Edit: Linn
(Chữ Hán: 女 大 不 中 留。
Pinyin: nǚ dà bù zhōng liú.
Hán Việt: Nữ đại bất trung lưu.
Nghĩa: Có con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.)
Giản Dao cùng Diệp mẫu mỗi người ôm một đứa bé, tiểu bạch ngoe nguẩy lắc lư cái đuôi đi theo phía sau bọn họ.
Đóng lại cửa cổng, Giản Dao dẫn tiểu bạch sang nhà Lưu Cầm gửi nhờ nhà cô ấy một lúc.
Điền Gia Tuấn vô cùng vui vẻ, vỗ vỗ ngực bảo đảm sẽ trông nom tiểu bạch thật tốt.
Giản Dao rất yên tâm.
Vẫn như trước là tiểu Hứa chở bọn họ đi vào trong thành phố, dọc đường đi Mập Mạp cùng Đô Đô đều rất hưng phấn.
Nhìn thấy cái gì cũng phải kinh ngạc cảm thán một chút, dùng tay nhỏ chỉ vào, đôi mắt tròn nhỏ tràn đầy tò mò, còn thường thường quay đầu xem bà và mẹ, như mời bọn họ cùng nhau xem.
Tiểu Hứa cảm giác có chút vi diệu, đặc biệt là khi nhìn thấy Đô Đô rất giống với bản thu nhỏ của Diệp Vệ Đông.
Hai cái mặt nhìn thế nào cũng không sai biệt lắm, như thế nào mà doanh trưởng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng, còn Đô Đô lại làm người ta ưa thích không chịu được.
Nhìn cái đôi mắt to tròn chớp chớp này, lông mi cong vút, còn có cái miệng nhỏ không ngừng lảm nhảm......
“Doanh trưởng không phải người nói nhiều như này.”
Tiểu Hứa cười nói. Một chút cũng không có đáng yêu bằng Đô Đô, tiểu Hứa ở trong lòng nghĩ thầm.
Diệp mẫu cười nói: “Bây giờ đúng thật là không nói nhiều lắm. Khi còn nhỏ nó cũng là đứa nói nhiều ý chứ, không khác Mập Mạp Đô Đô là mấy!”
Nghĩ lại còn rất hoài niệm.
Chụp xong ảnh, bọn họ liền quay trở về.
Lưu Cầm thấy mẹ con bọn họ đã về, từ trong phòng cầm theo ít đồ đi qua.
“Bọn trẻ tròn một tuổi chị cũng không có thứ gì tốt, đây là vòng tay hạch đào được khắc để cho hai đứa nhỏ trừ tà giữ bình an.”
(hạch đào: quả óc chó)
Hạch đào được mài giũa xuyên lỗ gọn gàng, xỏ bằng dây đỏ, dùng bình an kết truyền thống mà bện thành, ngụ ý bình bình an an.
Diệp mẫu nghe xong vội vàng nói lời cảm ơn: “Có tâm có tâm.”
“Buổi chiều ở lại ăn một bữa cơm đi, cho vui cửa vui nhà.”
Giản Dao nhận lấy đeo lên tay cho bọn trẻ, nói với Lưu Cầm.
“Vậy tôi đây cũng không khách khí.”
Chồng cô ấy buổi chiều không về nhà ăn cơm nên Lưu Cầm gọi luôn con trai qua đây.
Điền Gia Tuấn dẫn tiểu bạch sang, biết nay là sinh nhật của Mập Mạp cùng Đô Đô, cũng lấy món đồ chơi mà mình âu yếm đưa cho bọn họ.
Diệp mẫu còn đặc biệt làm riêng mì trường thọ cho bọn trẻ, lại cho thêm quả trứng lòng đào.
Hai tiểu gia hỏa ăn rất vui vẻ.
Lưu Cầm ở Diệp gia ăn cơm nước xong lại ngồi lại một lúc, sau đó mới cùng con trai về nhà.
Đi ngang qua cửa nhà Tôn doanh trưởng, ngoài ý muốn thấy mẹ của Tôn doanh trưởng.
“Bác gái, ngài qua đây khi nào đây?”
“Vừa đến vừa đến, tiểu Lưu à, đây là đi đâu về đây?”
Lưu Cầm nói: “Cách vách là nhà của Diệp doanh trưởng, cháu qua nhà cậu ấy chơi một lát.”
“Người nhà Diệp doanh trưởng cũng tới rồi hả, ai u, ngày mai bác cũng phải đến chào hỏi một chút mới được.” Tôn bà tử lúc trước cũng có tới bộ đội thăm người thân vài lần, bà ấy là người thích ra cửa, quen không ít người, còn nhớ rất kỹ nữa.
“Không còn sớm nữa, cháu phải về nhà đây, bác gái, có rảnh tới nhà cháu chơi.”
Tôn bà tử vội vàng nói: “Đợi chút!” Bà quay đầu hô một tiếng, “Mai Tử, trong chỗ đồ ăn tự làm trong nhà đến lấy một túi qua đây!”
“Ai nha, tới đây!”
Tôn bà tử nhận lấy đồ ăn con gái mang đến nhét vào trong tay Lưu Cầm, “Nhà mình tự làm, cháu đừng ghét bỏ, cầm về nhà nếm thử.”
“Vậy cháu đây cũng không khách khí với bác nữa.”
“Không cần khách khí, không cần khách khí.”
Tôn bà tử cười tủm tỉm mà cùng người ta nói hai câu, quay đầu nhìn lại thấy con dâu nhà mình, khóe miệng lập tức hạ xuống dưới.
“Người ta đều ăn no, cô đây còn chưa làm xong cơm, là muốn đói chết tôi đúng không!”
Tiêu Diệu Linh mặt vô biểu tình đem đồ ăn đặt trên bàn, “Ăn đi.”
“Biểu tình này của cô là có ý gì, có phải là không chào đón bà già đến có phải không?” Tôn bà tử nhìn thấy đứa con dâu này liền tức giận, chỉ biết trưng cái mặt ra, làm như ai thiếu nợ cô ta không bằng!
Tôn doanh trưởng vội vàng hoà giải, “Nói gì đâu, mẹ, chỉ là Diệu Linh cô ấy có hơi mệt một chút, làm sao lại không chào đón người, mẹ tới bọn con vui còn không kịp nữa là!”
Tiêu Diệu Linh không nói chuyện.
Tôn bà tử không cao hứng nhấp môi, cho con trai chút mặt mũi, rốt cuộc cũng không nói lời gì không dễ nghe.
Tôn Tiểu Cường nhìn cái này xem cái kia, mở miệng nói: “Bà nội ơi, con đói!”
Tôn bà tử nhìn cháu trai vẻ mặt từ ái, vội vàng sới cơm cho cháu trai. “Ăn cơm ăn cơm, không để cháu ngoan của bà bị đói.”
Tiêu Diệu Linh không nhúc nhích đôi đũa, sớm trở về phòng. Tôn bà tử thấy thế nhịn không được định mở miệng, tôn doanh trưởng ném cho em gái nhà mình một ánh mắt.
Tôn Mai vội vàng đứng dậy thu dọn chén đũa, hỏi: “Mẹ, ngồi xe lửa ba ngày chắc mẹ cũng mệt mỏi rồi đi, con múc nước cho người, chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút.”
Tôn bà tử vừa nghe, bộ xương già này đúng thật là có chút không chịu nổi, tạm thời nhịn xuống dưới, dù sao cũng phải sống cùng trong một khoảng thời gian nữa, đứa con dâu này cũng không phải riêng chỉ lần này.
“Được rồi, trước tiên là đi ngủ thôi.”
“Mẹ, người cùng Mai Tử ngủ ở phòng Tiểu Cường nha, Cường Tử cùng em trai ngủ một phòng.”
“Biết rồi.”
Tôn doanh trưởng trở lại trong phòng, nhìn vợ không vui vẻ, có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ cũng không ở lại bao lâu, có chuyện gì em nhẫn nhịn một chút, đừng cùng bà náo làm gì.” Cãi nhau lại không cãi lại, quay đầu lại giận dỗi, cuối cùng xui xẻo vẫn là hắn.
Tiêu Diệu Linh hừ lạnh một tiếng, “Em nào dám cùng mẹ anh náo.”
Tôn doanh trưởng đau đầu, “Ngoài miệng mẹ nói thế thôi, kỳ thật tâm khá tốt......”
“Được rồi, ngủ đi.” Tiêu Diệu Linh không muốn nói với hắn. Nói đến nói đi còn không phải là vì nói chuyện thay mẹ hắn.
Tiêu Diệu Linh một chút cũng không muốn nghe.
“Vậy anh đi lấy nước......” Tôn Hạo thở dài nói.
...
Sáng sớm hôm sau.
Tôn bà tử rời giường, để con gái nhóm lửa, bà làm cơm. Lo lắng con dâu nhiều năm như vậy, nấu cơm vẫn khó ăn như cũ, thật là đáng thương con trai cùng cháu trai ngoan của bà.
Tôn bà tử lưu loát nấu cháo bắp, nhìn thấy tủ bát có trứng gà và bột mì, lại nướng thêm mấy cái bánh trứng, chưng ít khoai lang nhà mang lên, xào đĩa dưa muối, ăn kèm cháo, con trai bà rất thích.
Chạy thể dục quanh thao trường trở về, thấy một bàn đồ ăn, tôn doanh trưởng vội vàng ngồi xuống.
Tôn bà tử múc cho hắn một chén cháo, hắn uống một hớp lớn, lại gắp một đũa dưa muối, thật ngon!
“Mẹ, không có việc gì thì mẹ yêm nhiều thêm chút dưa muối cho con a, ăn với cơm!”
“Được rồi.” Tôn bà tử cười mở miệng.
Tiêu Diệu Linh im lặng không lên tiếng ăn cơm sáng.
Tôn bà tử cười khanh khách gắp cho cháu trai miếng bánh trứng, Tôn Tiểu Cường ăn một cách ngon lành.
“Bà nội, người làm cơm ăn thật ngon!”
Hai đứa emm trai Tôn tiểu Cương cùng Tôn tiểu Mãnh cũng liên tục gật đầu, nói: “Bà nội, người ở lại đừng đi được không?”
Tôn doanh trưởng yên lặng liếc liếc mắt nhìn vợ mình một cái.
Tôn bà tử sờ sờ đầu cháu trai, nhìn con dâu một cái. “Nếu mấy đứa thích, bà nội lần này sẽ làm nhiều cho mấy đứa ăn.”
Ở lại là không có khả năng, đừng nói Tiêu Diệu Linh không tình nguyện, bà còn không vui khi nhìn thấy cô ta đâu.
Ăn xong cơm sáng, để con gái mang bát đũa đi rửa sạch.
Tôn bà tử thu dọn lại một chút đồ mình mang đến, chờ con gái rửa bát xong, bà cầm lấy một túi đồ ăn tự làm.
“Đi thôi, Mai tử, chúng ta đi ra cửa chào hỏi chút.”
Tiêu Diệu Linh nhíu mày, “...... Mẹ, người đi đâu thế?”
Tôn bà tử: “Nghe nói người nhà Diệp doanh trưởng tới, mẹ đi xem một chút.”
Liếc nhìn cô ta một cái, “Sao, cô cũng muốn đi hả?”
Tiêu Diệu Linh không có hứng thú, “Người đi đi.”
Tôn Mai đi theo mẹ đi ra cửa. Mẹ cô đã tới bộ đội mấy lần, đây vẫn là lần đầu tiên cô tới đâu.
Tôn bà tử đi đến Diệp gia, thấy sân nhà thông thoáng, đưa mắt nhìn vào bên trong, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Diệp mẫu.
“Bà là mẹ của Diệp doanh trưởng phải không?” Tôn bà tử mở lời trước.
Diệp mẫu gật gật đầu, nhìn Tôn bà tử liếc mắt một cái. “Bà là?”
“Tôi là mẹ của Tôn Hạo cách vách!”
Tôn bà tử được Diệp mẫu mời vào nhà, bà đem đồ ăn tự làm trong tay đưa cho Diệp mẫu. “Của nhà làm được, mong không ghét bỏ.”
“Đây là con gái tôi Tôn Mai, chúng tôi buổi chiều hôm qua mới đến, qua đây thăm người thân. Biết người nhà Diệp doanh trưởng cũng tới tùy quân, sang đây chạm cửa làm quen một chút.” Tôn bà tử hai ba câu tóm gọn ý định mình đến.
Sau đó lại không ngừng khen ngợi Diệp Vệ Đông.
“Tôi đây sống từng này tuổi rồi cũng chưa thấy qua người nào đẹp trai hơn Diệp doanh trưởng, vừa thấy em gái đây liền hiểu rõ, đây là giống mẹ a! Tôi nhìn một cái liền biết, bà khẳng định là mẹ của Diệp doanh trưởng.”
Diệp mẫu được khen xấu hổ, vội vàng nói: “Không có không có.” Con trai bà lớn lên thật ra là không giống bà mấy, hắn giống ba hắn.
Chờ thấy Giản Dao cùng hai đứa nhỏ, Tôn bà tử lại khen liên tiếp.
Làm Giản Dao cũng có chút ngượng ngùng, rót cho Tôn bà tử chén nước, “Bác gái uống chút nước đi ạ.”
Tôn bà tử uống một ngụm: “Lần trước tới Diệp doanh trưởng còn không có đối tượng, vốn còn đang nhớ thương không biết tìm cô gái nào thích hợp giới thiệu cho cậu ấy. Không nghĩ tới lần này qua đây, đến con cũng có rồi.”
“Nhìn con dâu bà tìm này, ánh mắt thật tốt, hai đứa thật xứng đôi.” Tôn bà tử là thật sự hâm mộ, cảm thấy đứa con dâu này của em gái Diệp, mạnh hơn nhà bà nhiều.
Không nói cái khác, khuôn mặt tươi cười này cũng đã rất dễ nhìn rồi. Còn con dâu nhà bà, nói cô ta một câu đã xụ cái mặt xuống.
Tôn bà tử nghĩ tới lại thấy tức. Lúc trước con trai bà muốn cưới cô ta, bà chính là không đồng ý. Thành phần không tốt, đó cũng không phải là chỉ ảnh hưởng một chút.
Mỗi nói đến chức vị này của con trai bà, dậm chân ở cái vị trí doanh trưởng này đã bao nhiêu năm, bởi vì vợ hắn thành phần có vấn đề, bỏ lỡ rất nhiều lần cơ hội, gác lại đến tận bây giờ, lại thêm hai năm chỉ có thể chuyển nghề.
Nhìn lại Diệp doanh trưởng người ta xem, tuổi còn trẻ đã lên làm doanh trưởng. Người có năng lực, lại không bị kéo chân sau, sớm hay muộn cũng vượt qua con trai bà thôi.
Tôn bà tử thở dài.
Con trai bà cũng không phải kém cạnh gì, chỉ tại......
Đối với Tiêu Diệu Linh đứa con dâu này, liền tính cô ta thành phần không có vấn đề, Tôn bà tử cũng không ưa gì.
Có tý việc cũng không biết làm, giả thanh cao, còn tưởng rằng chính mình là đại tiểu thư gì đâu. Trừ bỏ khuôn mặt còn được, không phải không phải, nói đến mặt, cũng còn kém xa vợ của Diệp doanh trưởng.
Tôn Mai ngồi ở bên cạnh mẹ, nhìn trộm Giản Dao. Giản Dao phát hiện liền nhìn qua, Tôn Mai lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Vốn dĩ cho rằng chị dâu đã gọi là xinh đẹp rồi, không nghĩ tới chị gái này càng đẹp mắt hơn.
Giản Dao nhìn vành tai của tiểu cô nương hồng hồng, chớp chớp mắt.
“Em gọi là Tôn Mai phải không?”
Tôn Mai nghe được Giản Dao cùng cô ấy nói chuyện, vội vàng gật đầu.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bảy ạ.”
“Vẫn còn nhỏ.”
Tôn bà tử nghe được các cô nói chuyện, cũng nói: “Không còn nhỏ nữa, cũng nên nói chuyện hôn nhân rồi. Tôi nghĩ con bé sau này gả chồng sẽ không có cơ hội ra ngoài chơi, liền mang nó tới chỗ bộ đội của anh nó xem một chút.”
“Luyến tiếc thì giữ lại thêm hai năm.” Diệp mẫu nói.
“Con gái lớn giữ lại trong nhà như quả bom nổ chậm, kéo tới kéo đi khéo lại thành thù.” Tôn bà tử lắc lắc đầu nói. “Tôi cũng đâu muốn gả con bé đâu, nó á có mà còn muốn giục tôi nhanh lên ý!”
“Đây là có đối tượng rồi hả?”
Tôn bà tử nói: “Có rồi, vẫn là bản thân nó chọn a.”
Diệp mẫu quan tâm nói: “Bọn nhỏ còn trẻ, trong nhà cũng cần quan sát cho con bé.”
Tôn bà tử gật đầu: “Khá tốt, chỉ là trong nhà nghèo một chút, nhưng tiểu tử này có chí tiến thủ, cũng biết quan tâm Mai tử, tôi thấy còn được.”
“Đó là được rồi.”
Tôn Mai nghe nhắc tới chuyện của mình, ngượng ngùng cúi đầu, lỗ tai đỏ bừng.
Hai mẹ con Tôn bà tử ngồi một lát rồi đi về, Diệp mẫu cảm thán nói: “Bà mẹ này của tôn doanh trưởng nhìn cũng không tệ lắm.”