Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 93: Chương 93




Editor: Hạ Cẩn

Ngồi ghế phụ, Nguyễn Thu Thu lắp bắp kinh hãi.

“Chờ một chút... Kết hôn?!!”

Cô có chết cũng không ngờ rằng Trình Tuyển sẽ trả lời cô như thế này.

Đầu óc Nguyễn Thu Thu sắp hỏng rồi. Cô ngơ ngác nhìn Trình Tuyển, trả lời xong anh vẫn vô cùng bình tĩnh, còn không quên nhắc nhở Nguyễn Thu Thu: “Nghỉ ngơi một lúc đi.”

Nghỉ, nghỉ ngơi?

Đều là người trưởng thành, Nguyễn Thu Thu là một người nghĩ nhiều, không chỉ nhiều mà còn là rất rất nhiều. Cô hồi hộp đến mức cả người cứng đơ như khúc gỗ, cố gắng làm mình trấn định lại, hỏi Trình Tuyển: “Chúng ta bây giờ đang đi đâu vậy?”

“Lát nữa sẽ biết.”

Trong đầu Nguyễn Thu Thu đầy dấu chấm hỏi.

Cô sắp kết hôn, thế mà bây giờ vẫn mơ hồ chẳng biết gì, có cô dâu nào có vinh hạnh được hưởng cảm giác này như cô không?

Không phải Trình Tuyển đang nói đùa đấy chứ?

Không ai trả lời câu hỏi của cô. Chiếc xe đã đi được ước chừng mấy chục phút rồi, Trình Tuyển lái xe không chậm, cả quãng đường lòng Nguyễn Thu Thu vẫn luôn run sợ, làm như Trình Tuyển sắp đem cô đi bán không bằng. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở ven đường. Nguyễn Thu Thu hết nhìn đông lại ngó tây, thần hồn nát thần tính, Trình Tuyển xuống xe trước, bước đến cạnh cửa xe ghế lái phụ, giúp cô mở cửa xe.

“Nơi này là?”

Bọn họ đang trên đường đi vào một khu phố thương mại sầm uất, trước mặt là một tiệm áo cưới cao cấp. Nguyễn Thu Thu vô thức nhìn về phía Trình Tuyển, lại thấy anh gật đầu với phía sau cô.

Nguyễn Thu Thu nhìn theo ánh mắt anh, kinh ngạc phát hiện thư ký của Đồ Nam đã đứng ở của ra vào chờ từ lúc nào, cô vừa xuống xe, thư ký đã nhanh chóng tiến lên kéo tay cô, cười cười kéo cô vào tiệm.

“Ai ai, chúng ta đang làm gì vậy...”

“Cô đi vào là biết ngay ấy mà.”

Trình Tuyển không đi cùng Nguyễn Thu Thu vào cửa hàng, Nguyễn Thu Thu hơi hoảng. Cô thư ký lại vẫn luôn rất bình tĩnh, bọn họ vừa bước vào cửa, chủ cửa hàng đã dẫn theo mấy nhân viên tiến lên đón tiếp, cười híp mắt vươn tay, ra hiệu cho Nguyễn Thu Thu đi vào phòng thử đồ.

Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng hỏi thư ký: “Cô biết đây là vụ gì không? Có thể thông não cho tôi tí không?”

Thư ký cười rất chi là hiền lành: “Không thể. “

“...”

Chẳng lẽ hôm nay không phải cô kết hôn sao? Tại sao cứ phải dấu dấu diếm diếm cô làm gì vậy? Trong lòng Nguyễn Thu Thu bây giờ cực kỳ phức tạp.

Cô được dẫn đến phòng thử quần áo, đẩy cửa ra, đập vào mắt là một chiếc áo cưới màu trắng tinh khiết đang được mặc lên người một ma nơ canh, áo cưới cắt xén hoàn mỹ, chế tác tinh xảo, giá cả chắc chắn không rẻ, Nguyễn Thu Thu kinh ngạc nhìn nhìn bộ áo cưới trước mặt, không phải bởi vì cô biết bộ áo cưới này đắt đỏ đến cỡ nào, càng không phải vì bộ áo cưới trước mặt không đủ xinh đẹp.

Chiếc áo cưới này, cô từng thấy trên websites rất nhiều lần.

Mỗi một lần Nguyễn Thu Thu đều nhịn không nổi mở ra, mỗi lần đều xem kỹ từng chi tiết trên chiếc áo cưới này. Chiếc áo cưới này vốn là bản giới hạn, trước mắt đã không sản xuất nữa, cô không biết Trình Tuyển đã dừng cách gì để lấy được chiếc áo cưới này. Quan trọng chính là, Trình Tuyển lại vì một bộ áo cưới mà bỏ ra nhiều công sức đến thế.

Nhiều năm trước đây, Nguyễn Thu Thu cũng đã nhiều lần mơ tưởng, lúc mình mặc áo cưới vào không biết sẽ là một cảnh tượng như thế nào. Cô cũng đã từng chờ mong một ngày mình được trở thành cô dâu, được mọi người chúc phúc, hoàn thành hôn lễ thuộc về chính cô dưới sự chứng kiến của nhiều người.

Từ sau khi ở cùng với cùng với Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu cũng không nghĩ tới việc muốn tổ chức hôn lễ nữa. Giấy kết hôn đã cầm không biết bao nhiêu năm rồi, ai lại đi làm hôn lễ nữa chứ?

Mà bây giờ --

Nguyễn Thu Thu dụi dụi mắt, nói: “Tên khốn nạn kia, thật sự là muốn làm tôi khóc đây mà. Lát nữa tôi phải đập chết anh ta.”

Thư ký nắm chặt tay của cô, nói: “Nước mắt giữ lại để đến lúc vào lễ đường thôi. Có muốn mặc thử không?”

“Hả... Được.”

Trong phòng thay đồ có phòng tắm, nguyên bộ quần áo, giày dép đều được bày rất chỉnh tề. Nguyễn Thu Thu đi thay quần áo, tháo trang sức, vọt vào tắm. Rõ ràng bên ngoài còn có người đang đợi, mà Trình Tuyển không biết tiếp theo sẽ làm trò gì, Nguyễn Thu Thu rất căng thẳng lại không nhịn được âm ỷ nảy lên một chút chờ mong.

Trình Tuyển đã chuẩn bị tốt rồi thì cô vẫn nên bình thản hưởng thụ buổi lễ hôm nay thôi.

Tùy chồng cô, Trình Tuyển.

“...”

Mặt Nguyễn Thu Thu đỏ bừng, dùng sức vỗ vỗ gương mặt của mình. Trong mắt người khác, hai người bọn họ đầu đã là vợ chồng rồi, thẹn thùng như thế làm gì. Không được không được, cô nhất định phải tỉnh táo lại, ngộ nhỡ Trình Tuyển đột nhiên giễu cợt cô thì sao bây giờ?

Đang ngồi trong phòng trang điểm chờ, thư ký ấn mở Wechat.

Trong đó có một nhóm tên là kế hoạch A, nhóm có năm người tất cả, cô đã cố ý ghim nhóm này lên đầu. Trong nhóm có tin nhắn nhảy ra, lại là Trình Tuyển.

Trình Tuyển: Mọi người có vấn đề gì không?

Đồ Nam: Chỉ đợi chị dâu thôi.

Phó Tử Trừng và Tiêu Phiền: + 10086

Thư ký: Bên tôi vẫn ổn.

Ngoại trừ, cô dâu giờ phút này vẫn còn đang ngồi trong phòng tắm suy ngẫm cuộc sống.

....

Nguyễn Thu Thu tắm rửa, vừa bước ra khỏi cửa, thư ký đã cầm áo cưới, dịu dàng hỏi: “Tôi giúp cô? Áo cưới không mặc một mình được đâu.”

Để người khác giúp thay quần áo, mà người này còn khả năng cao sẽ lên đôi với Đồ Nam, Nguyễn Thu Thu hơi ngượng ngùng. Hai gò má trắng noãn đỏ ửng làm nổi bật lên màu da như ngọc, yêu kiều động lòng người, cùng là con gái, thư ký cũng yên lặng cảm khái trong lòng, vợ ông chủ đẹp quá.

Quả nhiên là vợ chồng, nhan sắc của hai người, không ai sánh bằng.

Nguyễn Thu Thu vốn định cậy mạnh một chút, lại phát hiện mình đích thật là không mặc nổi, không thể không nhờ thư ký giúp đỡ. Mặt đối mặt với gương trang điểm, thư ký giúp cô chỉnh lại váy, chất vải rất tốt, mặc vào cảm giác rất thoải mái, mềm mại, tựa như đang mặc một bộ lễ phục cao cấp đặt riêng vậy.

Nguyễn Thu Thu nghĩ, mặc dù tuổi tác của mình không nhỏ nhưng vẫn có một trái tim công chúa. Áo cưới tinh xảo phức tạp, cảm giác vô cùng tốt, ánh đèn chiếu rọi xuống, đầu ngón tay cô nhấc ống váy lên hơi run nhẹ, cảm giác như đang rũ xuống những ngôi sao lấp lánh vậy.

Áo cưới vô cùng hoàn mỹ, dán chặt vào cơ thể cô, Nguyễn Thu Thu tò mò, không biết Trình Tuyển làm thế nào để biết được số đo của cô.

Vải vóc hoàn mỹ ôm sát trên từng tấc da tấc thịt, lộ ra cái cổ tinh tế thon dài của cô, bờ vai mềm mại, eo thon, lộ ra hết những ưu điểm trên thân thể cô.

Nguyễn Thu Thu đứng trước gương, chợt thấy hoảng hốt.

Thư ký che miệng, hai mắt lóe sáng: “Trời ạ, đẹp quá đi mất.”

Thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc vừa bước vào cũng phải sợ ngây người. Các cô ngơ nhác nhìn Nguyễn Thu Thu hồi lâu, rồi mới bừng tỉnh liên tục khen ngợi dáng người cô, Nguyễn Thu Thu thấy hơi thẹn thùng, vội vàng đánh trống lảng, ngồi trước bàn trang điểm, chờ bọn họ trang điểm cho cô.

Nhà tạo mẫu tóc tỏ vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, nếu tóc cô dài ra tí nữa thì sẽ đẹp lắm.” Mặc dù có tóc giả nhưng chất tóc thật của Nguyễn Thu Thu vẫn đẹp hơn.

Nhớ lại lúc trước đi cắt tóc để bảo đảm mình yên ổn, Nguyễn Thu Thu còn thấy hơi buồn cười.

Rốt cuộc là lúc ấy cô quyết tâm đến mức nào mới đi cắt tóc vậy.

Nguyễn Thu Thu liếc nhìn thư ký đang xem điện thoại, tò mò hỏi: “Tiếp theo mọi người định làm gì vậy? Nói với tôi một tiếng được không, để tôi còn chuẩn bị?”

Thư ký cất điện thoại, giữ bí mật nghiêm ngặt, kiên quyết không lộ ra bất cứ chi tiết nào, lắc đầu.

“Cô đợi lát sẽ biết.”

“Mọi người làm thế tôi thấp thỏm lắm đấy. Trình Tuyển đâu? Bấy giờ anh ấy đang ở đâu?”

Thư ký cười thần bí.

“Anh ấy là chú rể.”

“.... Được. “

Trang điểm xong, tóc cuộn lại, cài lên mấy nụ hoa tươi, đeo thêm khuyên tai và dây chuyền, Nguyễn Thu Thu nhìn gương mặt trong tấm gương trang điểm, chỉ còn thiếu nói chưa hóa thành hoa thủy tiên thôi, cô nhìn không dứt nổi khỏi tấm gương.

Thư ký tròn mắt, kinh diễm, không nhịn nổi chụp một đống ảnh, nếu không phải thời gian không cho phép, cô thật sự muốn xoa xoa mặt Nguyễn Thu Thu mấy cái. Chợt nhớ tới chính sự, cô vội vàng nhìn giờ, nói: “Trời ạ, sắp đến giờ rồi! Chúng ta mau đi thôi!”

Thư ký vừa nói, Nguyễn Thu Thu sự nhớ: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đương nhiên là nơi tổ chức rồi.”

Tiệm áo cưới đã được bao hết, trong tiệm trừ nhân viên cửa hàng và thợ trang điểm thì chỉ còn hai người là Nguyễn Thu Thu và thư ký. Nhân viên cửa hàng đứng nhìn, thấy cô dâu xinh đẹp như vậy thì ai cũng vui mừng hớn hở, xung phong đi nâng váy, thư ký dắt Nguyễn Thu Thu đi về phía cánh cổng.

Thư ký nói: “Hôm nay, tôi sẽ đại diện cho nhà gái. Cô bỏ qua cho.”

“Không sao, tôi không ngại.”

Không ngờ còn được sắp đặt như thế, Nguyễn Thu Thu thật sự rất cảm động, cô và thư ký nhìn nhau cười một tiếng, khoảng cách của hai người vì hành động đó mà thân mật lên rất nhiều.

“Đừng căng thẳng, hôm nay hôn lễ nhất định sẽ thành công rất tốt đẹp. “

“Ừm.” Nguyễn Thu Thu hồi hộp đến mức lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi, cửa mở ra, cô sợ ngây người.

Trên bậc thang lót thảm đỏ, đầu cuối cùng của thảm đỏ là một chiếc xe hoa màu đen. Bác lái xe chuyên dụng của Trình Tuyển mặc âu phục giày da, đang đứng trước trước cửa xe, nở nụ cười với Nguyễn Thu Thu.

Đây chưa phải chuyện làm Nguyễn Thu Thu khiếp sợ nhất.

Chuyện khiến cô khiếp sợ nhất là đằng sau xe hoa là một hàng xe thể thao mà đem sang trọng, không chỉ là mấy chục chiếc đâu, xếp rất có trật tự. Nguyễn Thu Thu đã có thể tưởng tượng được lát nữa đội xe lái trên đường chính sẽ ồn ào thế nào.

Nguyễn Thu Thu lắp bắp hỏi “Đây là gì vậy?”

“Đội xe..”

“Đội xe? Tôi làm gì có người thân, lấy đâu ra nhiều xe như vậy?”

Thư ký vô cùng bình tĩnh nói: “Sếp nói, trong hôn lễ người khác có, chúng ta nhất định không thể thiếu. “

Tác giả có lời muốn nói: Tổng giám đốc bá đạo: Ít hơn một cái cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.