Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 62: Chương 62: Điều tra âm mưu




Có lẽ do dị ứng khiến cơ thể Trà Ngân mỏi mệt hơn đôi chút, lại uống thêm thuốc mê do Thừa Vĩ đút cho, nên thông thường khoảng ba canh giờ dược tính tan hết thì người ta sẽ tỉnh lại, nhưng cô gái nhỏ lại mê man thêm nửa canh giờ. Lúc này đế vương được nằm gần người yêu thương, cảm giác yên bình khiến hắn cũng chìm vào giấc ngủ. Lúc Trà Ngân tỉnh dậy thì đã thấy nam nhân quyền uy bậc nhất Đại Nam nằm ngay bên cạnh mình.

Trải qua một đêm mơ hồ trong sương ảo, Trà Ngân bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện. Cô nhớ ra mình đang đi ngang qua hòn giả sơn, liền có một bàn tay bịt chặt miệng của cô, rồi thì tất cả ký ức bắt đầu trở nên nhỏ vụn. Cô còn nhớ mình đã hắt hơi thật nhiều, nhớ nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nhớ mình đã đuổi tên nam nhân có mùi mồ hôi khó ngửi và chắc chắn trên người hắn có dính loại phấn hoa nào đó khiến mình khởi phát dị ứng.

Rồi tiếp theo là gì nữa nhỉ, quả thật Trà Ngân không tài nào nhớ ra trọn vẹn. Thế nhưng tờ mờ sáng tỉnh lại thì lại nhìn thấy hoàng đế nằm cạnh. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra. Trà Ngân rất muốn lay tỉnh hoàng đế, hỏi xem thế nào, nhưng mà lại lo quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, như vậy không tốt lắm đâu. Cho nên Trà Ngân liền nhẹ nhàng bước thật khẽ xuống giường, lại phát hiện thêm một điều mà nãy giờ vẫn chưa chú ý. Nơi này là nơi nào, sao bỗng dưng mình lại ngủ ở đây? Trong lòng Trà Ngân bắt đầu dâng lên nỗi hoang mang. Chẳng lẽ mình vừa vướng vào một âm mưu hãm hại gì đó nơi cung đình?

Giữa lúc cô gái nhỏ còn đang phiền não trong mớ ký ức hỗn độn, chẳng hề rõ ràng, Hàn Thừa Vĩ cũng đã tỉnh giấc. Mắt còn chưa mở hết, tay đã đưa sang vị trí bên cạnh để tìm người, lại thấy trống trơn mới giật mình ngồi bật dậy và thấy nữ tử trong lòng đang ngồi bên bàn suy tư. Hắn vội bước đến bên cạnh nàng, xem xét thử nàng đã ổn lại hay chưa

- Nàng tỉnh rồi? Có cảm thấy đau đầu khó chịu gì nữa không?

- Ngài dậy rồi à? Sao chúng ta lại ở nơi này? Vì sao ngài lại nằm bên cạnh ta cả đêm

- Nàng không nhớ gì cả sao, có người hại nàng. Ta còn chưa xác định được là ai, nhưng nàng là bị trúng mị dược, mà giải dược chỉ có thể là nam nhân, phải làm chuyện thân mật với nhau thì mới hóa giải được. Nên ta chịu thiệt ở lại đây là để giúp đỡ nàng

Hàn Thừa Vĩ nảy ra chút chủ ý xấu xa, muốn thử xem nếu như nàng biết đã trở thành người của hắn rồi, nàng có tình nguyện đến bên hắn, mở lòng ra hơn nữa với hắn không. Kết quả khi nghe xong, gương mặt Trà Ngân nhiễm một tầng đỏ ửng, thanh âm run run hỏi lại

- Ta trúng mị dược? Ngài ở đây giúp ta, tức là hai chúng ta đã xảy ra chuyện kia với nhau rồi sao?

- Đúng là như vậy!

- Sao ta chẳng nhớ được gì cả. Cơ thể ta cũng bình thường không hề có gì khác lạ, chỉ bị đau ở vai gáy. Ngài nói lại một lần nữa cho ta nghe xem, ta có nghe lầm không

- Không lầm, hoàn toàn là thật. Hơn nữa là nàng chủ động cầu xin ta. Ta mấy lần đẩy nàng ra nhưng nàng nhất quyết xông tới, hết khóc rồi nháo. Ta làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng đáng thương như vậy mà vẫn cứng rắn kháng cự được chứ? Thân nam nhân như ta trước giờ còn chưa có đụng qua nữ tử nào đâu, lần này bị hủy hết trong tay nàng rồi. Nàng suy nghĩ đi, giờ nên đền bù gì lại cho ta đây!

- Ta... Ta... Thực lòng xin lỗi ngài. Ta... đầu ta đau quá, xin phép ngài ta phải về Hoàng Liên cung tiếp tục nghỉ ngơi. Không phiền ngài nữa.

- Chờ đã...

Không đợi Thừa Vĩ nói hết câu, Trà Ngân đã nhấc váy chạy ra cửa, cũng không kịp định hướng mình đang ở đâu, cứ chạy trước rồi tính sau. Trời vẫn còn đang nhá nhem, thân ảnh nho nhỏ chìm vào góc tối, để lại Thừa Vĩ đứng đó ngây ngốc tự hỏi “nàng ấy chạy nhanh như vậy làm gì, ta cũng đâu có ăn thịt nàng đâu kia chứ!”

Cô gái nhỏ chạy loạn xạ mất một lúc mới xác định được phương hướng quay trở về Hoàng Liên cung. Hai cung nữ do chính tay tổng quản Thường Phúc phái đến tạm thời lo việc ăn uống sinh hoạt cho Trà Ngân, cả đêm lo lắng, không biết tiểu cô nương này đi đâu mãi không thấy về. Cô nương này trước kia là cung nữ giặt đồ còn thấp kém hơn bọn họ, nhưng giờ chính là đầu quả tim của hoàng đế. Bọn họ còn nghe râm ran lời đồn là thiên tử còn muốn lập nàng làm hoàng hậu nữa kìa. Cho nên họ càng phải cẩn thận hầu hạ, về sau nàng hóa thân thành phượng hoàng thì mình cũng được hưởng phúc lây. Đối với việc cô nương Trà Ngân muộn như vậy mới xuất hiện, lúc đầu bọn họ đoán là do đế vương muốn nàng ở lại để thị tẩm, thầm mừng thay cho nàng. Ai ngờ, lúc một trong hai người bọn họ bị đau bụng, đến thái y viện xin ít thuốc, lại nghe được hai lão thái y đang xầm xì to nhỏ chuyện hoàng đế đang nổi cơn thịnh nộ vì một nữ tử nào đó bị hãm hại, liền liên tưởng ngay đó là Trà Ngân cô nương. Mà hiện tại thấy cô nương ta mang dáng vẻ bình ổn, “lông tóc vô thương” thì mới hạ xuống bất an trong lòng.

Đông Cúc nhìn Trà Ngân vừa từ ngoài trời lạnh trở về, sợ nàng bị cảm lạnh liền nhanh chân chạy đi nấu một ấm trà gừng. Còn Đông Trúc dìu nàng vào trong, lấy chiếc áo ấm khoác lên người nàng, giọng lo lắng hỏi:

- Sao bây giờ cô nương mới quay về, là phát sinh chuyện gì không hay sao?

- Không có gì đâu. À, trời vẫn còn sớm, sao hai người đã dậy rồi. Chẳng lẽ... chẳng lẽ cả đêm không ngủ, đợi ta về phải không?

- Bọn nô tì không yên tâm về cô nương, cho nên cũng không chợp mắt được

- Thôi được rồi, nhưng không nên có lần sau. Phải biết giữ sức khỏe chứ. Còn nữa, đừng xưng “nô tì” với ta. Ta không quen đâu. Cứ gọi “ta - ngươi” ngang hàng là được rồi.

- Nô tì không dám. Cô nương là người trong lòng hoàng thượng. Sớm muộn gì cũng trở thành phi tử của ngài ấy. Ngài ấy mà nghe được nô tì gọi như vậy, nhất định sẽ phạt nặng nô tì đấy ạ!

- Được rồi, không gọi thì không gọi. Còn chuyện ngươi nói ta sớm muộn cũng là phi tử của hoàng thượng, không cho phép nói bậy bạ, vô căn cứ như vậy nữa

- Nhưng chuyện này đã đồn khắp hậu cung rồi ạ

- Thôi thôi, ta mệt rồi muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi lui ra đi.

- Vậy còn trà gừng Đông Cúc đang nấu sắp xong thì sao ạ?

- Cứ để đó, lát nữa ta dậy sẽ uống.

- Vậy nô tì xin phép ra ngoài

- Ừ!

Đông Trúc rời khỏi phòng, Trà Ngân liền leo lên giường kéo chăn trùm lại, định bụng sẽ ngủ tí chút cho lại sức rồi mới tỉnh táo nghĩ kỹ lại từng chuyện đã xảy ra. Nhưng cũng lạ là dù cố gắng thế nào thì mắt cô vẫn cứ ráo hoảnh, trong khi cả người uể oải, nhất là cái cổ thì khá đau. Dỗ giấc cho mình mãi không được, Trà Ngân quyết định thức luôn, nằm phân tích xem vấn đề ở đâu để tìm ra kẻ đã ám hại mình.

Thế là, Trà Ngân bắt đầu chìm vào những suy luận của bản thân. Theo như lời hoàng đế thì mình bị trúng mị dược, nhất định là lúc bị bịt miệng đến bất tỉnh, sau đó được đưa đến căn phòng kia. Rồi có một nam nhân đến tính giở trò đồi bại với mình nhưng may mắn hoàng đế đến kịp nên thoát một kiếp nạn. Nhưng vì mị dược tác dụng quá mạnh nên mình chủ động nhảy tới “ăn sạch” con người ta sao? Trời ơi nhất định lúc đó mình mang cái bộ dáng lẳng lơ lắm đây, hắn nhất định là khinh thường mình vô cùng. Hắn còn nói rất ủy khuất rằng mình đã cướp mất đời trai của hắn nữa. Trời ơi, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Nhưng mà... chờ đã, hắn là muốn lừa phỉnh mình sao. Thân là đế vương có tam cung lục viện, đời trai của hắn mà còn, trừ khi hắn bị yếu sinh lý. Tính đổ hết trách nhiệm cho bổn cô nương ta sao? Cơ mà dù là gì đi nữa thì vẫn đau lòng quá đi. Có câu “trinh tiết đáng giá ngàn vàng”, tưởng có thể trao cho chồng mình, ai ngờ lại bị mất đi vì một âm mưu hiểm độc. Là tên khốn nào bày ra trò này hả? Hu hu hu

Trà Ngân khóc thật lâu, mắt sưng húp rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Chỉ biết khi tỉnh lại đã nhìn thấy bóng lưng mặc áo long bào đang ngồi cạnh chiếc bàn để uống trà. Nghĩ lại dù hắn có phải là xử nam hay không thì cũng do mình vồ vập người ta. Hắn đến hỏi tội cũng là đúng mà. Trà Ngân đối với hắn vừa là hổ thẹn, vừa là ngại ngùng, không biết phải đối diện với hắn thế nào, tạm thời đành né tránh hắn vậy. Cho nên cô gái nhỏ quyết định nói qua loa vài câu rồi tìm cách rời đi

- Hoàng thượng, ngài đến chơi sao. Không hiểu sao từ lúc về cung tới giờ, dù đã nghỉ ngơi nhưng đầu ta vẫn nhức buốt. Có lẽ ta nên đến thái y viện chẩn bệnh xin thuốc thôi. Ngài cũng nên quay về đi, chính sự quan trọng hơn. À, còn nữa, vài ngày tới ta sẽ không đến ngự thư phòng, ta đang mệt mỏi thế này sợ không thể giúp gì được cho ngài hết. Thôi, ta phải đi đây, ôi chao đau đầu quá!

- Đứng lại!

- Sao thế hoàng thượng?

- Nàng đau đầu, ở đây chờ ta triệu kiến thái y đến là được rồi, cần gì nhọc sức đi đến đó. Ta nhìn ra nàng là đang muốn tránh mặt ta.

- Làm gì có chuyện đó, là ngài nghĩ nhiều rồi.

- Vậy sao nàng không dám nhìn thẳng mặt ta, nãy giờ vẫn cứ luôn quay đầu về hướng khác hả?

- Ta... Ta không có

- Không có sao?

Thừa Vĩ đứng dậy, nhẹ bước tới gần Trà Ngân, đưa tay xoay mặt nàng đối diện với mình. Cô gái nhỏ lúng túng cụp mắt xuống. Thừa Vĩ vẫn giữ nguyên bộ dáng tìm tòi đối với nữ tử trước mặt, muốn nắm bắt cảm xúc dù là nhỏ nhất của nàng. Lại phát hiện vành tai nàng ửng hồng, đôi gò má cũng phơn phớt hồng như được đánh phấn. Hắn nghĩ đến chỉ có thể là nàng còn đang rất thẹn thùng vì chuyện đêm qua. Biểu cảm này sao mà sinh động, đáng yêu quá đỗi. Hắn cảm thấy đùa nàng như vậy còn chưa đủ, liền mang chuyện đã qua ra nhắc lại

- Nàng tránh ta như tránh tà như vậy là muốn phủi bỏ trách nhiệm? Đời có ai vô lương tâm như vậy không, “ăn” người ta rồi là quất ngựa truy phong. Ta là xử nam đó có biết không hả?

- Ngài còn dám nói chuyện này nữa sao? Tam cung lục viện của ngài chẳng lẽ chỉ là làm cảnh, còn mạnh miệng nói vẫn là xử nam với ta. Có quỷ mới tin!

- Quân vô hí ngôn, ta gạt nàng làm gì. Đám phi tần kia là lúc ta còn là thái tử, do phụ hoàng nạp cho ta. Nhưng ta chán ghét nữ nhân, cũng không thể cãi lệnh phụ hoàng cho nên cứ ngó lơ không thèm nhìn đến ai cả cho tới khi gặp được nàng. Là nàng lấy đi lần đầu tiên của ta.

- Ta cũng bị mất lần đầu tiên vì ngài. Chúng ta hòa nhau được không? Cũng chỉ tại cái tên khốn kiếp nào đó làm hại ta. Ta mà biết là ai, nhất định mắng tổ tông mười tám đời nhà hắn. Hừ!

Nhắc đến kẻ hại mình, Trà Ngân bùng phát lửa giận, cũng chẳng còn giữ được vẻ dịu dàng thường ngày, gương mặt cáu kỉnh, dữ dằn hơn như con nhím xù lông tự vệ. Vậy mà Thừa Vĩ cũng vẫn yêu chết được cái bộ dạng này. Nhưng quan trọng là nàng bảo mất lần đầu tiên cho hắn, vậy là nàng chưa từng là người của hoàng thúc sao. Niềm vui đến quá đỗi bất ngờ, hắn không kiềm chế được nỗi hân hoan, liền kéo nàng vào lòng, ôm nàng, cảm nhận mùi hương đặc trưng thật tuyệt vời của nàng.

Trà Ngân vẫn còn ắp đầy bực tức, tự dưng bị ôm, cũng chẳng cần quan tâm hắn là người đứng đầu một nước quyền thế ngập trời, đẩy người hắn ra. Mà hắn cứ một mực quấn chặt lấy không buông, cô đành phải mắng hắn:

- Ngài tránh ra, tìm cơ hội sàm sỡ ta sao. Vì ta trúng mị dược làm chuyện có lỗi với ngài, ta thật lòng xin lỗi. Nhưng còn lúc tỉnh táo, ta không tự nguyện, ai mà ép buộc ta, ta nhất định không tha cho người đó đâu. Buông tay!

Thừa Vĩ khựng lại, nhớ về quyết định đêm hôm trước của mình. Canh bạc này hắn chọn đúng rồi, nếu lần đó vội vàng manh động, lỡ sau này nàng phát hiện được hắn không kiềm chế được mà muốn nàng, nhất định sẽ chán ghét hắn thật sâu. Còn may, lý trí quay về kịp thời. May hơn nữa là để cho hắn phát hiện nàng chưa từng là của người nào cả. Cũng phải cảm tạ ông trời cho hắn có linh tính, kịp thời đến cứu nàng, bằng không nàng đã bị tên khốn kia làm vẩn đục rồi. Nàng căm hận kẻ chủ mưu một, thì hắn căm hận tới mười phần, làm sao có thể tha thứ cho kẻ thủ ác kia được. Nghĩ đến đây, Thừa Vĩ gọi Thường Phúc vào, lệnh mang tên thị vệ đang bị tống giam kia lên vấn tội.

Thường Phúc đi một vòng cũng khá lâu rồi quay về, không có dẫn theo người hoàng đế cần. Thừa Vĩ chau mày chờ xem Thường Phúc bẩm báo gì, nghe hắn nói mà thêm phẫn nộ

- Dạ bẩm hoàng thượng, tên thị vệ kia đã chết, là bị trúng độc ạ!

- Xem ra là có kẻ vươn bàn tay thật dài vào hoàng cung của trẫm đây mà. Trẫm đã dặn dò canh chừng hắn ta cho cẩn thận, cũng do các ngươi tắc trách để cho kẻ khác có cơ hội lẻn vào đầu độc hắn ta. Chết không đối chứng, manh mối bị đứt luôn rồi đó. Các ngươi đáng bị phạt nặng.

- Xin hoàng thượng bớt giận. Nô tài đã làm theo sai bảo của hoàng thượng, lính gác canh chừng đến một con ruồi cũng không lọt qua được. Khi hoàng thượng cho truyền, nô tài mới vào ngục và phát hiện hắn ta đã chết. Nô tài đã gọi ngỗ tác khám nghiệm tử thi sơ bộ, phát hiện trong cơ thể hắn vừa có độc tính vừa có mị dược, là được uống cùng một lúc. Dược tính của loại độc này phát tác chậm, chắc chắn là kẻ chủ mưu tính toán rất kỹ, vừa đủ để tên thị vệ đó hoàn thành trò ghê tởm với mị dược, muốn giết người diệt khẩu. Xin hoàng thượng minh xét.

- Thật là thâm hiểm. Tính toán cũng tốt quá nhỉ. Vậy ngươi có tra ra thời điểm đó có kẻ nào khả nghi lảng vảng xung quanh hay không?

- Dạ, nô tài vừa bảo thị vệ đi điều tra thêm, chắc là một lát nữa sẽ có tin tức. Nhưng trước mắt, thị vệ báo lại là lúc thái y vừa đến thì có Trân tài nhân và thị nữ bên cạnh Lan Quý phi có đi ngang đây

- Cứ mạnh dạn tra xét rồi mang tất cả những kẻ tình nghi đến đây hết cho trẫm.

- Nô tài tuân mệnh

Nói xong Thường Phúc khom người lui ra, để lại không gian riêng cho đế vương và mỹ nhân. Ngôi cửu ngũ mặt mày đang hung ác, xoay mặt nhìn người trong lòng, tâm liền mềm nhũn ra. Còn Trà Ngân thì vẫn đang suy nghĩ lại những gì thái giám tổng quản bẩm báo. Đúng là ghê tởm quá mà, vừa thiết kế để hủy đi trong sạch của mình, vừa ra tay bịt đầu mối không lộ ra chút sơ hở nào. Rốt cuộc là mình đã đắc tội với ma quỷ phương nào thế này!

Còn ở Hồng Lan cung, thị nữ cận thân Quỳnh Mai của Lan Quý Phi vì không thể thăm dò tin tức về Trà Ngân nên đành phải quay về bẩm báo với chủ tử tình hình mờ mịt hiện tại. Họ cũng chẳng có cách nào ngoài chờ đợi, lòng cầu mong Phật tổ phù hộ cho bọn họ, khiến cái gai trong mắt kia gặp phải kết cục thê thảm, nhục nhã. Kiên trì đợi cả một đêm, điều họ đón nhận là một đám thị vệ hùng hùng hổ hổ đến để lôi thị nữ đi. Lan Quý phi nhìn tình thế như vậy, thầm than “Không tốt, chẳng lẽ hoàng đế đã phát hiện được điều gì?”

Phía bên kia tẩm cung của Trân tài nhân, thị vệ cũng đến áp giải nàng tới trước mặt hoàng đế. Nàng bị lôi đi, khóc vô cùng thương tâm, hận số phận xui xẻo sao lại cho nàng biết được cái bí mật động trời của hoàng đế. Đều là do ả thị nữ kia kéo nàng đi, đúng là một kẻ xúi quẩy mà. Hu hu hu.

Hai nàng thị nữ và Trân tài nhân bị mang đến. Thường Phúc bẩm báo không tìm thấy kẻ nào khả nghi nữa. Hoàng đế lúc này đang dịu dàng nhìn Trà Ngân liền đổi thành gương mặt tràn đầy sát khí. Thật là đổi mặt còn nhanh hơn lật sách. Hắn nhìn hai nữ tử bên dưới như nhìn thứ ruồi bọ bẩn thỉu, giọng đanh ác:

- Tối qua hai người các người đi ngang khu vực Dạ Nguyệt cung vắng vẻ kia để làm cái gì?

- Thần thiếp là đi theo thị nữ này đến Hồng Lan cung thăm quý phi nương nương. Nàng ta nói đi lối này sẽ nhanh hơn nên thần thiếp nghe theo. Tất cả là do ả, thần thiếp không biết gì cả - Trân tài nhân nhanh chóng đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu thị nữ.

- Bẩm hoàng thượng. Đúng là có lối tắt đi ngang Dạ Nguyệt cung để đến Hồng Lan cung. Nô tì chỉ mời Trân tài nhân đến Hồng lan cung trò chuyện để Lan Quý Phi bớt buồn trong lúc dưỡng bệnh. Nô tì không biết mình đã phạm phải lỗi gì ạ.

Thị nữ này cũng là người thông minh tài trí, nàng ta treo lên gương mặt bình thản vô tội dù trong lòng sợ hãi tột cùng. Nàng ta nghĩ trong chuyện này không hề có chút sai sót nào, tên thị vệ kia thì chắc chắn đã chết không đối chứng. Chỉ cần chối bay biến thì hoàng thượng sẽ không có lý do gì mà trị tội của mình.

Nhưng thị nữ này đã lầm, Thừa Vĩ không như người bình thường, khi manh mối bị xóa sạch, không tìm thấy điểm đáng ngờ của đối tượng tình nghi thì đành phải buông tha, mà hắn trực tiếp hạ lệnh

- Được rồi, trẫm muốn xem thử lời của các ngươi thật được đến đâu. Thường Phúc, bảo thị vệ cho mỗi người mười bạt tai thật mạnh, xem có điều gì còn giấu giếm không. Tốt nhất là hai ngươi nên nhớ lại cho kỹ, lúc đi qua Dạ Nguyệt cung có trông thấy người nào nữa khả nghi hay không. Nếu không thì chỉ có các ngươi phải nhận lấy nhục hình.

Hai nữ tử cùng đồng thanh van xin: “Xin hoàng thượng minh xét, xin hoàng thượng khai ân”, nhưng hoàng đế vẫn dửng dưng buông ra ba tiếng “Dụng hình đi!” rồi an tĩnh lia mắt sang người con gái trong lòng mình. Bên này hai tên thị vệ lần lượt bước ra đứng trước mặt hai nữ tử đang quỳ trên nền đất. Bàn tay to lớn của nam nhân được rèn luyện trong quân đội chính quy, giương thật cao rồi thật nhanh hạ xuống làn da mềm mại của nữ tử, trên gò má hai người liền xuất hiện năm dấu tay chói mắt, khóe miệng cả hai rỉ ra một ít máu. Cảm giác đau đớn truyền tới, hai nàng lăn ra đất oa oa, nhưng hoàng đế không có ý định dừng lại. Thị vệ tiếp tục cưỡng chế hai nàng ngồi dậy, giáng thêm lần lượt những bạt tai khác cho đến khi đủ số lượng hoàng đế yêu cầu. Gương mặt hai nữ tử lúc này sưng to như hai cái đầu heo, nào còn có vẻ xinh tươi diễm lệ thường ngày nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.