Editor: Hạ Cẩn
Lúc Nguyễn Thu Thu ngủ dậy, đầu óc ong ong.
Cô chỉ nhớ là mình ngồi trên sofa chơi điện thoại, sau đó, trở về phòng ngủ bằng cách nào, sao lại nằm trên giường thì hoàn toàn không có ấn tượng.
“A.”
Cô uống rượu!
Cô xỏ dép lê, dụi dụi mắt đẩy cửa ra, Trình Tuyển dựa vào bàn, vừa xem điện thoại vừa ăn cơm nắm. Nguyễn Thu Thu nói theo phản xạ: “Đã để cơm nắm ra ngoài tủ lạnh một lúc chưa?”
Trình Tuyển gật đầu. Nguyễn Thu Thu dặn anh rất nhiều lần, mặc dù anh ngại phiền nhưng vẫn làm theo.
“Vậy là tốt rồi.”
Nguyễn Thu Thu dùng tay chỉnh lại mái tóc rối, ngượng ngùng hỏi: “Có phải tối hôm qua em lại uống say không?”
Trình Tuyển im lặng.
“Em không mượn rượu làm càn?” Nguyễn Thu Thu không nhớ gì, sợ mình lại làm ra chuyện gì không hay ho.
Trình Tuyển chậm rãi nói: “Em đạp anh một cái.”
Nguyễn Thu Thu: “???”
Cô mà lại đạp anh?!
Nhìn Trình Tuyển không giống đang giả vờ, Nguyễn Thu Thu xấu hổ: “Không đạp đến..... Ừm, bộ phận quan trọng nào đó chứ.”
Ánh mắt Trình Tuyển lay động, Nguyễn Thu Thu không khỏi càng thêm căng thẳng.
“Không phải -----”
“Eo đau.”
“Eo?!... A, là eo.” Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm.
Trình Tuyển sâu xa hỏi: “Em cho rằng là đâu?”
“Khụ khụ khụ.....”
Vấn đề này, Nguyễn Thu Thu từ chối trả lời.
Cô xoay người đi toilet rửa mặt, Trình Tuyển tiếp tục ăn cơm nắm, mấy phút sau, trong toilet truyền đến tiếng Nguyễn Thu Thu kinh ngạc hét lên.
“Ớ! Cổ em bị làm sao vậy? Sao lại sưng đỏ ở đây?”
Trình Tuyển suýt bị nghẹn cơm nắm.
Nguyễn Thu Thu đẩy cửa toilet ra, một tay lôi cổ áo ra, chỉ chỉ vào cổ của mình cho Trình Tuyển xem, bên phải cái cổ thon dài có một vết tích đỏ bừng, so với da thịt trắng nõn lại càng thêm tươi sáng bắt mắt.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt Trình Tuyển cứng ngắc.
Nguyễn Thu Thu: “Không phải là.....”
Trình Tuyển: “.....”
Nguyễn Thu Thu: “Không phải là trong nhà có sâu đấy chứ? Nguy rồi, nguy rồi, anh nhanh đi siêu thị mua thuốc sát trùng về đi, sớm diệt tận gốc.”
Trình Tuyển: “.....”
Nguyễn Thu Thu thật sự không nghĩ nhiều thế nên bác nông dân Trình tiên sinh thành công thoát khỏi hiềm nghi. Nguyễn Thu Thu soi gương nhìn nửa ngày trời, vẻ mặt buồn bực, chỗ rõ ràng như vậy lại bị cắn một phát, quá chướng mắt, nhỡ đâu mấy ngày nữa vẫn không hết, bị đồng nghiệp trong công ty truyền nọ truyền kia cũng không hay.
Cô tìm kem che khuyết điểm, cẩn thận đắp lên một tầng lại một tầng phấn, sau khi xác định nó không còn quá rõ ràng nữa mới trở lại phòng khách.
Trình Tuyển ăn một cái cơm nắm từ nãy đến giờ, Nguyễn Thu Thu hoài nghi anh đang có tâm sự.
“Hôm qua anh ngủ không ngon sao? Sao cứ thấy anh là lạ thế?”
Trình Tuyển nhìn cô, trong đầu hiện lên hình ảnh mềm mại động lòng người của Nguyễn Thu Thu. Cô nằm trên giường, phong tình vạn chủng, kiều diễm xinh đẹp, mắt say lờ đờ mông lung gọi ca ca.
“Cơm nắm không ngon.”
Nguyễn Thu Thu tin thật.
“A, vậy lần sau đừng mua vị này nữa.”
Trình Tuyển mua thuốc, dưới sự chỉ đạo của Nguyễn Thu Thu, “sát trùng tất cả các gian phòng một lần“. Khiến Nguyễn Thu Thu thất vọng là, đã mấy ngày trôi qua, đừng nói là xác côn trùng ngay cả một cái chân cũng chẳng thấy.
Có lẽ thuốc trừ sâu này hiệu lực không cao, cũng có lẽ lũ côn trùng cảm giác được nguy hiểm nên bỏ nhà đi bụi.
Chỉ là từ đó về sau, Nguyễn Thu Thu cũng không bị côn trùng cắn nữa, cũng an tâm phần nào.
Sau một trận mưa xuân, những cây anh đào trong công viên đã bắt đầu xuất hiện nụ hoa non mịn, lộc non xanh ngát, hoa rụng rực rỡ, người người đạp thanh du ngoạn. Tranh thủ lúc mọi người chưa đến nhiều đạp hết nụ hoa, Nguyễn Thu Thu kéo Trình Tuyển đi ngắm hoa.
Ngắm hoa đương nhiên phải mặc váy đẹp, Nguyễn Thu Thu mặc váy dài màu xanh, trông cô càng thêm xinh đẹp động lòng người. Trên đường đi cô hớn ha hớn hở, chuẩn bị chụp mấy bức ảnh thật xinh đẹp.
Đương nhiên, nếu có thể trông cậy vào Trình Tuyển thì tốt hơn.
Trên đường đi, Nguyễn Thu Thu dặn đi dặn lại Trình Tuyển, “Lát nữa anh nghe theo em, em bảo chụp thế nào thì anh phải chụp thế.”
Trình Tuyển: “Được.”
“Nếu anh chụp em xấu, em sẽ khắc vào tận xương.” Nguyễn Thu Thu cảnh cáo.
Trình Tuyển: “Được.”
“.... Tự tin vậy!”
Trình Tuyển đồng ý bình tĩnh như thế nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không thể nào tin tưởng anh, cô đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận khiếu thẩm mỹ thần kỳ của trực nam.
Giờ này chưa có nhiều người, nhưng hai người vẫn trở thành tâm điểm chú ý như cũ. May mà Nguyễn Thu Thu có tính sẵn, mỗi người một cái kính râm, che nửa khuôn mặt.
Nhìn bộ dáng này nào có giống đến ngắm hoa, giống chuẩn bị lên bục phát biểu hơn.
..... Cho nên, lại làm người khác càng chú ý.
Nguyễn Thu Thu kéo Trình Tuyển đi đến một rừng cây không có bóng người. Ngẩng đầu là nhìn thấy những đóa hoa đua nhau nở rộ, không khí ngày xuân thật đẹp. Nguyễn Thu Thu hít một hơi thật sâu, thoải mái nói: “Thích quá, lâu rồi không đi chơi thế này.”
Trình Tuyển đột nhiên quay sang nhìn cô.
Nguyễn Thu Thu hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
Cô lập tức nhận ra, vào lúc này, bình thường nam chính sẽ nói nữ chính đẹp hơn cả hoa. Có lẽ Trình Tuyển đang tìm cách diễn đạt chăng.
Vì hôm nay muốn chụp mấy bức ảnh đẹp nên cô cố ý trang điểm thật rực rỡ. Mặc dù Trình Tuyển là trực nam nhưng không có nghĩa là anh không có năng lực thẩm mỹ chứ.
Trình Tuyển chậm rì rì: “Trên mặt em dính đồ.”
“.....”
Lúc này, Nguyễn Thu Thu xấu hổ.
“Ở đâu? Anh lau hộ em đi, không phải là lúc trang điểm quệt phải chứ?”
Trình Tuyển đặt tay lên đuôi mắt trái của cô, lau lau, lau hết mấy thứ anh cho là bẩn thỉu không sạch sẽ. Nguyễn Thu Thu nhận ra điểm bất thường, vội vàng cầm điện thoại lên mở camera trước.
Trình Tuyển cường điệu rằng anh lau vô cùng sạch, không lưu lại dấu vết nào.
.....
.....
.....
Nguyễn Thu Thu trợn mắt: “Sai anh lại lau nốt ruồi son của em!” Cô phải cực khổ tìm vị trí vẽ lên! Vì hiệu quả ảnh chụp đấy!
Trình Tuyển lại bị đập, chuẩn bị chụp ảnh cho Nguyễn Thu Thu
Thiếu một nốt ruồi mỹ nhân, tâm trạng Nguyễn Thu Thu vô cùng không tốt, đặc biệt là đối diện với người chụp ảnh không đáng tin cậy là Trình Tuyển. Nguyễn Thu Thu vừa dạy anh phải tìm góc chụp thế nào, vừa chọn cách tạo dáng, chờ Trình Tuyển chụp cho cô.
Trông Trình Tuyển vô tình chuyên nghiệp, như thể một thợ chụp ảnh lão luyện, anh chỉnh tiêu cự, đưa ống kính lên.
“Tách! Tách!”
Chụp một tấm lại một tấm, đợi Trình Tuyển ra hiệu đã chụp xong, Nguyễn Thu Thu vội vàng chạy lên trước, nhìn thành quả của Trình Tuyển.
Ngoài dự kiến, thế mà, chụp rất tốt.
Trong ảnh, người đẹp như hoa trên mây, mỉm cười trong rừng cây mờ ảo, trong vẻ thanh thuần lại có phong tình. Chọn cảnh rất khá, góc độ không tệ, độ tập trung vừa đủ, có thể nói đây là một tấm ảnh có độ hoàn thiện vô cùng cao, không cần thêm bất kỳ hiệu ứng hay Photoshop gì.
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra với anh vậy? Sao kỹ thuật lại tiến bộ vượt bậc thế?”
Trình Tuyển chậm rì nói: “Học qua một ít, rất đơn giản.”
Nguyễn Thu Thu: “.....”
Sao cô lại có cảm giác trí thông minh của mình bị dè bỉu thế này?
Trình Tuyển chụp cho Nguyễn Thu Thu thêm mấy tấm nữa. Nguyễn Thu Thu cầm camera muốn chụp cho anh, Trình Tuyển từ chối. Anh nói: “Anh không thích chụp ảnh.”
“Được thôi.”
Nguyễn Thu Thu ôm camera nói: “Vốn đang định chụp chung với anh mấy tấm, đành chịu vậy, lần sau có cơ hội lại nói.”
“Chụp chung thì được.”
Nguyễn Thu Thu: “Hả?”
Trình Tuyển lặp lại lần nữa: “Chụp chung thì được.”
Trình Tuyển nói được, Nguyễn Thu Thu lập tức hớn hở cầm camera chụp ảnh cho hai người. Một tay cô khoác tay Trình Tuyển, thân mật dựa vào bả vai anh, người bên cạnh lập tức đờ người, mặc dù vậy bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, tâm lặng như nước
Khung cảnh dừng lại tại giờ phút này.
Nguyễn Thu Thu thu tay về, xem ảnh chụp được trong camera. Cô chớp chớp mắt, hỏi: “Sao đột nhiên mặt anh lại hồng thế?”
Lúc ngẩng đàu lên, Trình Tuyển đã khôi phục vẻ bình thường. Đối mặt với nghi vấn của Nguyễn Thu Thu, anh trả lời rất bình tĩnh.
“ Mặc quá nhiều. “
Nói, anh nắm chặt tay Nguyễn Thu Thu: “Đi, đi ngắm hoa. “
Trên đường đi Trình Tuyển không chịu buông tay ra. Bàn tay anh to lớn mà ấm áp, nắm tay Nguyễn Thu Thu suốt, hai người yên lăng sánh vai cùng nhau đi trong rừng cây, trải nghiệm lần này khiến Nguyễn Thu Thu cảm thấy vô cùng tốt đẹp. Giống như được cho ăn một viên kẹo đường, lòng cô ngọt ngào khiến ngay cả hít không khí cũng hít ra vị ngọt.
Ánh mắt Trình Tuyển tinh tường định vị: “Đằng trước có bánh ngọt, anh đi mua mấy cái.”
Nguyễn Thu Thu:???
Quả nhiên, hương vị ngọt ngào không phải tưởng tượng mà thật sự có một quán bán bánh ngọt nhỏ ở đây. Trong quán bày biện đủ loại kiểu dáng bánh ngọt tinh xảo, Nguyễn Thu Thu chọn một cái bánh ngọt gạo nếp hoa anh đào, nói: “Mua mấy cái này đi “
Bánh ngọt mềm mại như tan trong miệng, đặt vào trong miệng lại mang theo vị thơm ngọt quấn quýt, ăn thật ngon.
Trình Tuyển vung tay lên: “Mỗi loại lấy năm cái. “
“Này anh ăn được hết à?”
Nguyễn Thu Thu vừa thốt lên, liền biết là mình hỏi thừa rồi. Trình Tuyển chỉ có ăn không đủ, sao làm sao có chuyện ăn không hết chứ.
Khách hàng lớn tới, ông chủ tươi cười hớn hở đóng gói bánh ngọt, đưa thêm mấy cái nứa, vô cùng nhiệt tình đưa cho hai người: “Lát nữa hai người có định vào miếu không?”
“Miếu? Chung quanh đây có miếu ạ”?
“Đúng vậy, nghe nói được xây dựng từ thời nhà Đường, rất linh. Cầu duyên cầu sự nghiệp, cầu được ước thấy. Vợ chồng trẻ hai người đi ngang qua cúi chào cũng tốt. Nếu không tin mấy cái này, cứ coi như tôi không nói gì ha ha ha ha!”
Nguyễn Thu Thu vốn không tin quỷ thần. Cô tự nhận mình là người thuộc chủ nghĩa duy vật, nhưng lại vừa được tự mình trải nghiệm chuyện thần kỳ như xuyên đến một thế giới khác, sao có thể vẫn tin rằng thế giới này không có thần. Ngẫm lại cũng thật kỳ diệu, một năm trước cô vẫn còn sống một mình trong một thành phố nhỏ, cho rằng mình sẽ sống một mình như vậy đến hết quãng đời còn lại.
Mà giờ -----
Trình Tuyển vẫn còn đang nắm tay cô, đầu ngón tay chạm vào nhau, quấn quýt, Trình Tuyển nắm tay cô rất chặt, không hề có ý định nới lỏng.
“Vừa hay, nếu đã đến đây rồi, vậy qua đó một lát đi.”
Tất cả mọi thứ của ngày hôm nay đều tới rất kỳ diệu, Nguyễn Thu Thu chỉ muốn thành tâm thay cô và Trình Tuyển cầu nguyện, hy vọng quãng thời gian tiếp đến sẽ suôn sẻ một chút, hy vọng Trình Tuyển sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trình Tuyển xách túi bánh ngọt được gói kỹ càng, tay kia nắm chặt tay Nguyễn Thu Thu, nghe cô nói vậy, anh nhìn về phía cô. Mí mắt thường ngày rụp xuống giờ nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô mờ mịt nhìn anh, đang định lên tiếng hỏi, Trình Tuyển lại nói: “Thôi bỏ đi.”
Nguyễn Thu Thu năn nỉ: “Dù sao cũng tiện đường, đi qua đó một lát thôi. Lâu rồi em không đi chùa miếu gì, anh đi cùng em được không?”
Trình Tuyển im lặng vài giây, cuối cùng cũng không thể từ chối.
“Được.”
Trên đường đi, Trình Tuyển không những không bỏ bánh ngọt ra ăn như bình thường mà cứ im lặng suốt, nắm tay Nguyễn Thu Thu càng chặt hơn. Chuyện hai người đi suốt đường mà không nói với nhau lời nào là chuyện bình thường mà lúc này Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy hơi mất tự nhiên. Nguyên nhân đến từ tâm trạng bất thường của Trình Tuyển, áp suất quanh người giảm mạnh, buồn bực đến khó thở.
Nguyễn Thu Thu quay mặt sang nhìn anh, góc nghiêng của anh nhìn rất đẹp, đường nét sắc sảo, mũi cao ngất thanh tú, lúc anh nhấp môi, môi mím thành một đường thẳng tắp, càng tô đậm thêm người sống chớ lại gần.
“Sao vậy?” Nguyễn Thu Thu hỏi, “Anh không thích đi chùa ư?”
Trình Tuyển: “Không phải.”
“Vậy sao anh lại ủ ê thế, đói bụng?” Nguyễn Thu Thu chỉ có thể nghĩ đến đồ ăn.
“Đại khái vậy.” Trình Tuyển đáp.
Nguyễn Thu Thu thở phào: “Em biết ngay mà! Sau khi chúng ta đi chùa xong sẽ đi nhà hàng ăn một bữa hoành tráng, em nhớ gần đây có một nhà hàng không tệ đâu.“.
Trình Tuyển chỉ ừ một tiếng, nghe đến đồ ăn ngon mà vẫn thờ ơ như cũ.
Lực chú ý của Nguyễn Thu Thu bị phân tán.
Bọn họ băng qua con đường mòn trong rừng cây, ở cuối con đường là một ngôi đền. Ngôi đền được đặt nơi đây, bao quanh bởi sự yên bình, thỉnh thoảng có vài vị khách hành hương đến đi lại, còn lại chỉ có tiếng gió thổi vi vu cùng với tiếng xào xạc của lá cây.
Ngôi đền không lớn, nhìn có vẻ tuổi đời khá cao, tường bị tróc sơn loang lổ, hơi cũ nát nhưng bậc thang trước cửa được quét rất sạch sẽ, không một hạt bụi.
Nguyễn Thu Thu vô thức nói nhỏ lại: “Đi thôi, chúng ta vào trong nào.”
Nguyễn Thu Thu bước lên trước một bước, Trình Tuyển túm chặt tay cô, níu lại.
“Hay là thôi đi.”
“???”
Nguyễn Thu Thu thật sự không hiểu Trình Tuyển đang nghĩ cái gì. Cô u sầu nói: “Được rồi, nếu anh thật sự không thích đền chùa thì để em vào cúi đầu một lát là được. Anh đứng đây chờ em.
“Vậy anh vào.”
Nguyễn Thu Thu: “.....”
Chơi cô đấy à?
Lòng dạ Trình Tuyển như kim đáy bể. Nhìn anh không muốn nói, cô cũng không có bản lĩnh cậy miệng anh được, đành phải dẫn Trình Tuyển vào đền. Đầu năm nay, ngay cả chùa chiền cũng rất biết bắt kịp thời đại, vốn Nguyễn Thu Thu còn đang lo mình không cầm theo tiền lẻ, không chừng không mua được hương hỏa
Sư thầy nhỏ tuổi mi thanh mục tú nhanh nhẹn mở ra mã QR của ứng dụng chuyển khoản nói: “Ngài quét cái này là được.”
Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười quét mã QR.
Cả quá trình Trình Tuyển đều luôn nắm lấy cổ tay Nguyễn Thu Thu. Sư thầy nhìn hai người, mỉm cười, Nguyễn Thu Thu ngượng ngùng đến lạ
“Anh bỏ tay ra đi, thế này làm sao mà đi vào được?”
Trình Tuyển thoáng chần chừ một lát, buông tay ra, rồi đến lúc hao người bước qua cánh cửa lại nắm lấy tay áo Nguyễn Thu Thu. Nguyễn Thu Thu nghi ngờ nhìn anh, mặt Trình Tuyển vẫn không cảm xúc, giọng điệu vẫn đều đều như ngày thường: “Không sao đâu.”
..... Thoạt nhìn chả thấy chỗ nào của anh giống “không sao” cả.
Lúc này nói chuyện với nhau thì không tiện, Nguyễn Thu Thu cố kìm hãm sự hoang mang trong lòng. Cô đặt hương khói lên, từ bé đến giờ cô chưa từng trải qua thời khắc thành kính như vậy. Nguyễn Thu Thu chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm.
Cô cho rằng Trình Tuyển cũng sẽ cầu nguyện giống cô. Nhưng không, Trình Tuyển vẫn đang nhìn cô chằm chằm, căng thẳng dựa sát vào cô.
Nguyễn Thu Thu thừa nhận mình là một người tham lam, bởi cô cầu rất nhiều thứ.
Cô cầu cho Trình Tuyển sống bình an, cầu cho anh em Đồ Nam sớm ngày hết ế, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, cầu cho lão Mạnh sống lâu trăm tuổi, cầu cho Cố Du và người vợ đời trước của anh hạnh phúc mỹ mãn..... Cô cầu rất nhiều thứ, nhưng lại quên mất chính mình.
Đến lúc Nguyễn Thu Thu mở mắt ra, một đôi mắt đen nhánh đập vào mắt cô, là Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu hoảng hồn: “Anh đứng gần em như vậy làm gì?”
“Anh có một thắc mắc.”
“Anh nói đi.”
Trình Tuyển: “Đồ cúng có được ăn không?”
Nguyễn Thu Thu: “?? Đương nhiên không thể!”
Cô vội vàng túm Trình Tuyển ra khỏi đền, người trước người sau, hấp ta hấp tấp, lực chú ý của số khách hành hương ít ỏi lại bị hai người kéo đi mất. Nguyễn Thu Thu vội vàng bảo Trình Tuyển đeo kính râm lên, đi ra ngoài vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
“Anh vẫn chưa nói, sao lúc nãy biểu hiện của anh kỳ quái vậy?” Vẻ mặt Nguyễn Thu Thu tràn đầy thắc mắc, “Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?”
Trình Tuyển còn chưa kịp mở miệng, thì một bóng người đúng lúc bước đến, thoạt nhìn có vẻ đã hơn 80 tuổi, nhìn rất siêu trần thoát tục, ông lão tủm tỉm cười nhìn hai người bọn họ.
“Cô gái, hôm nay tới đây có muốn xem mệnh à, lão thấy cô khá thú vị đấy.”
Nguyễn Thu Thu vẫy vẫy tay “Không xem bói, không xem bói.”
Nếu có thể xem được mệnh của cô, chỉ sợ ông thầy bói này đã sợ chạy mất dép rồi.
“Cô gái, ấn đường cô đang chuyển thành màu đen, gần đây cô ngủ ngon không? Nhìn cô có vẻ như đang bị đồ vật kỳ lạ quấn lấy, cô phải trừ tà đi thôi, ở đây lão có một ít bùa trừ tà,.....”
Thầy bói vừa nói vừa móc bùa trừ tà trong ngực ra, Nguyễn Thu Thu đang định từ chối, Trình Tuyển còn nhanh hơn cả cô.
Anh lướt qua Nguyễn Thu Thu, bắt lấy cánh tay đang lấy bùa trừ tà của thầy bói.
Anh đưa lưng về phía Nguyễn Thu Thu, cô thấy sắc mặt của anh. Anh đứng thẳng tắp, tháo kính râm xuống, cầm chặt tay thầy bói không nhúc nhích, giọng chậm rãi; “Cô ấy không cần, cho nên, ông giữ lại đi.”
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc.
Trình Tuyển tức giận! Chỉ vì một thầy bói lừa tiền?
Cô thấy thấy bói gượng cười khó coi, để lộ một chiếc răng vàng rực rỡ, nếp nhăn chồng chất trên mặt có thể kẹp chết cả ruồi bọ. Đối diện với Trình Tuyển, ông run run rẩy rẩy, nhét lại bùa vào túi.
“Được được được..... Xin lỗi đã quấy rầy!!!”
Nói xong vài câu xin lỗi, thầy bói cắp đít chạy trối chết, cơ thể khỏe mạnh không giống một lão già chút nào.
Nguyễn Thu Thu đứng sau lưng Trình Tuyển, nghệt mặt.
“Này, hôm nay anh uống nhầm thuốc à? Sao cả ngày hôm nay thấy anh không vui suốt thế, còn hung dữ nữa.....”
Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp nói hết câu Trình Tuyển đã xoay người ôm Nguyễn Thu Thu vào lòng. Tay anh vòng ra sau lưng Nguyễn Thu Thu khiến cô không thể không dựa sát vào lòng anh. Chôn mặt trong quần áo Trình Tuyển, tim Nguyễn Thu Thu nhảy loạn lên, mặt đỏ bừng.
“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Khí thế của cô nhanh chóng dịu xuống.
Trình Tuyển dựa trên vai cô.
Hồi lâu sau, rầu rĩ nói: “Đừng đi.”
“Em chắc chắn sẽ không đi đâu, em nói phải đi lúc nào chứ.” Nguyễn Thu Thu buồn cười.
Sao hôm nay Trình Tuyển lại nghĩ cô phải đi nhỉ, chẳng lẽ vì cô cúi đầu trước thần linh? Nguyễn Thu Thu không hiểu ra sao, vỗ vỗ lưng Trình Tuyển trấn an tinh thần anh.
Trình Tuyển ôm cô thật lâu, Nguyễn Thu Thu dường như có thể cảm giác được ánh mắt trách móc của vài bác gái đến dâng hương. Cho dù là không phải ở trong đền nhưng ở trong sân mà làm vậy cũng không hợp. Nguyễn Thu Thu xấu hổ ra hiệu cho Trình Tuyển buông tay ra, để bọn họ rời khỏi đây
Trình Tuyển không tình nguyện, một lúc sau mới chịu buông tay. Hai người nhìn nhau, bầu không khí mờ ám lại bắt đầu xuất hiện
Sau đó.
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy một vết son môi loang lổ trên áo hoodie xám của Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu: “.....”