Edit: Sơn Tra
Giang Nhu nghe được tin tức, trưa hôm đó bèn cùng Lê Hân ôm An An đến trường học.
Trung học số một đã nghỉ hè, nhưng cổng trường vẫn rất náo nhiệt, từ xa đã nhìn thấy biểu ngữ màu đỏ treo trên cổng lớn, bên trên in tên những học sinh trúng tuyển vào các trường đại học trọng điểm.
Thị lực của Giang Nhu tốt, cô nhìn thấy xếp thứ hai chính là tên mình, xếp hạng nhất là một bạn học ban khoa học xã hội, người nọ thi đậu đại học đứng đầu cả nước.
Kỳ thật điểm của Giang Nhu có thể đăng ký vào một trường đại học tốt hơn, nhưng bởi vì lúc này là điền nguyện vọng trước rồi thi nên cô không dám điền nguyện vọng quá tốt, cũng chọn một chuyên ngành cũng không quá phổ biến.
Nhưng đối với Giang Nhu mà nói, có thể thi đậu đã là một chuyện rất tốt.
Lúc vào trường, Giang Nhu nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc, đều là bạn học lúc trước, bọn họ nhìn thấy cô, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.
Giang Nhu không thay đổi nét mặt đi về hướng phòng Giáo vụ, lúc đi ngang qua khu dạy học còn nhìn thấy cô chủ nhiệm Tằng Thiến đang cười tủm tỉm nói chuyện với mấy giáo viên khác.
Giang Nhu chào hỏi: “Em chào cô.”
Tằng Thiến nhìn thấy cô, vẫy tay: “Đến đây.”
Sau đó đắc ý giới thiệu với mấy giáo viên bên cạnh: “Đây là học sinh của tôi, tên Giang Nhu. Đều là tại tôi lúc điền nguyện vọng đã bảo em ấy đừng điền nguyện vọng quá tốt, tới giờ làm chậm trễ con bé, nếu không đã có thể đậu Đại học Z hay Đại học F, hiện tại ngẫm lại là trong lòng thấy khó chịu.”
Giang Nhu mỉm cười đi qua: “Cô đừng nói như vậy, trình độ của em không đủ, cho dù cô có bảo em điền nguyện vọng tốt hơn em cũng không dám điền, lần này hoàn toàn là do may mắn.”
“Hơn nữa, Đại học G vẫn luôn là đại học trong mơ của em, em đã thỏa mãn lắm rồi.”
Nữ giáo viên bên cạnh Tằng Thiến cười nói: “Lúc nãy cô thấy em đã điền chuyên ngành Trung y, sau này hãy cố gắng mà học tập, giáo viên như bọn cô ít nhiều cũng có chút bệnh trong cơ thể, học thành tài rồi về xem bệnh cho bọn cô nhé.”
Một nữ giáo viên khác hỏi: “Sao lại chọn Trung y? Không phải cô chủ nhiệm của em nói tiếng Anh của em tốt hay sao? Sau này tiếng Anh sẽ rất phổ biến, tốt nghiệp xong cũng dễ tìm việc làm.”
Nụ cười trên khuôn mặt Giang Nhu gia tăng: “Em rất thích văn hóa Trung y, cũng muốn hiểu biết sâu hơn về lĩnh vực này.”
Cô nói lời này là thật lòng, lúc Kim Đại Hữu đến nhà ăn cơm đã nói, bạn học của hắn đều rất khinh thường Trung y, cảm thấy Trung y đều là cặn bã, hắn nghe xong mà rất khó chịu, mắng bọn họ sính ngoại.
Lúc ấy cô nghe xong cũng không thoải mái, bởi vì đã từng tiếp xúc với nghề cảnh sát, cô hiểu rất rõ văn hóa xâm lược vẫn luôn tồn tại, đặc biệt là ngành Trung y này, cực kỳ nghiêm trọng, vừa bị nước ngoài tuyên truyền lí luận ác ý, làm mài mòn tín nhiệm của dân chúng với Trung y, vừa đánh cắp những phương thuốc quý giá.
Trước kia cô cũng từng nghe bạn học nói, thuốc bắc cũng không phải là không tốt, mà là rất nhiều dược liệu tốt đều lưu lạc qua nước ngoài, hiệu quả của dược liệu gắn liền với dược liệu, tác dụng chữa bệnh của những dược liệu có nguồn gốc không giống nhau cũng khác nhau, nước R mỗi năm đều dành rất nhiều tiền mua hết những dược liệu tốt nhất của Trung Quốc, mà người trong nước chỉ có thể sử dụng hàng có nguồn gốc ở nơi khác.”
Thậm chí lúc còn đi học cô đã nghe giáo viên nói đến một trường hợp, nói mấy chục năm trước có một bác sĩ Trung y vì muốn bảo vệ một phương thuốc Trung y mà dẫn đến việc cả nhà đều bị hại chết, sự kiện đó vô cùng là tàn nhẫn.
Trung y cũng không kém hơn Tây y, hai mươi năm sau, đại dịch toàn cầu xảy ra, lúc quốc gia nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh, Trung y phát huy tác dụng rất lớn.
Giang Nhu cũng tự cảm thấy bản thân là người rất mâu thuẫn, đã từng cảm thấy mệt mỏi, vất vả khi học và thực tập công việc cảnh sát, một mặt siêng năng, chăm chỉ làm việc, một mặt thì luôn muốn đổi công việc.
Nhưng vào lúc điền nguyện vọng, trong lòng cô vậy mà còn muốn điền nguyện vọng cảnh sát, bởi vì cô đột nhiên lại phát hiện, tuy rằng lúc trước chịu rất nhiều cực khổ, nhưng hiện tại hồi tưởng lại thì cảm thấy rất viên mãn, làm cho người ta cảm thấy hoài niệm.
Chẳng qua cô vẫn rất lý trí, biết thể chất của bản thân hiện tại không có cách so với đời trước, cô của đời trước luôn nằm trong những cái tên đứng đầu khi huấn luyện, gia cảnh cũng rất trong sạch.
Hiện tại thì quên đi, không nói đến chuyện Lê Tiêu bị bắt vào tù bao nhiêu lần, tuy rằng không lưu lại tiền án, nhưng nếu muốn tra cũng sẽ tra được ngay. Quan trọng nhất chính là, nhà mẹ đẻ của Giang Nhu chính là một quả bom hẹn giờ.
Cô không muốn về sau khi mình còn chưa tốt nghiệp đã bị cả nhà này liên lụy.
Tằng Thiến vỗ vai cô, khích lệ: “Cố gắng học tập, mặc kệ là chuyên ngành gì, học tốt thì đều là nhân tài.”
Giang Nhu gật đầu, rất đồng ý với quan điểm này.
Nói thêm mấy câu rồi dẫn Lê Hân và An An rời đi, lúc tới phòng Giáo vụ, vừa mới lên cầu thang đã nhìn thấy có mấy người bước ra từ trong văn phòng, một trong số đó chính là Trương Bình.
Trên tay Trương Bình là hai phong thư, nghe tiếng bước chân, cô nàng theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn, thấy người đến là Giang Nhu, tươi cười rạng rỡ vẫy tay: “Mình còn định đi tìm cậu đó, mau tới đây đi, đây là giấy báo trúng tuyển của cậu.”
Giang Nhu sải bước đi tới, đưa tay nhận lấy giấy báo trúng tuyển bìa da màu đỏ của mình, bên trên là tên trường đại học và một bức ảnh cổng trường, trông rất tráng lệ.
Không khỏi cười một tiếng, sau đó hỏi Trương Bình: “Của cậu là trường nào vậy?”
Trương Bình nhún vai: “Không trúng tuyển nguyện vọng một, cũng may đậu nguyện vọng hai, là Đại học Sư phạm tỉnh lị.”
Ngày đó Giang Nhu đã nghe cô nàng nói nguyện vọng đầu tiên của cô nàng là Đại học Sư phạm thủ đô.
Bèn an ủi: “Không sao hết, sau này cậu có thể thi lên thạc sĩ của Đại học Sư phạm thủ đô.”
“Thi lên thạc sĩ?”
Tin tức ở huyện thành nhỏ này rất hạn chế, học sinh không hiểu biết nhiều lắm về thế giới bên ngoài, thứ bọn họ nghe được nhiều nhất chính là đại học, cảm giác chỉ cần thi đậu đại học thì hết thảy sẽ hoàn mỹ.
Một bạn học nam đẹp trai đứng bên cạnh nói thêm: “Chính là nghiên cứu sinh, lên trên nữa chính là tiến sĩ, sau khi có bằng thạc sĩ có thể giảng dạy ở đại học.”
Trương Bình nghe xong cảm thấy chuyện này quả thật rất lợi hại, cũng cảm thấy cách mình rất xa vời, do dự hỏi: “Có phải thi rất khó hay không?”
Từ trước đến nay cô nàng chưa từng nghĩ đến việc trở thành giáo viên ở đại học, cha mẹ cô nàng chỉ là nông dân bình thường, mong ước lớn nhất của bọn họ đối với cô nàng chính là sau khi tốt nghiệp đại học thì trở lại huyện thành tìm một công việc văn phòng, bọn họ cảm thấy như vậy đã là tốt nhất.
Giang Nhu giải thích: “Cuối cấp đại học mới có thể thi, còn bốn năm nữa, cậu chuẩn bị sớm một chút là được.”
Trương Bình gật đầu, trong lòng có chút dao động.
Nam sinh bên cạnh Trương Bình bất ngờ hỏi Giang Nhu: “Sao cậu lại đột nhiên điền nguyện vọng tỉnh G, trước kia không phải nói muốn thi vào đại học ở thành phố S sao?”
Giang Nhu ngẩng đầu liếc nhìn người nọ một cái, đây là Văn Dương mà Trương Bình đã nhắc tới, bề ngoài mảnh khảnh, sạch sẽ, ôn hòa, nhã nhặn, nhưng cậu ta thấp hơn Lê Tiêu nửa cái đầu, vóc dáng của Lê Tiêu rất cao, khoảng một mét tám mươi sáu đến một mét tám mươi bảy, Giang Nhu cũng không tính là thấp, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, cô chỉ cao đến cằm hắn.
Văn Dương chắc là cao khoảng một mét bảy mươi tám, ánh mắt cậu ta lướt qua mặt Giang Nhu, sau đó chuyển đến trên người bé con trong lồng ngực Lê Hân ở phía sau, đối diện với khuôn mặt nhỏ tròn trịa, trắng trẻo kia, cậu ta mơ hồ tìm thấy mấy phần bóng dáng của Lê Tiêu ở đó.
Cậu ta có chút ấn tượng với Lê Tiêu, dù sao nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai như vậy cũng rất hiếm thấy.
Mà đứa nhỏ này, rất giống với người kia.
Trong lòng có chút thắt lại.
Giang Nhu còn chưa mở miệng đã có người không chờ nổi mà cướp lời: “Chồng cô ra hẳn là đang ở tỉnh G, người một nhà muốn đoàn viên đây mà.”
Giang Nhu nhìn về phía nữ sinh nói chuyện, khóe môi nữ sinh kia hiện lên một nụ cười, thấy Giang Nhu nhìn qua, cô ta thu lại nụ cười, ra vẻ vô tội hỏi: “Tôi đoán sai sao?”
Giang Nhu nhíu mày, cảm thấy người này nói chuyện rất lạ.
Lê Hân phía sau tiến lên, đột nhiên nói: “Tôi nhớ chị, lần trước đến đây báo danh, là chị đứng sau lưng cười nhạo chị của tôi, nói thành tích của chị ấy lúc còn học ở trường đã không tốt, tham gia thi đại học thì có thể đậu được cái gì?”
Nói xong ánh mắt chuyển về phía giấy báo của cô ta: “Ồ, thì ra là Cao đẳng số hai của thành phố chúng ta, hình như thi không tốt lắm nhỉ? Không có tốt như chị của tôi.”
Nữ sinh kia nghe xong đỏ mặt, vội giấu giấy báo trong tay ra sau lưng, tức giận nói: “Mày nói bậy bạ cái gì vậy?”
Lê Hân trừng mắt: “Tôi không có nói bậy, mấy người nói chuyện lớn tiếng đến như vậy, chúng tôi cũng không có bị điếc.”
Ánh mắt lại đảo qua mấy người bên cạnh cô ta.
Trên mặt mấy người kia đều có chút xấu hổ, bọn họ cũng không thi tốt như Giang Nhu.
Giang Nhu cũng không phải người dễ chọc, trực tiếp nói với Lê Hân: “Đi thôi, không có gì phải so đo, người không có bản lĩnh mới có thể thích lớn tiếng ồn ào.”
Nói xong xoay người rời đi.
Lê Hân ôm An An, “xùy” một tiếng với mấy người kia rồi xoay người đi theo.
Cảm thấy vô cùng hả giận.
Để lại mấy nữ sinh đen mặt đứng tại chỗ mà không có cách nào phản bác lại lời này.
Văn Dương ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của Giang Nhu, trong ấn tượng của cậu ta, Giang Nhu là một người rất nhát gan, nhu nhược, cho dù bị người khác ức hiếp cũng không dám đáp trả, chỉ biết im lặng chịu đựng. Cô chưa bao giờ có dáng vẻ giống như hiện tại, dám trắng trợn, táo bạo trào phúng ngược lại.
Trương Bình cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến cái gì nên nhanh chóng đuổi theo.
Đuổi kịp tới nơi, cô nàng hỏi Giang Nhu có biết thi lên thạc sĩ thế nào hay không.
Giang Nhu nói với cô nàng: “Thi lên thạc sĩ không giống với thi đại học, chủ đề là do giáo viên ở trường mà cậu đăng ký đưa ra, chia ra thi viết và thi vấn đáp. Về phần thi viết, cậu cần phải liên hệ với những sinh viên của trường và cố gắng tìm bài giảng của giáo viên đó, cho dù không có cũng không sao, có các chủ đề được quy định sẵn, hầu hết các câu hỏi được lấy từ đó, cậu chỉ cần nghiên cứu kĩ trong sách là được. Thi vấn đáp cần cậu đi hỏi những đàn anh đàn chị đã thi trước kia, học hỏi kinh nghiệm từ chỗ bọn họ…”
Cô nói rất nhiều, Trương Bình vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, mãi cho đến khi ra cổng trường, Giang Nhu mới nói: “Muốn thi thì cố gắng thi đi, có một số người còn thi đậu văn bằng hai của Đại học Sư phạm thủ đô, cậu nhất định cũng có thể.”
Trương Bình nghe xong kích động gật đầu: “Mình vốn định nghỉ hè sẽ đến thành phố S làm thêm, hiện tại quên đi, đành ở lại huyện thành tìm chút việc làm, dành thời gian đọc sách.”
Giang Nhu vẫy tay: “Mình đi đây, sau này thường liên lạc.”
Trương Bình dừng lại, nhìn Giang Nhu rồi vẫy tay: “Được, sau này thường liên lạc.”
Trên đường trở về, Giang Nhu đột nhiên muốn ăn bánh kem.
Tuy rằng hiện tại cô chưa từng tổ chức sinh nhật, nhưng vẫn quyết định khao bản thân một bữa.
Vì thế cô ôm con gái, dẫn theo Lê Hân đến phố Nam.
Phố Nam có một cửa hàng bánh kem rất nổi tiếng, Giang Nhu mua một phần bánh kem tám tấc, bởi vì còn phải đợi trong chốc lát, Giang Nhu dứt khoát tranh thủ đi dạo chợ.
Bọn họ đi dạo khoảng một giờ, mua thịt và rau dưa, quay trở lại cửa hàng bánh kem rồi lấy bánh kem đi về nhà.
Ba người đi một con đường tắt, con đường này gần hơn một chút, An An trong lồng ngực Giang Nhu có chút mê man, không được bao nhiêu tươi tỉnh, lúc này sắp đến giữa trưa, trời có hơi nóng.
Giang Nhu nhìn mà đau lòng, bèn lột một quả nho vừa mua đút cho cục cưng ăn.
Quả nho có hơi chua, bé con vừa nếm một miếng, khuôn mặt nhỏ liền nhăn lại.
Giang Nhu nhìn mà cười, dời quả nho ra xa một chút: “Còn muốn ăn nữa không?”
Bé con chép miệng nhỏ, sau đó duỗi tay muốn lấy, hiển nhiên là có thể ăn tiếp.
Bên trong quả nho có hạt, Giang Nhu không dám cho bé con ăn hết, chỉ dám cầm trong tay cho cục cưng ăn một vòng bên ngoài.
Răng của bé con còn chưa có mọc dài, lưu lại ba dấu răng nhỏ trên quả nho tròn trĩnh, trông vô cùng đáng yêu.
Đúng lúc này, Lê Hân đi phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhỏ giọng nói: “Chị, phía trước có phải cô vợ của tên Hà Văn Hoa đó hay không?”
Giang Nhu nghe xong lời này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy cách đầu ngõ phía trước không xa, một nam một nữ đang lôi kéo đi về phía này. Cô vừa liếc mắt đã nhận ra người nam, ngoài Hà Văn Hoa thì không có ai khác, người nữ cô không quen biết, nước da bánh mật, dáng người hơi béo, trước ngực còn ôm một đứa bé.
Giọng nói của người phụ nữ sắc bén: “Anh đang cho ai xem sắc mặt đó? Giả vờ cái gì chứ, lúc trước anh nhờ tôi bức cho em trai anh là Lê Tiêu bỏ học, hiện tại thì làm con trai ngoan cho người ta sao? Anh nghĩ rằng người khác không biết anh đang suy tính cái gì hay sao? Còn đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi…”
Lê Hân tới gần Giang Nhu: “Chính là chị ta, lần trước em và thím Vương đi chợ có nhìn thấy chị ta, là thím Vương chỉ cho em.”
Giang Nhu gật đầu, kéo người trốn sang tàng cây bên cạnh.
Đường tắt bên này có chút rộng rãi, bởi vì phía trước bên phải có nhà vệ sinh công cộng.
Phía xa, Hà Văn Hoa đen mặt đi phía trước, nghe xong lời này, đột nhiên xoay người cho người phụ nữ một cái tát.
“Bốp ——” một tiếng giòn vang, vừa nghe đã biết dùng không ít sức lực.
Người phụ nữ có vẻ hoang mang khi bị đánh, ngẩng đầu không thể tin tưởng: “Anh đánh tôi sao? Anh mà cũng dám đánh tôi!”
Sau đó điên cuồng kêu to: “Có tin tôi đến trường của anh nói ra chuyện tốt lúc trước anh làm hay không?”
Sắc mặt của Hà Văn Hoa cũng khó coi đến cực điểm: “Nói đi, không phải thằng khốn Lê Tiêu đó dạy cô dùng **** *** với trẻ vị thành niên để uy hiếp tôi sao?”
Vẻ mặt của người phụ nữ đông cứng lại.
Hà Văn Hoa một tay bóp chặt cô cô ta, vẻ mặt dữ tợn nói: “Đừng cho rằng tôi cưới cô là vì sợ, có bản lĩnh thì đi đi, xem tôi làn thế nào xử chết cô.”
Người phụ nữ kia có lẽ là do chưa từng nhìn thấy một mặt như vậy của Hà Văn Hoa, cả người đều bị dọa sợ, vẻ mặt thống khổ túm lấy tay hắn, ánh mắt hoảng sợ.
Sức lực trên tay Hà Văn Hoa càng lúc càng lớn.
Đứa bé trong lồng ngực người phụ nữ dường như ý thức được cái gì, đột nhiên “oa oa oa” khóc thành tiếng.
Hà Văn Hoa nhìn thoáng qua, lạnh mặt ném tay ra, xoay người rời đi.
Nào biết vừa xoay người thì đối mặt với Giang Nhu.
Giang Nhu nghe thấy tiếng em bé khóc nên đi ra, lúc này đối mặt với người kia cũng không sợ, chỉ là bình tĩnh liếc mắt một cái, ánh mắt đảo qua người phụ nữ sau lưng hắn.
Sau đó, dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô ôm bé con đi về phía trước.
Lê Hân xách theo đồ ăn cùng bánh kem đi theo ở phía sau.
Ngược lại với cô, Hà Văn Hoa thì dừng lại, lúc Giang Nhu đi ngang qua, hắn quay đầu liếc nhìn một cái rồi híp mắt.
Chờ đi xa, Lê Hân nhịn không được hỏi: “Vừa rồi bọn họ đang nói anh rể sao?”
Nghe có chút không thích hợp.
Giang Nhu “ừ” một tiếng, kể lại đại khái chuyện trước kia của Lê Tiêu: “Cho nên sau này nếu em nghe thấy ai nói gì về anh rể thì cứ mắng ngược lại, anh ấy là bị người ta đổ oan.”
Lê Hân nghe xong rất tức giận: “Thế nào lại như vậy? Sao anh rể lại không đánh chết hắn ta?”
Nói xong còn đá vào bức tường bên cạnh.
Giang Nhu: “...”
Cô xem như đã nhìn ra, cô bé này bề ngoài nhìn thì ngoan ngoãn, kỳ thật trong bụng ẩn giấu sự táo bạo, cá tính.
Vội nói: “Anh rể em đã đánh rồi, bọn họ cũng sống không tốt. Em đừng có học theo anh rể em, làm việc phải dùng đầu óc, đừng suốt ngày đánh đánh giết giết như mấy tên côn đồ.”
Lê Hân không lên tiếng, nhưng vẫn là cảm thấy chưa nguôi giận.
——
Sau khi về nhà ăn trưa xong, Giang Nhu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bé con hiện tại đã có thể được người ta đỡ đi đường, Lê Hân ở phía sau nâng hai bên dưới nách của cô bé, chân ngắn cũn cỡn bắt đầu bước đi một cách khập khiễng.
Lúc Giang Nhu ở trong phòng đi tới đi lui, bé con đuổi theo ở phía sau, ôm chặt lấy chân Giang Nhu rồi ngẩng đầu lên cười, lộ ra ba chiếc răng sữa nhỏ.
Sau đó Giang Nhu sẽ cúi người hôn bé con một cái.
Lê Hân còn đưa bé cưng theo chơi trốn tìm, hai người nấp sau cửa, sau đó ló đầu vào phòng nhìn Giang Nhu.
Giang Nhu bèn phối hợp giả vờ không phát hiện, cố ý hỏi: “Ui? An An đâu? An An chạy đi đâu rồi?”
Cục cưng cười vô cùng vui vẻ cười khúc khích, lúc Giang Nhu phát hiện ra mình thì lại càng phấn khích chạy đi.
Như ba kẻ dở hơi.
Trong nhà nhìn như cũng không có đồ gì nhưng khi thu dọn thì lại rất nhiều, quần áo của Giang Nhu và An An, giày dép, còn có chăn và ga trải giường… nhét vào hai túi lớn cũng không đủ.
Giang Nhu dứt khoát bỏ xuống, quyết định ngày mai lại tiếp tục thu xếp.
Buổi tối, Giang Nhu và Lê Hân ăn hết số bánh kem còn dư lại.
An An hẳn là rất thích ăn món này, cái miệng nhỏ ăn liên tục không ngán.
Nhưng Giang Nhu không cho con gái ăn nhiều, cầm quả nho đút bé con.
Giang Nhu cũng cắt hai khối đem sang bên cạnh. Thím Vương nhà bên biết sáng mai cô sẽ đi, sáng sớm hôm sau đem qua hai hũ kẹo sữa để cô mang theo ăn dọc đường.
Giang Nhu còn nhờ Lê Hân đi đến nhà Chu Kiến, hỏi thử xem cô ấy có cần mang theo thứ gì hay không.
Lúc Lê Hân trở về còn cầm theo nửa túi da rắn đựng lạp xưởng, khô cá và vịt xông khói, Lê Hân còn nói: “Chị dâu cực kỳ nhiệt tình, nói những thứ này chia đều cho hai nhà chúng ta.”
Giang Nhu dở khóc dở cười, sợ đem theo không hết nên bỏ lại một ít đồ của nhà mình, cùng lắm thì đến lúc đó mua ở bên kia.
Buổi chiều, Giang Nhu cùng với Lê Hân quét dọn nhà cửa, giặt giũ và cất giữ những đồ vật không cần thiết, cũng lấy quần áo cũ ra phơi để bớt đi mùi mốc.
Lúc bọn họ đang bận rộn, Chương Yến đột nhiên tìm tới.
Chương Yến hẳn là đi bộ tới, trên người toàn là mồ hôi, bà ta vừa vào cửa nhìn thấy Giang Nhu đã vội nói: “Mẹ nghe nói con thi đậu phải không?”
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại cực kỳ chắc chắn.
Con bé Hoàng Thanh Thanh cùng thôn thi không đậu nên ở nhà khóc lóc om sòm, cha cô ta mắng cô ta vô dụng, nói cô ta không thể so sánh được với Giang Nhu.
Lời này truyền khắp trong thôn, cuối cùng không biết ai nói, nói Giang Nhu nhà bà ta thi đậu một trường đại học danh tiếng, đứng nhất toàn trường, hiện tại đã truyền khắp trung học số một.
Chương Yến không nghĩ tới Giang Nhu lại có biết cạnh tranh như vậy, nếu biết cô có thể thi tốt đến như vậy, bà ta lúc trước cũng sẽ không nói muốn gả cô cho tên mặt rỗ trong trấn, sinh viên thời này còn khan hiếm, bọn họ rất nổi tiếng trong thành phố.
Chương Yến hối hận không thôi.
Lần này bà ta mang theo một rổ trứng gà, cười tủm tỉm nói: “An An đâu? Sao lại không thấy con bé, mẹ cố ý mang trứng gà đến cho con bé ăn đây.”
Dáng vẻ niềm nở, thân thiết, khác xa hoàn toàn so với bộ dạng cao ngạo, ghét bỏ trước đây.
Giang Nhu cạn lời: “Không cần, An An dị ứng với trứng gà, mẹ lấy về cho em trai ăn đi.”
Chương Yến làm như không nghe thấy: “Con đang dọn đồ làm gì đây? Sao nào, muốn đi đâu?”
Giang Nhu lười trả lời bà ta, đứng bên bồn nước ở góc tường giặt giày. Chương Yến thấy cô không lên tiếng thì thở dài, ra vẻ tận tình khuyên bạn: “Mẹ biết con hận chuyện lúc trước mẹ làm, nhưng mẹ là mẹ con, chẳng lẽ lại đi hại con? Con nói thử xem, có phải thành tích của con trước kia rất kém cỏi hay không? Trương mặt rỗ người ta chỉ là có vẻ ngoài xấu, nhưng người ta có tiền, đối tốt với con, sao lại không vui? Vừa xấu vừa nghèo giống như cha của con, ngày tháng nhất định rất khổ sở.”
“Đương nhiên, là mẹ không nghĩ tới con lại biết ganh đua như vậy, nếu sớm biết con có thể vào đại học, mẹ nào sẽ từ bỏ mà gả con ra ngoài? Không nói chuyện khác, trong ba chị em, có phải mẹ yêu thương con nhất hay không?”
Giang Nhu không muốn nghe mấy lời tẩy não này, tức giận nói: “Hiện tại nói lời này có ích gì? Con cũng đã lấy chồng rồi.”
Chương Yến cười niềm nở hơn: “Đồ ngốc này, lấy chồng rồi thì vẫn có thể ly hôn, cái thằng Lê Tiêu đó thì có thể có tiền đồ gì, chỉ là một tên côn đồ, đi theo nó chỉ thiệt thòi.”
Giang Nhu khó có thể tin quay đầu liếc bà ta một cái.
Chương Yến híp mắt cười: “Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, trong thôn chúng ta không phải không có người sinh con xong rồi bỏ trốn, một con vịt trời thôi có gì đâu mà luyến tiếc, nếu con thật sự không yên tâm, để đó cho mẹ nuôi dưỡng, mẹ đảm bảo sẽ nuôi cho con một đứa nhóc trắng trẻo, mập mạp. Còn về phần Lê Tiêu, nó ngoại trừ khuôn mặt thì có thể có cái gì.”
“Mẹ nghe nói bên ngoài phức tạp, nó lại có khuôn mặt như vậy, con có tin hay không, cho dù nó không đi tìm phụ nữ, phụ nữ bên ngoài cũng sẽ tới tìm nó. Đàn ông đều thích có con trai, con lại chỉ sinh một đứa con gái, hơn nữa lúc trước cũng là con chủ động đi theo ăn vạ nó, lỡ như nó ở bên ngoài mà có thích ai, ai da, đừng trách mẹ không nhắc nhở con.”
“...”
Giang Nhu lại lần nữa cảm thán, cũng khó trách mấy người nhà họ Giang đều bị bà ta dỗ dành đến nghe lời, tài ăn nói này thật là đỉnh, chuyên nói trúng tim đen của người ta.
Nếu đổi lại là người khác nghe những lời này, trong lòng có thể đã sinh ra một cái gai.
Chỉ sợ đời trước “Giang Nhu” cũng đã nghe những lời này, cộng thêm một số nguyên nhân khác, mới có thể lựa chọn vứt bỏ An An mà chạy trốn với kẻ có tiền.
Giang Nhu dùng sức vẫy đôi giày trong tay, nước trên giày trực tiếp văng lên người Chương Yến ở bên cạnh, cô cũng mặc kệ, xoay người đi ra sân, trải giày ra phơi.
Chương Yến đột nhiên bị dính đầy nước, sắc mặt có chút khó coi: “Con nhỏ này.”
Giang Nhu đứng lên, ra vẻ kinh ngạc nhìn bà ta: “Ui, mẹ còn ở đây sao? Con còn tưởng mẹ đi rồi chứ, sao từ nãy đến giờ lại không lên tiếng?”
“...”
Chương Yến nào còn không nhìn ra là cô đang cố ý? Sắc mặt thay đổi, tức giận đến ngực phập phồng không ngừng, có lẽ là do từ trước đến nay chưa từng thấy ai mềm cứng không ăn như vậy.
Lê Hân nghe được động tĩnh bên ngoài nên ôm An An ra xem, nhìn thấy Chương Yến, liếc mắt một cái đã nhận ra, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.
Chương Yến vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cô bé, ánh mắt ngầm có ý đánh giá, thiếu nữ trước mặt trắng trẻo, sạch sẽ, dáng vẻ xinh đẹp không thể kém hơn Giang Nhu.
Bà ta lúc trước cũng có nghe nói chuyện của Phó Tiểu Nguyệt, hình như bị cảnh sát đưa đi, cho nên không xác định hỏi một câu: “Đây là con út?”
Giang Nhu nhíu mày, đứng ở bậc thang ngăn cản người: “Không phải, đây là Lê Hân, em họ của Lê Tiêu, em út được người ta nhận nuôi, cùng cha mẹ nuôi chuyển đến nơi khác sống rồi.”
Chương Yến bĩu môi, vừa nghe là em họ của Lê Tiêu thì đã ngừng tâm tư.
Ở trong lòng bà ta, họ Lê đều không phải thứ gì tốt.
Đuổi người đi xong, Lê Hân hỏi Giang Nhu: “Chị, bà ta sẽ không đến nữa chứ?”
Giang Nhu nói: “Đừng sợ, sau này có ai hỏi em cứ nói mình là em họ của Lê Tiêu, chứng thực cái thân phận này.”
“Dạ.”
Buổi tối, Giang Nhu làm một bàn thức ăn ngon chiêu đãi chú thím Vương.
“Chú, thím, một năm tới em gái con đành nhờ hai người chiếu cố, trường học của con bé lo cơm trưa, con chỉ là cảm thấy con bé đi học mỗi ngày, trở về còn phải tự mình lo cơm chiều thì quá rắc rối, bèn nghĩ đến việc cọ cơm nhà chú thím, không cần nấu món gì ngon đâu, hai người ăn gì con bé ăn nấy, con bé rất dễ nuôi.”
Thím Vương cười cực kỳ vui vẻ: “Ai da, không cần khách sáo đâu, nói thẳng một tiếng là được, còn làm nhiều đồ ăn như vậy, lần trước Lê Tiêu cứu chú con, thím cũng không biết cảm ơn mấy đứa như thế nào.”
“Vừa khéo, kể từ sau khi Quân Quân vào đại học, trong nhà quạnh quẽ đi không ít, Hân Hân qua đây ăn cơm, chú thím ước còn không được, trong nhà cũng nhiều hơi người hơn.”
Giang Nhu mỉm cười, kêu Lê Hân đứng lên kính rượu hai người, còn dặn dò hai người: “Lúc chị không có ở nhà, em nhớ phải chăm chỉ đó. Lúc nghỉ thì giúp thím trông sạp, ở nhà thì chủ động làm việc nhà, có biết hay không?”
Lê Hân kính rượu xong ngồi xuống, nghe lời này thì nhanh chóng gật đầu.
Thím Vương đánh yêu cô: “Nào cần khách sáo đến như vậy?”
Lại hỏi: “Khi nào con đi?”
Giang Nhu nói: “Ngay sáng ngày mai, đồ đạc có hơi nhiều, Hân Hân sẽ cùng xuống phía Nam với con, khi nào khai giảng thì đưa con bé trở về.”
“Xuống phía Nam xem thử cũng tốt, nơi đó là thành phố lớn, nơi này của chúng ta không so được, đến đó nâng cao hiểu biết, sau này phấn đấu vượt qua kì thi.”
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Giang Nhu và Lê Hân cùng xuất phát.
Thím Vương nhà bên cũng dậy rất sớm, không nói lời nào đã qua đây hỗ trợ, Giang Nhu rất cảm động, để bà tiếp nhận lấy bé con trong lồng ngực mình, sau đó chia bớt một cái túi trong tay Lê Hân.
Thím Vương nói rất nhiều trên đường, cảm khái về sau không có nhiều cơ hội gặp mặt, hi vọng cô và Lê Tiêu xuống phía Nam làm nên nghiệp lớn, để cho Lâm Mỹ Như và những người khác nhìn xem ai hơn ai.
Như một người lớn trong nhà.
Lúc tiễn Giang Nhu lên xe, đôi mắt thím Vương ửng đỏ, bà nói: “Sau này có rảnh thì về thăm chú thím.”
Cánh mũi Giang Nhu chua xót, cô vẫy tay: “Chắc chắn rồi, thím giữ gìn sức khỏe, sau này đón thím xuống phía Nam chơi.”
“Ai da.”
An An vừa lên xe đã tỉnh, sau khi xe lăn bánh, bé con dán lên kính cửa sổ nhìn ra ngoài, Giang Nhu cầm tay nhỏ của con gái vẫy vẫy: “Nói tạm biệt bà Vương đi nào.”
Cục cưng cái gì cũng không hiểu, nhưng lúc này lại không ngừng vùng vẫy cánh tay.
Giang Nhu cúi đầu hôn lên đầu con gái: “Đừng buồn nhé, mấy ngày nữa chúng ta lại có thể nhìn thấy bố.”
Nghe nhắc đến bố, An An ngẩng đầu nhìn Giang Nhu, sau đó vùi đầu vào lồng ngực cô.
Bốn ngày sau, Giang Nhu tới ga tàu hỏa của tỉnh G, cô và Lê Hân xách túi lớn túi nhỏ đồ đạc đi ra ngoài, Giang Nhu còn an ủi: “Không xa đâu, đi ra ngoài, đối diện chính là trạm xe buýt công cộng.”
Nào biết vừa mới ra nhà ga đã nhìn thấy Lê Tiêu đang chờ ở bên ngoài, bên cạnh còn có một chiếc mininus cũ đang dừng.
Lê Tiêu cũng nhìn thấy họ, vội vàng tiến lên đón người, túi da rắn nặng nề trong tay Giang Nhu và Lê Hân bị hắn nhẹ nhàng xách mỗi tay một chiếc, nhanh chóng ném vào trong minibus.
Giang Nhu và Lê Hân thở phào nhẹ nhõm, Giang Nhu ôm An An theo ở phía sau, Lê Tiêu cất đồ xong thì xoay người lại nói: “Anh đã thuê căn nhà nhỏ gần Đại học G, có hai phòng, vừa vặn để một phòng cho Lê Hân.”
Giang Nhu hỏi hắn: “Chu Kiến đâu?”
Lê Tiêu đến gần, duỗi tay muốn ôm An An, ngoài miệng trả lời: “Hắn không ở nơi này, căn phòng của anh lúc trước để cho hắn ở, chỗ đó gần cửa hàng hơn một chút.”
Giang Nhu gật đầu.
An An trong lồng ngực cô thấy ông bố trở nên đen thui dang tay muốn ôm mình, trực tiếp vặn vẹo thân mình, ôm chặt lấy cổ Giang Nhu không cho hắn ôm.
Giang Nhu dở khóc dở cười, hôn lên trán cô: “Làm sao vậy? Đây là bố mà.”
Lê Tiêu thấy thế, tức giận duỗi tay xoa đầu con gái: “Bố ruột mà cũng không quen biết sao?”
Bé con vặn vẹo đầu nhỏ không cho hắn sờ.
Giang Nhu mỉm cười: “Không phải lúc ở nhà biết đi gặp bố còn rất vui vẻ hay sao?”
Lại nói với Lê Tiêu: “Mấy ngày trước biết là muốn tới tìm anh, trong miệng cứ lặp đi lặp lại không ngừng, con bé hiện tại đã biết kêu tên anh rồi đấy.”
Chỉ là gọi không rõ lắm, gọi Lê Tiêu mà nghe giống như xin chào: “Đừng thấy con bé còn nhỏ, nhưng hầu như nghe hiểu mọi thứ đó. Hơn nữa trí nhớ cũng cực kỳ tốt, em dạy con bé một vài động tác chẳng hạn như chúc Tết hay tạm biệt, con biết chỉ học một lần đã biết, chỉ là không thích mở miệng.”
Lê Tiêu rất thích nghe cô nói những chuyện này, nụ cười trên mặt cũng gia tăng.