Trở lại tẩm cung nghỉ ngơi, hình bóng nữ tử có suy nghĩ, lời nói cử chỉ kỳ lạ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu hoàng đế Hàn Thừa Vĩ không ngừng. Hắn có phần bực bội không hiểu cớ làm sao một người oai phong khí chất mạnh mẽ thế này lại bị đánh đồng vào cùng với đám thái giám ẻo lả suốt ngày nịnh nọt. Nhưng cũng nhờ hiểu lầm, nàng thật tâm đối đãi, không cố tình lấy lòng, nói lời gian dối hòng đạt được sự tín nhiệm của hắn không phải sao? Chỉ vì ý nghĩ này áp đảo, cơn phiền giận vừa dâng lên lại từ từ rút đi không còn dấu vết. Hắn có chút mong chờ khám phá thế giới nội tâm của một người sẽ bày hết sự chân thật với hắn như một người bạn, cảm giác lạ lẫm này khiến lòng hắn mềm mại, làm trỗi dậy khao khát cảm xúc ấm áp một thời duy chỉ có mẫu hậu mang đến cho hắn. Coi như là chút thú vui sau một ngày đầy mỏi mệt, căng thẳng đi. Nhưng nếu là nàng ta dám lừa dối, âm mưu trèo cao thì... Hắn “hừ” một tiếng, mặt đang nhu hòa bỗng trầm lại, đôi mắt nanh ác bắn ra trùng trùng sát khí đủ nói lên kết cục bi thảm của kẻ sẽ phản bội, lợi dụng hay qua mặt hắn vì lợi ích cá nhân.
Buổi thiết triều sáng kết thúc sớm vì không có nhiều công vụ cần báo cáo. Hoàng đế chỉ dặn dò đôi ba việc còn dở dang cho các vị quan đang đảm nhận trọng trách. Sau đó cho tất cả bọn họ lục tục trở về nhà. Hắn từ tốn về Minh Quang cung của mình thay ra bộ thường phục rộng rãi thoải mái. Gương mặt như trích tiên, mỗi đường nét cân xứng quả thật là hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn. Đang phê duyệt tấu chương, thái giám vào bẩm báo có Lan Quý Phi cầu kiến. Hắn một bộ dạng không hề quan tâm, ngắn gọn phun ra hai từ “Không gặp” rồi lại tiếp tục vung mực lên những tấu sớ trên bàn. Thái giám cận thân hiểu ý, cúi thấp đầu lui dần ra ngoài, khéo léo khuyên nhủ Lan Quý Phi quay trở về. Trên tay nàng ta là hộp thức ăn còn tỏa nhiệt, chứng tỏ đã được tính toán giờ giấc cẩn thận để món ăn khi hoàn tất là ngon miệng nhất và còn nóng hôi hổi kịp lúc bãi triều mang đến dâng lên cho hoàng đế. Canh gà ác tiềm thuốc bắc bổ dưỡng không có đất dụng võ, không thể giúp nàng ta thể hiện sự quan tâm với phu quân của mình. Tim nàng đau, lòng nàng lạnh lẽo.
Nhập cung đã hơn hai năm, còn gì đáng xấu hổ hơn là có phu quân mà như lẻ bóng. Suốt từng ấy năm, hoàng đế chưa từng triệu kiến nàng thị tẩm lấy một lần. Ngay cả ngày thành hôn, hắn cũng không cho nàng cái diễm phúc được hiểu thế nào là động phòng hoa chúc. Nàng vẫn kiên trì với niềm tin một nhan sắc kiều diễm như mình, cộng thêm những quan tâm chăm sóc, coi phu quân là trời của mình rồi sẽ được đền đáp. Nhưng cho đến tận bây giờ, mọi chuyện vẫn là số không tròn trĩnh. Trong lòng nàng dâng lên hồ nghi cực điểm. Có khi nào hoàng đế “không được” chăng? Nàng về Hồng Lan cung của mình, vẫn thần người hồi tưởng về khoảng thời gian từ khi mình tiến cung. Nếu chẳng phải năm đó vì muốn mượn trợ lực của cha nàng là tể tướng đương triều, chắc hắn cũng sẽ không đồng ý với điều kiện của cha là đưa nàng vào làm cung phi. Trái tim thiếu nữ lần đầu gặp phu quân tương lai, gương mặt thẹn thùng nhưng lòng lại sôi trào hạnh phúc. Viễn tưởng tươi đẹp hiện lên, trong đó nàng mặc phượng bào, đội mũ cửu phượng uy nghi mang nét đẹp kinh diễm thướt tha tiến vào Trường Thiên cung, nắm lấy tay hoàng đế, nhận cái nhìn yêu thương của chàng, cùng chàng nhận lễ khấu đầu và muôn lời chúc tụng của bá quan văn võ. Rồi nàng sẽ sống trọn đời hạnh phúc với người mình thương, chết đi sẽ cùng nhập lăng với chàng. Vậy mà...tất cả chỉ là sương khói.
Hoàng đế bây giờ đã đủ mạnh mẽ, nắm tất cả mọi quyền lực trong tay, không còn cần trợ lực như năm đó, không hề kiêng dè thẳng tay trừng trị bất cứ kẻ nào dám phản kháng. Cha nàng từng góp công trạng vào bá nghiệp của hoàng đế cũng chẳng dám khoe khoang lên mặt, thận trọng từng bước. Còn nàng, nếu năm ấy không quá tự tin mà giấu diếm chuyện chưa được triệu thị tẩm với gia đình, rồi nhờ cha nàng gây áp lực nho nhỏ với chàng, liệu bây giờ nàng đã có một hài tử để dựa vào hay không? Trong đầu nàng xoay chuyển rất nhiều ý niệm, một phần nghĩ hoàng đế “không được” hoặc chỉ yêu nam sủng. Một phần khác là chàng chỉ xem nàng là quân cờ để lợi dụng mưu quyền, khi việc đã thành thì lạnh lùng lãng quên. Có khi lại vì tâm cảnh giác, sợ thế lực nhà nàng lớn mạnh, khi đưa nàng lên hậu vị, cùng nàng sinh hài tử sẽ tạo cơ hội cho nhà nàng bành trướng dã tâm không thể khống chế. Trời sinh đế vương đa nghi, đây cũng là một nguyên nhân rất lớn. Nhưng tất cả nàng đều không cam lòng, chẳng lẽ cứ phải phòng không gối chiếc mãi như vậy sao. Nàng thèm khát được yêu thương, nàng mơ tưởng cảm giác ái ân nồng nàn. Nàng thích được làm con mèo nhỏ gục đầu vào khuôn ngực sáu múi rắn chắc mà rên rỉ. Tại sao nàng không có được?
Lan Quý Phi đắm chìm trong muôn vàn suy nghĩ, lúc nở nụ cười châm chọc tự chế giễu bản thân si ngốc, lúc đau khổ than thở cho số mệnh của mình. Lòng đau nhức nhối, những giọt rượu ấm nóng vị đắng chát đi vào cơ thể, thật tốt giúp nàng dịu bớt cảm giác vô vọng, đánh mất ý chí trên con đường tiến đến quyền lực cao nhất nơi hậu cung của mình. Tửu lượng không cao, Lan Quý Phi cứ thế chìm vào giấc ngủ, để lại một đám tỳ nữ đầu đổ mồ hôi hột, đang vuốt ngực cảm khái may mắn là chủ nhân đã ngủ, nếu không, lời nói phạm thượng với hoàng đế mà lọt vào tai ngài ấy thì tất cả người ở Hồng Lan cung có khi phải bị chôn cùng không?
Ở bên này Minh Quang cung, hoàng đế sau khi phê duyệt hết số tấu chương trình lên, đang nhắm mắt hồi thần thư giãn. Bất chợt trong đầu xuất hiện nữ tử kỳ lạ bên bờ suối có giọng hát trong trẻo động lòng người. Có đoạn nàng hát cũng lồng vào nét bi thương, vậy là nàng cũng bất hạnh không còn mẫu thân, phụ thân như hắn sao? Lại nhớ đến lời nàng nói, bất cứ lúc nào cần cứ đến tìm nàng giúp đỡ. Được rồi, tối nay hắn lại đến gặp nàng xem sao.
Hoàng đế nhàn nhã dùng ngự thiện, chờ tiêu thực lại ra luyện công tập kiếm pháp, lúc có công vụ gấp gáp từ các quan trình lên thì triệu kiến xử lý ổn thỏa. Cũng may công vụ không nhiều, hắn không phải mệt mỏi vùi đầu quên mất kế hoạch nho nhỏ đầy thú vị. Hôm nay, hắn cẩn thận sai người mang cho hắn một bộ thường phục vải bình thường, không quá cao quý để nàng ta không thể nhận ra thân phận của hắn. Hắn di chuyển nhẹ nhàng từ tốn đã thành thói quen, cứ tuấn dật cao quý cực điểm. Để nàng ấy không nghi ngờ, hắn không cho thị vệ đi cùng, chỉ ra lệnh cho ẩn vệ đi theo phòng ngừa có thích khách.
Khi hoàng đế đến gần khu vực cung thái tử, quả nhiên có một vóc dáng mảnh mai lại đang múc đầy một chậu nước nóng mang đi xả sạch lại y phục. Thân người nàng ấy trông liễu yếu đào tơ vậy mà mang chậu nước vô cùng chắc chắn, dáng đi không hề xiêu vẹo. Nàng ta có thói quen vừa làm vừa hát, cũng chú ý thấp giọng để tránh người khác phát hiện. Hắn nghĩ nàng biết ở đây được hạ chỉ nên không kẻ nào dám lui tới, nhưng nàng quả thật to gan, rất to gan dám làm trái ý chỉ hắn. Hắn thực sự rất muốn trị tội nàng, nhưng lòng hiếu kỳ về nàng còn nặng hơn nên hắn quyết định tạm gác lại tội trạng này, chí ít vì đây là nơi nàng đã hẹn khi nào có việc cần cứ đến gặp để nhờ cậy nhau.
Hoàng đế chưa vội bước ra, tranh thủ nghe nàng ta véo von tiếng hát:
“Kìa chú là chú ếch con, có đôi là đôi mắt tròn
Chú ngồi học bài một mình bên hố bom kề vườn xoan
Bao cô cá trê non cùng bao chú cá rô non
Tung tăng chiếc vây son hòa theo tiếng ếch vang giòn“. (Trích bài hát “Chú ếch con”)
Cô gái thời hiện đại thông minh lanh lợi, kiên cường thích nghi với cuộc sống, trong mấy ngày qua cũng tạm gọi là dung hợp được với thế giới này, nhưng văn hóa bản sắc sâu trong người cô thì vẫn vậy, những bài hát của cô giai điệu lọt vào tai hắn sao mà lạ lẫm buồn cười đến vậy. Hắn lại tham lam muốn nghe tiếp chút nữa, lại lặng im ở một góc. Vừa dứt bài này, cô lại chuyển ngay sang bài khác, lần này thì sâu lắng tha thiết hơn:
“Chàng như gió bay, cuốn tung bụi mù vào xa xôi
Chàng như gió bay, cuốn tung bụi mù vào thiên thu
Anh là cơn gió cuốn tung bụi mù, là em đó
Cơn gió thoảng qua cuốn theo chiếc lá xa lìa cành
Vui cuộc tình ngây ngất sẽ rũ hết bao sầu lo
Quên muộn phiền bên nhau đôi ta đi tới chân trời xa...” (Trích bài hát “Anh là gió em là cát”)
Hắn nghe đến đây, hàng mày nhíu nhẹ trong vô thức, giọng cũng thờ ơ lãnh đạm cắt ngang hứng thú ca hát của nàng:
- Ngươi đang nhớ đến người trong lòng sao. Hát đến nhập tâm da diết như vậy à?
Câu trước dửng dưng câu sau lại có chút chua chua mà hắn cũng không phát hiện. Trà Ngân xoay đầu cười, mắt tròn xoe rực rỡ như những vì sao, cô không thích trang điểm như các cung nữ khác nên lộ ra gương mặt tự nhiên thuần khiết rất đặc biệt, trả lời hắn: “Ừ, ngươi đến rồi sao?“. Câu trả lời rất đỗi bình thường, cô đâu biết một chữ “ừ” lẫn trong đó lại gây cho hắn hiểu lầm nàng đã có ý trung nhân. Thần sắc hoàng đế vì một chữ “ừ” mà trầm đục hẳn.