Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 27: Chương 27: Ti tiện




Editor: Độc Ẩm

Tống Tâm Thuần bị đơn phương thông báo tạm thời không cần tới phim trường, khi nào đến lượt cô diễn thì sẽ thông báo cho cô. Cô tức giận đến run cả người, nhưng lại chỉ có thể mỉm cười nói được.

Bộ phim này là do Studio 20* sản xuất nên người ra chỉ thị này đương nhiên là Lâu Niệm.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||

(20 đọc là Nian: Niệm)

Lúc này Tống Tâm Thuần cuối cùng cũng thanh tỉnh mà ý thức được, Lâu Niệm đã thật sự đi ra rồi, hơn nữa...... có thể sẽ không trở lại quỹ đạo ban đầu được nữa.

Đồng thời cô cũng ý thức được, mình không thể treo cổ trên một thân cây như vậy. Đời trước có rất nhiều người vây quanh cô, bây giờ cô lại vì một Lâu Niệm mà che lại hai mắt.

Đỗ Lâm...... Đỗ Lâm đã vô dụng rồi, còn ai nữa?

Tiếu Văn Lễ...... kỵ sĩ vẫn luôn bảo vệ cô!

Lúc chuông điện thoại vang lên, Tiếu Văn Lễ vừa mới mặc quần áo chỉnh tề xong, đang chọn giày để ra ngoài.

Nhìn tên người gọi, Tiếu Văn Lễ nhướng một bên mày, không hiểu cô ta có chuyện gì.

Lần trước thiếu gia đại chiến bạch liên hoa, mấy người anh em theo dõi toàn bộ quá trình, đều biết cô ta và Tiếu Nhu không có việc gì gây sự rồi bị vả mặt liên hoàn như thế nào. Bây giờ nghĩ đến cô ta, tuy không đến mức cười nhạo, nhưng tóm lại trong lòng không quá muốn phản ứng.

Tiếu Văn Lễ nghe điện thoại: “Alo?”

Lúc đầu, bên kia không có động tĩnh gì, Tiếu Văn Lễ alo hai lần nữa, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng sụt sùi khe khẽ.

Khóc??

Tiếu Văn Lễ cảm thấy khó hiểu, đành phải hỏi: “Cô sao vậy?”

Tống Tâm Thuần nghe được giọng nói dịu dàng giống hệt trong trí nhớ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Trước đây hắn đã như vậy, lúc nào cũng dịu dàng tốt bụng, không bao giờ cầu cô đáp lại. Nhưng trong mắt cô chỉ toàn là Lâu Niệm, không hề chú ý đến những điểm tốt của Tiếu Văn Lễ.

Có lẽ ngay từ đầu cô đã chọn sai rồi!

Nếu cô đến gần Tiếu Văn Lễ, hưởng thụ sự ấm áp của hắn, ít nhất bây giờ sẽ không lưu lạc đến tận đây!

“Văn Lễ......” Tống Tâm Thuần nhu nhược đáng thương khóc lóc nói, “Em......”

Tiếu Văn Lễ:?

Sao hắn cứ thấy giọng điệu Tống Tâm Thuần quái quái?

Hai người bọn họ quen thuộc như vậy sao?

Tống Tâm Thuần thấy hắn trầm mặc, cho rằng hắn đang đau lòng cho mình. Cô nhớ tới trước đây Tiếu Văn Lễ luôn mời cô ăn đồ ngọt, nín khóc mỉm cười: “Văn Lễ, có muốn...... ra ngoài một lúc không?”

Lúc này Tiếu Văn Lễ cuối cùng cũng chọn được một đôi giày da, cúi người buộc dây giày, ngồi dậy nói vào điện thoại: “Không được.”

Mặt Tống Tâm Thuần cứng đờ.

Giọng Tiếu Văn Lễ vẫn nhã nhặn: “Đúng lúc hôm nay có việc, cô đi một mình đi.”

Ngón tay Tống Tâm Thuần nắm chặt tay áo, không nhịn được hỏi: “Anh đi đâu?”

“Tôi à......” Tiếu Văn Lễ cười cười: “Đi tham ban* Sơ Nghiên và thiếu gia.”

(Tham ban: Một đoàn làm phim đang quay, không phải là người của đoàn nhưng lại đến thăm đoàn hoặc quan sát bọn họ diễn, chế tác)



Sau khi quay liên tục mấy ngày, ngoại trừ việc dậy sớm khó khăn vì trời trở lạnh thì Sơ Nghiên đã thích nghi với cường độ làm việc này —— hơn nữa còn có sự tiếp viện siêu mạnh từ phía ông chủ nên ngày nào cô cũng rất sung sức.

Vừa vào thu, Sơ Nghiên đã muốn ăn đồ ngọt mỗi ngày. Cô mặc một chiếc áo khoác len cashmere bên ngoài bộ đồng phục học sinh mỏng, ngậm một cây kẹo mút vị xoài trong miệng, run cầm cập chờ đến cảnh của mình.

Tiểu Uông chăm sóc cô xong không biết đã chạy đi đâu, lúc trước thấy hắn mắt đi mày lại với một thanh niên trong đoàn, chắc là đi đu đưa rồi.

Lâu Niệm quay xong một cảnh, đến lượt Sơ Nghiên. Cô cởi áo khoác, tung tăng chạy qua, nhẹ nhàng đụng Lâu Niệm một cái rồi cười toe toét vòng qua hắn.

Lâu Niệm cong môi nhìn theo cô một lúc, lắc đầu đi ra ngoài.

Người ở phim trường đều rất thích Sơ Nghiên, xinh đẹp tốt bụng không ra vẻ, mỗi ngày ăn no liền tràn đầy năng lượng, khiến không khí cả phim trường rất vui vẻ.

Lâu Niệm nghỉ ngơi một lúc, uống cà phê nóng ở ngoài, bỗng nhiên một bàn tay vỗ lên vai hắn: “Mệt à?”

Lâu Niệm quay đầu lại, nhìn thấy Tiếu Văn Lễ, cười nhẹ một tiếng: “Không.”

Tiếu Văn Lễ đã nói trước với hắn là sẽ đến tham ban nên hắn cũng không ngạc nhiên. Dù sao hắn cũng có cổ phần ở phòng làm việc, tác phẩm quan trọng như《 Đáy tim 》hắn đến xem cũng là chuyện nên làm.

Tiếu Văn Lễ nhìn theo hướng hắn đang nhìn, không khỏi mỉm cười: “Em gái nhỏ từ đâu ra thế này.”

Tạo hình này của Sơ Nghiên thật sự rất trẻ hóa, hoàn toàn là hình tượng hoa khôi tuổi học sinh mà sẽ có vô số các nam sinh ở các lớp nhìn vào từ cửa sau lớp học.

Lâu Niệm quay đầu lại, thấy trên tay hắn cầm một chiếc túi: “Mang gì à?”

Tiếu Văn Lễ gật đầu: “Ừ ——”

Lúc này, một người từ xa chạy tới, kéo dài giọng gọi hắn: “Tiếu —— lão —— sư ——”

Tiếu Văn Lễ cười vẫy vẫy tay: “Bạn học Tiểu Nghiên.”

Lâu Niệm liếc xéo hắn một cái, sắc mặt hơi tối lại.

Hắn không biết Tiếu Văn Lễ cũng nói với Sơ Nghiên là sẽ đến tham ban, hắn hoàn toàn không biết được những tương tác riêng của hai người.

Sơ Nghiên vui vẻ chạy đến trước mặt Tiếu Văn Lễ: “Mang theo không?”

“Mang,“ Tiếu Văn Lễ cười đưa trà sữa trong tay cho cô, “Bảy phần đường, thêm khoai viên.”

Lâu Niệm nhìn Sơ Nghiên vui vẻ lấy ống hút ra bắt đầu uống trà sữa, mi tâm hơi nhíu lại.

“Lạnh không?” Tiếu Văn Lễ hỏi.

“Lạnh!” Sơ Nghiên cầm cốc trà sữa.

“Lạnh cô còn muốn thêm đá?”

“Cái này là đá ở bên ngoài mà!”

Lâu Niệm nhìn Sơ Nghiên đứng cạnh Tiếu Văn Lễ cười ríu rít không ngừng, lần đầu tiên cảm thấy tiếng cười kia thật chói tai.

Nghe...... Không vui.

Hắn mở miệng: “Sơ Nghiên.”

Sơ Nghiên quay đầu nhìn hắn: “Hả?”

Lâu Niệm định nói gì đó nhưng đạo diễn ở đằng xa lại gọi tên hắn, Lâu Niệm nắm chặt bàn tay buông bên người, nhưng đành phải đi quay phim trước.

Sơ Nghiên rất vui vì Tiếu Văn Lễ đến tham ban, ở đoàn phim mãi cũng có lúc chán, nhưng Tiếu lão sư là người rất biết nói chuyện. Hai người tán dóc một hồi, Sơ Nghiên nói đến chuyện Lâu Niệm kéo cô ăn gà.

“Oa ông chủ thật sự bất khả chiến bại, thiện xạ chuẩn như thần!”

“Đúng vậy, hắn thường xuyên kéo bọ Dữu Tử nằm.”

Nói rồi hai người liền chơi game.

Lâu Niệm đứng trước ống kính nói thoại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của Sơ Nghiên, vô thức liếc qua bên đó.

“Cắt!”

Đạo diễn ló đầu ra từ phía sau màn hình, “Không tập trung à?”

Lâu Niệm thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm vào một đoạn dây thừng cuộn trên mặt đất, nói nhỏ: “Tôi xin lỗi.”

Đạo diễn cũng không nói gì nữa, dù sao Lâu Niệm cũng là nhà đầu tư, hơn nữa đối phương cũng rất ít khi NG.

Đến lúc hắn quay xong, Sơ Nghiên cũng vừa kết thúc một ván game, nhìn lên thấy Lâu Niệm đang đi tới, cô cười gọi: “Ông chủ có chơi không? Tiếu lão sư cũng đỉnh lắm!”

Tiếu lão sư.

Hôm nay cái tên này xuất hiện quá nhiều lần.

Mắt Lâu Niệm tối sầm lại, bên tai vang lên giọng nói ung dung của Sơ Nghiên, “Biết đâu một ngày nào đó tôi có thể gặp được người kéo tôi thoát khỏi nỗi đau này......”

Hắn cụp mi xuống, sắc mặt khó coi, xoay người bỏ đi.

Sơ Nghiên: “?”

Cô chớp mắt, hỏi Tiếu Văn Lễ: “Có phải hắn tức giận không?”

Tiếu Văn Lễ đương nhiên nhìn ra tâm trạng Lâu Niệm không tốt, nghĩ một chút là có thể hiểu nguyên nhân tại sao. Nhưng hắn không ngờ Lâu Niệm lại...... Trước khi về nước, tất cả những gì hắn nghe được là vị hôn thê trên danh nghĩa Sơ Nghiên này theo đuổi Lâu Niệm điên cuồng như thế nào, hoàn toàn không màng đến thái độ lãnh đạm của Lâu Niệm.

Bây giờ xem ra...... Tình hình dường như đảo ngược.

Tiếu Văn Lễ gật đầu: “Đúng là tức giận.”

Sơ Nghiên nghi hoặc: “Vì sao?”

Tiếu Văn Lễ liếc nhìn cô một cái, phát hiện cô nàng ngốc nghếch này thật sự không hay biết gì, mà Lâu Niệm lại là kiểu người không hay biểu đạt. Tiếu Văn Lễ không khỏi thở dài.

...... Lại có chuyện khiến hắn phải nhọc lòng rồi.

Lâu Niệm quay lại phòng nghỉ với vẻ mặt lạnh lùng, cảm thấy ngọn lửa này đến mà không hề có nguyên do, hơn nữa còn rất ti tiện.

Hắn nhắm mắt ngồi im một lát, sau đó mở điện thoại ra ——

Đặt một đồng đồ ăn lớn.

Tiễn đi Tiếu Văn Lễ nói lời sâu xa, Sơ Nghiên không thấy bóng dáng Lâu Niệm ở phim trường.

Còn đang tức giận sao?

Sơ Nghiên cảm thấy không hiểu ra sao, không khỏi cũng có chút không vui.

Không bao lâu sau đã đến giờ cơm tối, ngày thường Sơ Nghiên đều cùng Lâu Niệm mở tiệc, hôm nay chắc không thể ăn cùng được rồi......

Tiểu Uông biết cô không ăn cơm hộp nên cũng không lĩnh cho cô, đã sớm ôm phần của mình đi nói chuyện nhân sinh với cậu thanh niên kia rồi.

Đói quá QAQ

Sơ Nghiên ôm bụng đi dạo quanh phim trường, đi một hồi bỗng nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.

Nhìn qua, đó là phòng nghỉ nơi mà cô và Lâu Niệm thường ăn cơm. Lúc này cửa phòng mở toang, hình như không có người.

Sơ Nghiên nhìn cánh cửa kia, chớp mắt mấy cái.

Tôi chỉ lấy một cái bánh mì nhỏ của hắn thôi.

Trộm.

Sơ Nghiên nhìn bốn phía xung quanh một chút.

An toàn √

Cô nhón chân, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng nghỉ, từ từ thò nửa đầu vào.

Không có ai, an toàn √

Trên bàn không có nhiều đồ ăn, có hai hộp hình như là mì chua cay, còn có một hộp bánh ngọt.

Sơ Nghiên lại gần cái bàn, cúi đầu cẩn thận từng li từng tí mở hộp.

“Còn có......”

“Á!”

Tiếng nói đột nhiên vang lên dọa Sơ Nghiên sợ run người, quay đầu lại mới nhìn thấy Lâu Niệm đang dựa vào tường, đúng góc chết mà vừa rồi cô không thể nhìn thấy.

Bốn mắt nhìn nhau.

Xấu hổ!

Ăn vụng bị phát hiện làm sao đây!

Lâu Niệm hít sâu một hơi, tiến lên một bước: “Món em thích......”

Sơ Nghiên đưa ra quyết định trong một giây!

Cô nhanh chóng quay người lại, cầm lấy một chiếc bánh vòng, sau đó vèo một cái ——

Chạy!

Lâu Niệm: “......”

Lúc này hắn mới chậm rãi lấy ra hai túi đồ ăn lớn từ phía sau, bên trong toàn là những món mà Sơ Nghiên thích ăn.

Sơ Nghiên nhanh chóng chạy xa, vừa chạy vừa cảm thấy mình thật sự quyết đoán kịp thời!

Chỉ cần tôi chạy nhanh, ông chủ sẽ không đuổi kịp tôi.jpg

_______

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.