Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chủ Cực Phẩm

Chương 26: Chương 26: Đưa em ra ngoài




Trước cửa chung cư, trên tay Trân tỷ cầm theo một bình giữ ấm, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Tiết Giai Duyệt.

Trân, Trân tỷ. Tiết Giai Duyệt khẩn trương mà nuốt một ngụm, thật cẩn thận mà nhìn bốn phía, muốn nhìn xem có phải Hứa lão gia cũng ở đây không, thấp thỏm bất an hỏi: Gia gia có đến không?

Lão gia không có đến. Trân tỷ đi về phía trước, ánh mắt quan tâm mà dừng trên chỗ băng gạt trên đầu cô, đau lòng không thôi hỏi: Cái trán của em đâm vào đâu mà bị thương như thế?

Tiết Giai Duyệt nghe thấy Hứa lão gia không có tới, trong lòng khẩn trương liền thả lỏng một nửa, đối mặt Trân tỷ dò hỏi, cô ngượng ngùng mà sờ cái trán một chút, đánh ha ha nói: Vì, vì lúc đi đường không cẩn thận đâm vào tường.

Dù sao thời điểm ngày đó xảy ra chuyện, thật đúng là không cẩn thận từ trên thang lầu lăn xuống, nếu lúc đó cô chạy trốn vững chắc một chút, không hoang mang rối loạn, căn bản tên bất lương Tô Tử Kiều sẽ đuổi không kịp cô, cũng thuận lợi để cô chạy thoát!

Trân tỷ nhìn vết thương được băng trên trán cô hỏi: Có đau hay không? Miếng gạt to như vậy, nhất định rất đau?

Tiết Giai Duyệt gật gật đầu, lại lắc đầu: Thời điểm ban đầu có điểm đau, hiện tại đã không đau nữa rồi.

Em đứa nhỏ này tại sao lại không cẩn thận như vậy? Về sau ngàn vạn đừng để lại bị thương. Trân tỷ là thật sự đau lòng cho cô, ánh mắt nhìn cô đều là thương tiếc. Cô ấy thời tuổi trẻ đã kết một lần hôn, cũng sinh một cô con gái đáng yêu, chính là vào một lần ngoài ý muốn, chồng cùng con gái của cô ấy ra ngoài gặp tai nạn xe cộ mà qua đời, Trân tỷ phi thường khổ sở, vẫn luôn rất tưởng niệm chồng của chính mình cùng con gái, cô ấy không có ý tái hôn, vẫn luôn lưu tại Hứa gia để chiếu cố Hứa lão gia.

Sau đó Tiết Giai Duyệt được Hứa lão gia nhận vào Hứa gia, Trân tỷ cảm thấy Tiết Giai Duyệt lớn lên đáng yêu, cùng con gái cô ấy khi còn nhỏ rất giống, liền xem Tiết Giai Duyệt trở thành con gái chính mình mà đối đãi, vẫn luôn tiểu tâm cẩn thận mà chiếu cố Tiết Giai Duyệt, chưa bao giờ để cho Tiết Giai Duyệt chịu nửa điểm tổn thương.

Em đã biết. Trân tỷ đừng lo lắng nha. Tiết Giai Duyệt ngoan ngoãn mà dỗ cô ấy, một bộ nghe lời oa oa bộ dáng.

Trân tỷ đau lòng lại bất đắc dĩ mà liếc nhìn cô một cái, nhớ tới Hứa lão gia gọi điện thoại cho Tiết Giai Duyệt, hỏi cô vì sao đã lâu không hồi nhà cũ, nghĩ đến sợ là vì bị thương, không muốn trở về để Hứa lão gia thấy, mới cố ý trốn tránh không trở về.

Em cuối tuần không trở về xem lão gia, chính là bởi vì cái trán bị thương, sợ lão gia thấy sẽ lo lắng sao?

Quả nhiên không có gì có thể gạt được Trân tỷ. Tiết Giai Duyệt cười đến lấy lòng nói: Em không phải bởi vì sợ gia gia thấy lo lắng sao, ông thân thể không tốt, còn phải lo lắng cho em, trong lòng em sẽ bất an. Cho nên Trân tỷ sau khi trở về, nhất định không cần nói với gia gia chuyện này được không? Em sợ ông lo lắng!

Trân tỷ liếc cô một cái, không nói chuyện, hiển nhiên có chút do dự.

Tiết Giai Duyệt vội vàng lôi kéo cánh tay cô ấy lắc lắc, năn nỉ nói: Đi mà Trân tỷ, Trân tỷ là tốt nhất tốt nhất, chị đáp ứng em đi mà, không cần nói với gia gia chuyện này nha!

Hứa Ngạn Văn cũng đã đi tới, nhìn thấy nét do dự của Trân tỷ, mở miệng nói: Gia gia thân thể không tốt, chuyện này xác thật không cần nói với gia gia, miễn cho gia gia lo lắng, phiền toái Trân tỷ.

Có Hứa Ngạn Văn mở miệng, Trân tỷ đành phải đáp ứng rồi: Được rồi, chị không nói với lão gia.

Tiết Giai Duyệt thấy vậy liền yên tâm, lôi kéo tay của Trân tỷ, lại nhìn thấy trên tay của cô ấy cầm theo bình giữ ấm, cười hỏi: Trân tỷ, chị cầm chính là canh phải không? Đến đây chủ yếu là đem tới cho em sao?

Trân tỷ nói: Là canh nhân sâm gà mái già, lão gia phân phó chị phải tự tay đưa lại đây cho hai người.

Thời điểm ở nhà cũ, Trân tỷ thường xuyên xuống bếp làm đồ ăn cho Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn, sau vì Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn kết hôn, dọn đến chung cư ở nội thành, Trân tỷ lo lắng Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn ăn không ngon, không ai chiếu cố, mỗi ngày đều cố ý đến chung cư bên này nấu cơm cho Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn.

Cho đến lần trước Tiết Giai Duyệt tự mình nói muốn chính mình học nấu cơm, muốn làm một cô vợ tốt, luôn miệng nhắc nhở không cho Trân tỷ đến đây hỗ trợ, Trân tỷ mới không có lại đến đây.

Mà cuối tuần rồi, Tiết Giai Duyệt bị thương không có trở về nhà cũ, Hứa lão gia còn tự mình gọi điện thoại tới hỏi qua là chuyện như thế nào, lúc ấy Tiết Giai Duyệt nói là đang bận việc, chờ sắp xếp xong liền trở về với Hứa lão gia, Hứa lão gia liền tin, không có nghĩ nhiều, vừa lúc hôm nay trong nhà mua được gà mái già, Hứa lão gia kêu Trân tỷ hầm canh, mang đến cho Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn bổ thân mình.

Vừa nghe Trân tỷ nói nấu là canh gà mái già, Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn sắc mặt đều đổi đổi, phải biết rằng lần trước lúc hai người bọn họ trở về nhà cũ, chính là uống canh gà hầm do Hứa lão gia sai người làm, kết quả chỉ hơi kém chút đã xảy ra chuyện, hai người đối với món này đều có bóng ma tâm lý.

Thì ra là canh gà a! Tiết Giai Duyệt nhớ tới đều cảm thấy trong lòng hơi sợ.

Hứa Ngạn Văn thật ra so với cô còn trấn định một ít, hướng Trân tỷ vươn tay, làm Trân tỷ đem canh gà giao cho anh: Đưa em cầm cho.

Trân tỷ cũng không nghĩ quá nhiều, liền đem canh gà giao cho Hứa Ngạn Văn.

Cảm ơn Trân tỷ đã đến đây đưa canh gà cho bọn em. Hứa Ngạn Văn vẻ mặt bình tĩnh nói: Sau khi chị trở về, cùng gia gia nói một tiếng, nói bọn em mấy ngày nay có chút vội, chờ thêm mấy ngày liền trở về thăm ông.

Trân tỷ không nghi ngờ lời của anh, cười đáp ứng nói: Được.

Kia Trân tỷ không có việc gì nên đi về trước, nên chiếu cố thật tốt cho gia gia. Hứa Ngạn Văn lại nói.

Trân tỷ liền gật gật đầu, nói: Chị trở về đây, hôm nào lại đến xem hai đứa.

Hứa Ngạn Văn nhẹ Ân một tiếng.

Trân tỷ, gặp lại sau. Tiết Giai Duyệt đối với Trân tỷ xua xua tay.

Trân tỷ hơi hơi mỉm cười, hướng Tiết Giai Duyệt cũng vẫy vẫy tay, xoay người đi.

Mà Trân tỷ thẳng đến khi trở lại nhà cũ Hứa gia, cũng chưa biết được đây là cô ấy đã bị bẫy kịch của Hứa Ngạn Văn, vẫn giữ lời hứa cùng Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn, không có đem việc Tiết Giai Duyệt bị thương nói cho Hứa lão gia.

Mặt khác chung cư bên này, Tiết Giai Duyệt nhìn Hứa Ngạn Văn trên tay cầm canh gà, do dự một chút mở miệng: Canh gà này làm sao bây giờ?

Cảm giác nếu cứ như vậy bỏ đi có chút đáng tiếc, này tốt xấu gì cũng là Trân tỷ người ta vất vả hầm thật lâu.

Hứa Ngạn Văn nâng lên đôi mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt hỏi: Em muốn ăn sao?

Tiết Giai Duyệt vội vàng lắc lắc đầu, cô không muốn ăn, một chút cũng không muốn ăn, nghe thấy đây là canh gà đều sẽ bị ám ảnh tâm lý.

Nếu em không ăn vậy tôi đem cho những người khác. Hứa Ngạn Văn nói.

Tiết Giai Duyệt gật đầu: Được a, anh cầm đi cho người khác đi.

Sau đó, Hứa Ngạn Văn liền đem canh gà cầm đi cho người ăn xin lưu lạc ven đường.

May mắn lúc này đây bên trong canh gà không có lại bỏ đồ vật kỳ kỳ quái quái, kẻ lưu lạc ăn cũng không có việc gì, ngược lại thật cao hứng, hắn gặp người tốt.

......

Nhoáng lên lại qua mấy ngày, Tiết Giai Duyệt ở nhà dưỡng thương, vết thương trên trán đã tốt không sai biệt lắm, đã mờ đi rất nhiều rồi.

Hôm nay là cuối tuần, Hứa Ngạn Văn được nghỉ, không phải đến công ty, liền ngồi ở phòng khách xem văn kiện, Tiết Giai Duyệt luyện yoga một giờ, ra một thân mồ hôi, cầm quần áo đi vào phòng tắm thay đồ.

Lúc này điện thoại vang lên, Hứa Ngạn Văn nhìn thoáng qua di động của Tiết Giai Duyệt đặt trên bàn, ánh mắt thâm thúy hơi hơi chợt lóe.

Điện thoại là Hứa lão gia gọi đến.

Hứa Ngạn Văn nhìn thoáng qua phòng tắm, Tiết Giai Duyệt tựa hồ sẽ không nhanh như vậy liền ra, anh cầm lấy di động nhận điện thoại.

Gia gia.

Nghe được giọng nói là của Hứa Ngạn Văn, Hứa lão gia liền hỏi: Duyệt Duyệt đâu?

Hứa Ngạn Văn nhàn nhạt nói: Cô ấy đang thay đồ ạ.

Hứa lão gia lại hỏi: Các con cuối tuần này vì sao lại không trở về nhà cũ?

Hứa Ngạn Văn dừng một chút, mặt không đổi sắc tâm không nhảy mà nói: Con cùng Giai Duyệt không có ở thành phố.

Không có ở thành phố thì ở nơi nào? Hứa lão gia không cao hứng, so với việc trở về nhà cũ thăm ông lão này còn quan trọng hơn sao?

Hứa Ngạn Văn vẻ mặt bình tĩnh mà tiếp tục nói dối: Ân, chính là con với Giai Duyệt cùng nhau đi đổi gió, ở gần thành phố thôi, qua hai ngày mới trở về.

Nghe xong cuộc đối thoại kia đầu Hứa lão gia rõ ràng tạm dừng một chút, ngay sau đó liền vui vẻ, trong thanh âm đều lộ ra vui mừng: Con cùng Giai Duyệt ra ngoài đổi gió?

Đúng vậy, gia gia.

Thú vị không? Hứa lão gia truy vấn.

Còn được ạ. Hứa Ngạn Văn nói.

Vậy các con cứ đi chơi nhiều mấy ngày lại trở về, đi nhiều mấy chỗ thú vị, đi ra ngoài phải chơi thật thỏa thích. Hứa lão gia trong lòng rất cao hứng, hai đứa nhỏ này quan hệ rốt cuộc có thể tiến bộ, ông cũng có thể an tâm rồi.

Hứa Ngạn Văn Ân một tiếng.

Hứa lão gia lại nói: Đi ra ngoài, con phải chiếu cố Giai Duyệt thật tốt đó, có nghe hay không?

Hứa Ngạn Văn biết ý nghĩ của Hứa lão gia, nét anh tuấn trên mặt của anh như cũ không có gì biến hóa, chỉ nghĩ trấn an Hứa lão gia, làm ông có thể cao hứng chút, theo ý ông mà nói: Con đã biết, gia gia, ông yên tâm.

Tốt tốt tốt, nên như vậy, ta không quấy rầy các con nữa. Hứa lão gia nói xong liền cúp điện thoại, trong lòng cái kia vui mừng, ước gì Hứa Ngạn Văn cùng Tiết Giai Duyệt hai người cảm tình có thể tiến bộ vượt bậc.

Người đang chăm sóc ông là Trân tỷ nhìn thấy Hứa lão gia cúp điện thoại đã có vẻ mặt vui mừng, vừa thấy đã biết tâm tình đang rất tốt, cười cười hỏi: Lão gia có tin vui sao?

Đương nhiên là có việc vui rồi. Hứa lão gia vui tươi hớn hở mà nói: Ngạn Văn hoà nhã quan hệ với Duyệt Duyệt rồi, lần trước Duyệt Duyệt tìm được công việc, Ngạn Văn còn tự mình chúc mừng con bé một lần, cuối tuần hôm nay hai đứa nó không trở về nhà cũ, thật ra là đi chơi ở nội thành gần thành phố, từ sự kiện lần trước đó, quan hệ hai đứa nó đã chuyển biến rồi a, tuy rằng nói hai đứa nó ngay trước mặt ta đều biểu hiện rất khá, nhưng quan hệ vẫn không thật sự ổn, cảm giác không lừa được người, nhưng người sáng suốt liếc mắt một cái đã nhìn ra, bọn nó hiện tại có thể cùng nhau vui vẻ ở chung, còn cùng nhau đi ra ngoài dạo chơi, này không phải thuyết minh rằng Ngạn Văn đang chậm rãi tiếp thu Duyệt Duyệt sao? Nói không chừng không bao lâu nữa, ta có thể ý nguyện trong tâm trở thành sự thật.

Trân tỷ chăm sóc Hứa lão gia đã nhiều năm, Hứa lão gia có tâm sự gì đều thường xuyên cùng cô ấy nói, lúc này nghe được Hứa lão gia nói tâm sự của bản thân thực mau sẽ thành sự thật, Trân tỷ cũng thật cao hứng, Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn là cô ấy nhìn từ nhỏ đến lớn, cô ấy cũng hy vọng quan hệ của bọn họ tốt hơn.

Xem ra không bao lâu nữa, lão gia đã có thể bế cháu cố rồi, này thật là một sự kiện lớn nha.

Hứa lão gia nghe vậy mặt mày hớn hở, nắm đầu can trong tay, đi đến ngoài sân đang có ánh mặt trời xán lạn chiếu vào: Như vậy ta đã có thể cho lão Tiết cái công đạo.

......

Chung cư bên này, Tiết Giai Duyệt thay đồ xong từ trong phòng tắm ra tới, đảo mắt một cái, liền nhìn thấy Hứa Ngạn Văn cầm trên tay di động của cô, hình như là vừa nghe xong điện thoại, màn hình di động còn sáng lên.

Anh nhận điện thoại của em? Tiết Giai Duyệt đi đến, trên mặt tràn ngập không cao hứng, hắn còn không có cùng cô nói một tiếng đã nhận điện thoại của cô, thật quá đáng!

Ai gọi tới?

Hứa Ngạn Văn nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, trên mặt biểu tình đạm nhiên, cũng không cảm thấy chính mình làm sai cái gì.

Anh bình tĩnh nói: Là gia gia, ông muốn kêu chúng ta quay về nhà cũ, vết thương trên trán của em còn chưa có tiêu xong, trở về nhất định sẽ bị ông nhìn ra, không thiếu việc bị ông truy vấn sao lại thế này? Em chẳng lẽ muốn đem việc em bị Trương Nhân Diễm với Tô Tử Kiều bắt cóc nói cho ông? Gia gia nếu đã biết, lại phải lo lắng một hồi.

Sự thật giống như lời Hứa Ngạn Văn nói vậy, Tiết Giai Duyệt không nghĩ để Hứa lão gia lo lắng, việc cô bị Trương Nhân Diễm với Tô Tử Kiều bắt cóc, đến bây giờ đều không có nói với Hứa lão gia, cô cũng không tính toán sẽ nói việc này với ông.

Có lẽ là tính cách từ nhỏ, cô từ sau khi trưởng thành, đi lên cao trung, vào đại học, đều buộc chính mình tự lập, cũng dần dần mà minh bạch các trưởng bối vất vả cũng không dễ dàng, trưởng thành trong gia đình bình thường nhưng ấm áp, đối với bọn cô mà nói đã là chuyện tốt, chỉ sợ sau khi xuyên đến trong sách, đã không còn ở thế giới của cô nữa, cô cũng hy vọng ba mẹ của chính mình có thể sống hạnh phúc, cô đối với Hứa lão gia, cũng như đối với gia gia của chính mình gia gia.

Vậy anh nói thế nào với gia gia? Tiết Giai Duyệt hỏi.

Hứa Ngạn Văn vẻ mặt thản nhiên nói: Tôi nói với ông chúng ta đi đổi gió ở nọi thành gần đây, cho nên cuối tuần này sẽ không trở về nhà cũ.

Tiết Giai Duyệt bỗng chốc mở to hai mắt, nhìn chung quanh căn phòng một chút, ngón tay chỉ vào mũi anh nói: Anh thế nhưng lại dám nói dối gia gia? Chúng ta rõ ràng ở chung cư, anh lại nói với gia gia chúng ta đi nội thành!

Thật là nhìn không ra tới a, Hứa Ngạn Văn bình thường một bộ nhân mô nhân dạng, nghiêm trang, ở trước mặt Hứa lão gia cũng là quy quy củ củ, nói một không nói hai, thì ra sau lưng Hứa lão gia, cũng sẽ nói dối gạt người, quả nhiên là thương nhân a thương nhân, thương nhân đều giảo hoạt giảo hoạt, trong ngoài không đồng nhất, giáp mặt một bộ sau lưng một bộ.

Suy nghĩ cái gì về tôi? Hứa Ngạn Văn lấy ánh mắt sắc bén quét Tiết Giai Duyệt một cái, đừng nhìn trên mặt cô che dấu rất khá, nhưng chỉ là như vậy liếc mắt một cái, anh đã đem tâm tư của cô đoán được thất thất bát bát.

Ách......

Tiết Giai Duyệt nào dám nói thật với hắn rằng trong lòng cô đang nghĩ gì, nhân gia chính là nam chủ, nếu có không cao hứng, muốn thu phục một nữ xứng như cô chỉ bằng một giây, cô vội vàng vẫy vẫy tay nói: Không có không có, em cảm thấy cách nói này của anh rất tuyệt, rất cường đại!

Hứa Ngạn Văn ánh mắt trầm xuống, Tôi làm như vậy là vì ai?

Vì em. Tiết Giai Duyệt đáp ứng rất nhanh, điểm này cô vẫn là rất tự mình hiểu lấy.

Hứa Ngạn Văn hừ một tiếng: Em biết thì tốt.

Lời này nghe vào trong tai, sao lại có giống ý tứ cảnh cáo cô vậy? Ân, xác thật là cảnh cáo cô!

Tiết Giai Duyệt lập tức liền ngoan, cười tủm tỉm mà nhìn Hứa Ngạn Văn nói: Chúng ta đây vẫn luôn như vậy ngồi ở chung cư? Chỗ nào đều không đi?

Hứa Ngạn Văn liếc cô một cái: Có chuyện cứ việc nói thẳng.

Em là muốn nói ha. Tiết Giai Duyệt nhấp môi một chút, trong lòng khẩn trương đến bùm bùm nhảy, như là có một con thỏ to ở bên trong lòng đang nhảy: Nếu chúng ta mấy ngày nay ra cửa, bị người quen thấy, truyền tới tai gia gia, vậy giải thích cũng không tốt, cho nên nói, chúng ta mấy ngày nay a, tốt nhất đều không cần ra cửa, liền thành thành thật thật mà ngồi ở nhà tương đối tốt hơn, cũng tránh cho việc như vậy phát sinh, anh nói có đúng không?

Nói xong Tiết Giai Duyệt còn chớp chớp mắt, chờ mong chờ Hứa Ngạn Văn phụ họa lời nói của cô.

Hứa Ngạn Văn cùng Tiết Giai Duyệt chung sống nhiều năm như vậy, tuy rằng gần nhất cô có chút thay đổi, nhưng với chút tiểu tâm tư đó, vẫn là cùng với khi còn nhỏ giống nhau như đúc, tỷ như nói hiện tại, kỳ thật cô là muốn ra cửa, muốn ra ngoài đi chơi, lại sợ đụng tới người quen, rải dối liền viên không thượng, cho nên cố ý nói giảm nói tránh, cho rằng anh nghe không hiểu?

Tôi cảm thấy em nói rất đúng, chúng ta mấy ngày nay liền thành thành thật thật mà ở nhà, chỗ nào cũng đừng đi. Hứa Ngạn Văn cố ý nói.

Này......

Tiết Giai Duyệt muốn khóc, này cùng cô nghĩ một chút đều không giống nhau, không giống nhau a!

Cô còn nghĩ rằng Hứa Ngạn Văn có thể nghe hiểu được ý tứ của mình, kết quả hắn thật đúng là nói không nên ra cửa, này cũng quá đáng giận!

Sinh khí!

Tiết Giai Duyệt bẹp miệng, xoay người đi rồi.

Trơ mắt mà nhìn Tiết Giai Duyệt xoay người tránh ra, Hứa Ngạn Văn khóe miệng giật giật, vừa định đuổi theo đi, di động của anh đặt trên bàn vang lên.

......................................................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.