Editor: Độc Ẩm
Sơ Nghiên lập tức nhớ tới người lúc nãy suýt va vào đài hành quyết, chẳng lẽ là người đó làm?
Nếu hỏng cả thì còn có thể đối phó bằng cách bỏ luôn đạo cụ này, nhưng một bên có còng tay một bên không có, lúc nữa đến đoạn còng tay cô sẽ lộ tẩy ngay!
Trong phút chốc, Sơ Nghiên có chút luống cuống, theo bản năng nhìn về phía Lâu Niệm. Chỉ đối diện nửa giây thôi nhưng cô biết nhất định Lâu Niệm cũng đã phát hiện ra, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, khẽ gật đầu trấn an cô.
Sơ Nghiên bất giác cảm thấy an tâm hơn, cố gắng bình tĩnh lại và diễn tiếp.
Ngược lại, Tống Tâm Thuần không bị ảnh hưởng chút nào, vẻ mặt ghen ghét hết sức chân thực, thể hiện tất cả ác ý khi tình yêu bị chen ngang. Sơ Nghiên cảm thấy mình như một con rối bị giật giây, đầu gối quỳ mạnh xuống đài nhưng lại không thể biểu lộ vẻ đau đớn.
Lúc cầm tay trái của cô lên, Tống Tâm Thuần hơi khựng lại, Sơ Nghiên trấn tĩnh: Lộ tẩy thì lộ tẩy, cô chuẩn bị lâu như vậy, không thể bởi vì sai sót này mà hủy hoại toàn bộ.
Lương Lạc Lạc: “A Thành! Không phải anh vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc ai là thật, ai là giả sao?”
“Chỉ cần anh giết cô ta, tất cả sẽ sáng tỏ. Giết......”
Ôn Nhã bị còng một bên tay, sợ hãi tuyệt vọng nhìn về phía Tần Thành: “Đừng mà......”
Tần Thành mang vẻ mặt thống khổ, loạng choạng đi về phía cô. Ánh đèn sân khấu biến đổi chập chờn, cường điệu hóa chuyển động của diễn viên, Tần Thành ôm đầu, trống rỗng, đau khổ giãy giụa giữa hư ảo và hiện thực.
Trong những cảnh trước, Sơ Nghiên đã thể hiện hoàn hảo một Ôn Nhã tốt đẹp, mà lúc này, cô quỳ đối diện với khán giả như đang chuộc tội, lại như vô tội đến cực điểm.
Lương Lạc Lạc cầm lấy tay phải của cô, xích sắt trống không xẹt qua mu bàn tay, Sơ Nghiên cụp mắt, tim như nhảy lên đến cổ họng ——
Bỗng nhiên, ánh đèn trước mặt bị chặn lại.
Sau đó, một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay trống không của cô.
Tần Thành —— Lâu Niệm quỳ gối trước mặt cô, che đi cổ tay trống không của cô. Cùng lúc đó, một lưỡi dao đâm vào thân thể, hoa hồng tội ác nở rộ trên làn váy bông trắng.
Kinh ngạc qua đi, Ôn Nhã lưu luyến giơ tay chạm vào mặt Tần Thành, đôi mắt cô trong veo như nước, lông mi cong cong từng sợi, giọt nước mắt ngưng tụ ở khóe mắt nhanh chóng lăn xuống.
Thế giới tưởng tượng mà Tần Thành xây dựng sụp đổ, khi ánh đèn sân khấu sáng lên, chỉ còn một mình hắn rơi lệ trong căn phòng trống rỗng.
—
Rèm sân khấu khép lại, khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, Sơ Nghiên lại rụt vai cúi đầu đi vào hậu trường.
Động tác kia của Tần Thành là do Lâu Niệm tự thêm vào, tuy hắn diễn rất hoàn hảo, nhưng cảm giác làm liên lụy người khác thực sự rất tệ.
Bắt gặp bóng lưng của cô, Lâu Niệm hơi nhíu mày. Đang muốn đi theo thì bị Tống Tâm Thuần ngăn lại với vẻ mặt vui mừng: “Vừa rồi em sợ muốn chết! May mà anh phản ứng nhanh.”
Lâu Niệm mặt không biểu cảm mà liếc cô ta một cái, nhấc chân rời đi.
“Lâu Niệm!” Tống Tâm Thuần gọi lại hắn, cắn môi: “Tối nay em sẽ làm món cua hấp gừng mà bác gái nói anh thích. Tối nay anh...... có về không?”
Mặc dù cô chưa dọn hẳn vào Lâu gia nhưng đã ra vào rất thường xuyên, có điều gần một tháng nay chỉ chạm mặt Lâu Niệm hai ba lần.
Dưới ánh mắt chờ mong của cô, người đàn ông lạnh như băng kia vẫn lãnh đạm buông một chữ.
“Không.”
Mặt Tâm Thuần tái nhợt, sững sờ đứng tại chỗ.
Lúc này, rất nhiều phóng viên xông tới, Tống Tâm Thuần đứng một mình lẻ loi quả thực chính là một con dê con đợi làm thịt.
Trước các máy quay và ánh đèn flash, Tống Tâm Thuần thu lại vẻ mặt mất mát, nở nụ cười ngọt ngào chân thành: “Chào mọi người, tôi là Tống Tâm Thuần.”
Sơ Nghiên ngồi trong phòng thay đồ không một bóng người, có chút ảo não, lại không thể nghĩ ra ai là người đã động tay vào đạo cụ. Gây ra sự cố như vậy là phá hủy công sức của tất cả các diễn viên, ai mà ngu như thế?
Tay nắm cửa bị vặn ra, có người mở cửa điềm tĩnh đi vào.
Sơ Nghiên bơ phờ quay đầu nhìn, quả nhiên là Lâu Niệm.
“Anh không bị phóng viên chặn lại sao?”
“Trốn được,“ Lâu Niệm đi đến trước mặt cô, cúi đầu, “Em sao vậy?”
Sơ Nghiên buồn bực gãi gãi tóc: “Cảm giác làm hỏng chuyện.”
Nếu cô kiểm tra đạo cụ trước khi lên sân khấu thì đã không xảy ra chuyện như vậy, cũng sẽ không liên lụy Lâu Niệm che chắn cho cô. Hơn nữa còn vì sự cố đó mà cảm xúc của cô bị gián đoạn, đánh giá theo tiêu chuẩn của cô thì là không đạt yêu cầu.
Lâu Niệm hơi ngẩng mặt lên, dưới mí mắt mỏng là đôi mắt đen sâu thẳm, mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Hắn cảm giác như mới quen biết Sơ Nghiên gần đây, một Sơ Nghiên sẽ nghiêm túc suy ngẫm từng lời thoại, sẽ đau lòng tự trách vì mắc lỗi. Trước đây Lâu Niệm hầu như không để ý đến vị hôn thê trên danh nghĩa này, nhưng hắn nhớ mang máng cô vốn là người phô trương phóng túng.
Bây giờ lại không giống như vậy.
Nhiều thêm chút gì đó...... rất đáng yêu, khiến người ta không nhịn được mà muốn tìm hiểu sâu hơn.
Lâu Niệm nhẹ nhàng nói: “Không có.”
Sơ Nghiên ngơ ngác ngẩng đầu, môi hơi hé mở: “Hả?”
Lâu Niệm kéo cô đi ra ngoài: “Tôi thấy rất tốt.”
Ở hậu trường, Tống Tâm Thuần bị bao vây tầng trong tầng ngoài, trả lời truyền thông một cách khéo léo. Tất cả ống kính đều hướng về phía cô khiến Tống Tâm Thuần thậm chí còn tưởng mình đã nổi tiếng.
Lúc này, ở hành lang xuất hiện hai bóng người. Không biết là ai hét lên: “Nam chính đến rồi!”
Các phóng viên nghe thấy thì lập tức vác đồ nghề chạy về phía Sơ Nghiên và Lâu Niệm.
“Xin hỏi Lâu Niệm tiên sinh, anh đánh giá thế nào về màn biểu diễn ngày hôm nay? Trong tương lai anh định sẽ đi theo phong cách diễn nào?”
“Sơ Nghiên tiểu thư hôm nay đã tỏa sáng trong vai nữ số 2, vừa rồi hai vị xuất hiện cùng lúc, có phải mối quan hệ riêng tư rất tốt hay không?”
“Lâu Niệm tiên sinh sẽ ký hợp đồng với Lâu thị chứ?”
“Xin hãy trả lời!......”
Lâu Niệm rất thoải mái, nhưng Sơ Nghiên thì cả hai đời đều chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như thế này, cô theo bản năng lùi lại phía sau Lâu Niệm.
Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Lâu Niệm vang lên bên tai, nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy: “Đừng sợ.”
“Tôi biết là ai làm.”
Sơ Nghiên đột nhiên quay đầu nhìn hắn.
Đèn flash kêu “tách tách” không ngừng, chiếu sáng nửa bên mặt Lâu Niệm, từ lông mày đến chóp mũi đều vô cùng anh tuấn. Khoảnh khắc đó, Sơ Nghiên dường như nhìn thấy trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn có một thứ gọi là dung túng.
“Đừng nhìn tôi,“ Lâu Niệm nghiêng mặt, “Nhìn máy ảnh.”
Sơ Nghiên khẽ hít sâu một hơi, đứng bên cạnh Lâu Niệm, nhìn vào ống kính nở nụ cười rạng rỡ.
Tống Tâm Thuần lạc lõng đứng tại chỗ, từ xa nhìn hai người đang bị vây quanh, bàn tay vô thức siết chặt lại.
Lâu Niệm đương nhiên đi đến đâu cũng là tâm điểm, còn Sơ Nghiên thì chắc chắn là đứng cạnh hắn để ké fame, cô mới là nữ chính của vở diễn! Sắc mặt Tống Tâm Thuần rất khó coi, trong lòng cô không hiểu sao lại có cảm giác bất lực.
Dường như có một điều gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo, nhưng cô không thể sắp xếp lại được.
Lúc này, điện thoại đang bị siết chặt trong tay vang lên tiếng “tinh tinh”, có tin nhắn mới. Tống Tâm Thuần mở ra, đọc lướt qua, bỗng nhiên gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
Sơ Nghiên nói đến mức khô cả miệng, khó khăn lắm mới ứng phó được với cánh phóng viên, cô kéo Lâu Niệm đến một chỗ vắng người, sốt ruột hỏi: “Là ai vậy?”
Lâu Niệm: “Đầu tiên ——”
Còn chưa dứt lời thì điện thoại lại vang lên tiếng thông báo.
Lâu Niệm mở ra xem, tắt chuông, nhét lại vào túi: “—— ăn cơm đã.”
Sơ Nghiên chần chờ: “Không có ai tìm anh sao?”
“Không có,“ Lâu Niệm thản nhiên nói, “Tôi muốn ăn lẩu mini.”
Sơ Nghiên: “Không có nồi.”
“Trứng hấp cũng được.”
“Không có trứng!”
Lâu Niệm lẳng lặng nhìn cô, rõ ràng mặt không biểu cảm nhưng không hiểu sao lại có vẻ như ai oán.
“...... Được rồi.” Vừa rồi quả thật thiếu gia đã cứu cô, Sơ Nghiên liếm liếm môi, “Vậy, anh có muốn......ăn xiên que không?”
Mười phút sau, Maybach khởi động, chạy về phía phố ăn vặt lớn nhất thành phố.
Trong điện thoại bị tắt chuông, nhóm chat【 trong nhà có quặng (4)】 vẫn đang nhảy tin nhắn.
“Thiếu gia, cậu đi đâu vậy?! @ Lâu Niệm @ Lâu Niệm @ Lâu Niệm”
“Tiệc mừng công, tiệc mừng công, rốt cuộc có đến không đó?”
“Tiếu lão sư, anh có ở cùng cậu ấy không?”
“Không có ( cười ra nước mắt)”
“Hay là bỏ trốn với chị dâu rồi?!”
Hai người lái xe đến một tiệm đồ nướng được đánh giá cao, trang trí rất đơn giản, bên ngoài kê ba bộ bàn ghế nhựa. Sơ Nghiên không ngậm thìa vàng lớn lên nên không lạ gì với khung cảnh thế này.
Chuyện khiến cô thấy lạ là Lâu Niệm cũng rất thoải mái.
Hắn đã thay một chiếc áo sơ mi phẳng phiu được cắt may vừa vặn tôn lên thắt lưng hoàn hảo của mình, tay áo xắn lên tỉ mỉ, tay chống trên bàn nhựa vẫn cao quý mà không ngạo mạn.
Sơ Nghiên phát hiện, dường như hắn rất thích những đồ ăn đậm đà tuy không tốt cho sức khỏe như thế này, sở dĩ hắn toàn bảo cô nấu ăn chắc cũng vì cô nặng tay nêm nếm, đặc biệt rất thích dầu vừng.
Ở tầng lớp của Lâu Niệm, có lẽ ngoài cô ra thì không có ai có thể đến những nơi như thế này cùng hắn. Nghĩ như vậy, Sơ Nghiên có chút thông cảm với hắn, cầm thực đơn lưu loát gọi một danh sách dài.
Chẳng mấy chốc, những đĩa xiên thịt lần lượt được đưa lên, cánh gà, xiên thịt bò, xiên thịt dê, tất cả đều được tẩm đầy bột ớt và bột thì là. Còn có bánh mì nướng mật ong giòn rụm, thịt xông khói cuốn, xiên đậu phụ, một đĩa cà tím nướng tỏi và sò điệp xào tỏi.
Chai nước ngọt thủy tinh được bật ra, dòng nước màu cam sủi bọt khí rót qua thực quản làm dịu đi cái nóng của mùa hè.
Hai người vẫn ăn như rồng cuốn như thường lệ, càn quét sạch sẽ, Sơ Nghiên lại no căng.
Gần đây cô không kiểm tra cân nặng nhưng cô linh cảm đó sẽ là một con số rất đáng sợ.
“Anh cố ý đúng không?” Sơ Nghiên tựa lưng vào ghế ngồi, “Cho tôi ăn béo thành heo, rồi không có công ty nào chịu ký hợp đồng với tôi, không có phim đóng, không có công việc, trở thành một tên lính mới thê thảm......”
Lâu Niệm văn nhã ăn xong một xiên chả cá cuối cùng, rút khăn giấy lau miệng, sau đó mới nói: “Thế thì ký với tôi.”
Sơ Nghiên vuốt bụng: “Hả?”
“Ký hợp đồng với phòng làm việc của tôi,“ Lâu Niệm nhìn cô, “Không nhiều tài nguyên lắm, nhưng có thì chính là của em.”
Sơ Nghiên tự nhiên bắt được bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, hơn nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Trong truyện gốc không có tình tiết này đâu!
Ngay cả nữ chính cũng chỉ ký hợp đồng với Lâu thị chứ không phải phòng làm việc của Lâu Niệm tự thành lập —— đùa hả, toàn bộ tài nguyên của Lâu thị đều dồn cho Lâu Niệm đấy!
Ngón tay Lâu Niệm gõ gõ cánh tay: “Thế nào?”
Sắc mặt Sơ Nghiên thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ còn lại vẻ cảm động.
Cô nghĩ nhất định là thái độ nghiêm túc và sự chuyên nghiệp của mình đã được hắn công nhận, khiến hắn cảm động!
Sơ Nghiên có chút ngượng ngùng, thâm tình hỏi: “Xin hỏi, ngài thưởng thức điểm gì ở tôi?”
Lâu Niệm nghĩ một lát.
“Nấu ăn ngon.”
“......” Sơ Nghiên bóp gãy cây xiên tre cái “rắc”, “Thật là vinh hạnh.”
Lâu Niệm cong môi cười, lấy điện thoại ra click mở một đoạn video cho cô xem.
Sơ Nghiên hầm hừ, nhưng vẫn tò mò nhìn vài giây, đột nhiên mở to hai mắt: “Đây là?!”
Lâu Niệm gật đầu: “Người động tay với đạo cụ.”
Trong đoạn video giám sát ở hậu trường nhà hát, người đó mặc kín mít, không thể nhìn rõ mặt. Nhưng Lâu Niệm lại lấy được đoạn video giám sát ở cửa siêu thị cổng tây trường học.
Thân hình và động tác của người đàn ông kia khiến Sơ Nghiên cảm thấy quen quen nhưng lại không nghĩ ra là ai. Mãi đến khi hắn tháo khẩu trang xuống vì quá nóng, Sơ Nghiên mới nhìn rõ.
“Là hắn?!”
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!