹp dài nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Cảnh này là cảnh Ôn Nhã xuất hiện trong giấc mơ của Tần Thành.
“Bắt đầu.”
Tiếng nói vừa dứt, Sơ Nghiên mở ra cánh cửa vô hình, nhẹ nhàng xoay một vòng. Tóc đuôi ngựa lắc lư trong không trung, giống như yêu tinh lặng lẽ tiến vào giấc mơ.
Động tác gọn gàng lưu loát khiến không khí trở nên ma mị, nháy mắt áp xuống những âm thanh ồn ào trong khán phòng.
Lâu Niệm nhìn một màn này, ánh mắt vốn bình tĩnh không gợn sóng hiện lên sự ngạc nhiên.
“Ôn Nhã” nở nụ cười, dáng người mềm mại đi vào phòng ngủ của Tần Thành, nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ hít sâu một hơi, lại quay đầu nhìn Tần Thành đang ngủ say.
Trong nháy mắt kia, biểu cảm của cô biến hóa vô cùng xuất sắc, đôi mắt hơi cụp xuống, môi khẽ mở, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thần thái tươi tắn và nhanh nhẹn ngay lập tức trở nên quyến rũ mê người.
Lúc này, Tần Thành mở mắt.
Ôn Nhã vươn cánh tay trắng nõn như ngó sen kéo hắn dậy, cười khẽ rúc vào trong lòng hắn, giọng nói dụ người phạm tội: “A Thành, anh có nhớ em không?”
Lúc này không có ai coi cảnh này là diễn tập nữa, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm sân khấu đơn giản chỉ có một chiếc ghế dựa, nhìn chằm chằm Sơ Nghiên nhập vai chuyên nghiệp đến há hốc mồm.
Lâu Niệm sững sờ trong giây lát.
Hương vị hắn ngửi thấy trên người Sơ Nghiên lúc này hoàn toàn không giống tối hôm qua ở cửa phòng khách sạn. Hôm qua là một mùi ngọt ngào mà hơi nồng, vô hình trung mà khơi dậy phản ứng sinh lý của người khác, nhưng trong lòng hắn không hề dao động.
Nhưng bây giờ thì khác. Trên người cô truyền đến một mùi hương ngọt ngào của hoa hồng, mang theo sự quyến rũ nhẹ nhàng.
Lâu Niệm cụp mắt, cẩn thận nhìn biểu cảm của người trong lòng, không nhìn ra một chút bóng dáng nào của Sơ Nghiên.
Đây thật sự là Ôn Nhã.
—— là Ôn Nhã mang đến sung sướng cực lạc mỗi đêm trong ảo tưởng của Tần Thành.
Đôi mắt quyến rũ của cô mang theo phần ngây thơ vừa đủ, trong nháy mắt kia Lâu Niệm như bị cô dẫn dắt, ma xui quỷ khiến vươn tay ôm eo cô.
Một động tác khiến hắn biến thành Tần Thành. Dưới ánh trăng ngọt ngào,Tần Thành dường như là khó kìm lòng nổi mà cúi đầu: “Tôi vẫn luôn......nhớ em.”
......
“Bạch bạch bạch.”
Tiếu Văn Lễ vỗ tay trước, sau đó tất cả mọi người đều vỗ tay.
Phùng Dứu chọc chọc Triệu Nhất Minh đang há hốc mồm bên cạnh, nuốt nước miếng: “Đại tiểu thư bị ma nhập hả?”
Triệu Nhất Minh làm dấu chữ thập: “Amen.”
Lúc này Sơ Nghiên mới dứt khỏi cảm xúc của Ôn Nhã. Tay Lâu Niệm vẫn đang đặt trên eo cô, động tác này khiến khoảng cách giữa hai người rất gần. Trên người hắn có mùi hương của tuyết tùng và bạc hà mát lạnh, tròng mắt đen thẫm xinh đẹp khiến người ta không thể nào bỏ qua.
Đầu lưỡi Sơ Nghiên đảo qua hàm trên, không biết nói gì, khô khan nói: “Sa, saranghe?” (Tiếng Hàn: Em yêu anh)
Lâu Niệm hoàn hồn, chậm rãi buông tay, lễ phép kéo ra khoảng cách. Hắn hơi quay đầu sang một bên, kín đáo mà thở sâu một hơi, rồi sau đó mới quay ại thấp giọng nói: “Nghiêm túc nghiên cứu qua?”
【 chỉ số +20】
Sơ Nghiên âm thầm phỉ nhổ, chỉ có nhiêu đây điểm thôi hả, đừng có mà coi thường sự quan trọng của ngôn ngữ!
“Vừa rồi được biên kịch đại nhân chỉ điểm một chút.”
Lâu Niệm nhìn cô, tròng mắt đen thẫm, dừng một giây mới nói: “Rất lợi hại.”
OMG cô được nam chính khen ngợi đó.
Sơ Nghiên kích động, túm lấy tay áo hắn, mắt sáng lấp lánh: “Anh cũng vậy!”
【 chỉ số +50~】
Sơ Nghiên: “......” Hệ thống, ngươi như vậy là có ý gì?
Dưới khán đài, bốn người trong nhóm “Xinh nhất trường” cứng đờ ngồi đó, sắc mặt người nào cũng khó coi.
Ngô Hiểu Quỳnh sắp bóp hỏng tay vịn ghế ngồi, nghiến răng nói: “Tâm Thuần, có phải tiện nhân Sơ Nghiên ngấm ngầm học thêm không?”
Đinh Văn: “Tuyệt đối là có cao nhân chỉ điểm cô ta? Trước kia cô ta toàn diễn với mặt quan tài!”
Sắc mặt Tống Tâm Thuần tái nhợt đến dọa người. Cô thấy Sơ Nghiên túm chặt tay áo Lâu Niệm, nhưng Lâu Niệm cũng không hất ra, thậm chí còn cúi đầu nói gì đó với cô ta. Sau đó Tiếu Văn Lễ, Phùng Dứu cùng Triệu Nhất Minh tiến lên vây quanh hai người, bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Từ khi nào cô ta lại có quan hệ tốt với bọn họ như vậy?
Cô ta dựa vào cái gì mà đứng cạnh Lâu Niệm? Lâu Niệm rõ ràng trước nay đều làm lơ cô ta.
Rốt cuộc là đã sai ở đâu?
—
Ban đêm.
Biệt thự Sơ gia.
Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ ở lầu một, Tống Tâm Thuần tuyệt vọng giãy giụa, mặt đầy mồ hôi lạnh, mày nhíu chặt, vẻ mặt rất thống khổ.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm, Tống Tâm Thuần giật mình kêu lên sợ hãi, ngồi bật dậy.
Sao có thể...... như vậy......?
Giấc mơ quá mức chân thực.
Trong mơ, cô bị Sơ Nghiên chuốc thuốc mê trói vào ghế trong một cái gara bỏ hoang, một người đàn ông xấu xí lực lưỡng xé váy cô, sau đó, sau đó cưỡng gian cô! Cái cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế chân thực đến mức đáng sợ.
Còn Sơ Nghiên thì lạnh lùng đứng ở một bên quay video: “Đây là do mày đáng đời, Lâu Niệm là của tao, Lâu Niệm là của tao......”
Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là điềm báo? Về sau rất có thể Sơ Nghiên sẽ thật sự làm như vậy với cô?
Tống Tâm Thuần chưa hết hoảng hốt, cúi đầu cầm lấy di động. Giờ hiển thị 4:28, đã sang ngày mới. Hôm nay là sinh nhật Lâu Niệm, Lâu gia sẽ tổ chức một bữa tiệc long trọng.
Cô lau mồ hôi lạnh trên mặt, sắc mặt dần bình tĩnh lại——
Nếu thực sự có một ngày như vậy, cô phải tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế), quyết không thể ngồi chờ ngày đó đến.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!