Phương Chí Viễn nhìn người con gái trước mặt thần thái tự tin, vẫn không cho lời nàng là đúng. Thành trì quan trọng như Yên Châu, sao có thể nói bỏ là bỏ. Mất thành rồi thì giăng lưới quân địch bằng cách nào? Hắn biết Vân Ngọc thông minh, nhưng chủ ý hiện tại chính là thất sách, hắn đâu thể chiều ý nàng, tán thành quyết định đầy nguy hiểm như vậy. Vì thế, hắn cương quyết từ chối nàng, lại nói thêm mấy câu thuyết phục nàng nên tránh đi nơi khác cho an toàn, đỡ khiến hắn phải lo lắng bất an:
- Ta biết nàng muốn chia sẻ gánh nặng cùng ta. Song, nàng là thân nữ nhi, mấy chuyện chinh chiến sa trường này, nàng không nắm rõ đâu. Mọi chuyện cứ để ta lo liệu, nàng không cần phải bận tâm. Ta nghĩ, nàng vẫn nên rời khỏi nơi này đến nơi ta thu xếp cho cha của nàng mới tốt. Như vậy, ta mới yên tâm tập trung toàn lực cho trận đánh.
- Huynh rõ ràng coi thường muội. Sao huynh không kiên nhẫn nghe muội phân tích rõ ràng rồi quyết định cũng không muộn hả?
- Thành Yên Châu được ví như trái tim của Yên Trường Quốc. Giao trái tim cho kẻ khác, chúng ta còn có thể sống được sao. Bé con à, muội còn ngây thơ lắm, không hiểu bày binh bố trận đâu. Chuyện quốc gia đại sự để cho nam nhân lo là được rồi. Ngoan nào!
- Ngoan! Ngoan! Ngoan! Ngoan cái đầu của huynh ấy. Muội nói lại lần nữa, muội đã trưởng thành, không phải bé con. Huynh ngồi xuống, nghe cho thật kỹ điều muội sắp nói đây nè.
Thế là, cô gái nhỏ lại kề miệng sát vào tai Chí Viễn. Vì nghĩ hắn sẽ mất kiên nhẫn, một tay Vân Ngọc túm chặt bên vai hắn, nhỏ giọng nói thật chi tiết ý định của mình từ đầu đến cuối. Ban đầu, Chí Viễn bất đắc dĩ lắng nghe, cũng không nghĩ sẽ bị người con gái này thuyết phục làm theo ý kiến ngây ngô của nàng. Nhưng sau đó, hắn chậm rãi tiếp nhận điểm ưu việt của thế trận mà nàng đề cập, càng nghiền ngẫm thật kỹ thì càng phát hiện ra kế sách này quả thật vô cùng thông minh. Thật không ngờ, một tiểu cô nương rất khờ khạo trong tình trường, chẳng tinh ý nhận ra tình cảm người khác dành cho nàng, mà lại có thể tài giỏi và mưu lược đến như vậy.
Chí Viễn chuyển sóng mắt dịu dàng về phía Vân Ngọc, yêu thương chất chứa bên trong càng thêm nồng đậm pha lẫn thán phục. Viên ngọc quý thế này bỗng dưng thuộc về hắn, còn gì may mắn hơn nữa chứ. Nhớ lại ngày đó, khi mẫu hậu không còn trên cõi đời, hắn đã tưởng mình sẽ trở thành người lãnh đạm với tất cả, không ham thích gì ngoài duy nhất mong muốn trở thành một đấng minh quân của vạn dân thiên hạ. Thế rồi Tứ đệ sắp bày đưa hắn vào một âm mưu thâm độc, vô tình cột chặt nhân duyên của hắn với nàng, để cho hắn dần cảm nhận được ý nghĩa tuyệt vời của tình yêu nam nữ, cũng cho hắn có thêm động lực ngày càng mạnh mẽ hơn để che chở thật tốt cho nàng. Trong rủi có may, âu cũng là sự đền bù xứng đáng của định mệnh.
Với lần này, Chí Viễn còn chưa kịp nghĩ xem làm thế nào để bảo đảm an toàn cho Vân Ngọc trước trận chiến ác liệt, thì tự nàng đã vạch ra kế hoạch ổn thỏa. Hiện tại, khi đã hoàn toàn thấu đáo tất cả, hắn cũng thận trọng tiếp thu để không bỏ sót bất cứ một tiểu tiết nào, tránh cho sơ suất xảy ra sẽ làm ảnh hưởng xấu đến thế trận. Cô gái nhỏ cảm nhận được nam nhân trước mặt đã bắt đầu vững niềm tin, chẳng còn thái độ xem nhẹ chủ ý mình đề nghị nữa thì trong lòng cũng hào hứng. Hai người ngồi lại suy tính cho thật chu toàn, phân bố binh lực thích hợp, sẵn sàng đâu vào đấy mới yên tâm nghỉ ngơi đôi chút để chuẩn bị tinh thần ứng chiến với bọn người Đại Nam kia. Vì thế, suốt mấy ngày thành Yên Châu kín cổng cao tường, chẳng ai hay biết bên trong mọi người đang tận tâm tận lực, làm theo sự bố trí của chủ tướng.
Quân đội Đại Nam sau mấy ngày dưỡng sức, tinh lực đã được phục hồi khá tốt, lại có thêm những chiến thắng liên tiếp cổ vũ, càng hăng hái nhiệt huyết vì nước rửa hận, quyết tâm bắt bọn người Yên Trường Quốc kia trả một cái giá thật đắt vì dám ngang ngược khiêu chiến, quấy nhiễu sự bình an của bách tính vô tội. Toàn quân dưới sự chỉ huy của hoàng đế Hàn Thừa Vĩ dần tiến gần địa phận giáp ranh Yên Trường Quốc. Phía trước mặt chính là tòa thành Yên Châu cực kỳ trọng yếu của bọn người mang dã tâm xâm lược kia. Cũng là lối vào duy nhất mở đường cho cuộc tiến công mạnh mẽ, trừng phạt lũ giặc hung hăng, từng xuống tay tàn độc với đội quân dưới trướng Trấn Nam vương gia và Trịnh Tử Kiên.
Để không khiến quân Đại Nam nghi ngờ, Phương Chí Viễn cho một đội quân ít ỏi ở lại trấn giữ thành Yên Châu. Bản thân hắn và Vân Ngọc thì theo sắp xếp trước đó, mang hết lương thực, nhu yếu phẩm rời khỏi thành. Khi quân đội của Hàn Thừa Vĩ kéo đến, những binh sĩ còn ở lại thành cố gắng cầm cự trong sự kiên cường. Mãi đến lúc quân của Thừa Vĩ người đông thế mạnh, bắc thang leo vào trong thành, thành công mở cổng cho hoàng đế và ba quân tướng sĩ chiếm lấy Yên Châu này, binh sĩ Yên Trường Quốc mới giả vờ khiếp vía, tháo chạy trong hoảng loạn. Vì lại có thêm một chiến thắng nữa, cho nên lần này quân Đại Nam có nhiều người nảy sinh tâm lý khinh địch, dần lơi lỏng cảnh giác, không nhận ra điểm bất thường bên trong.
Cứ điểm quan trọng đã về tay, Hàn Thừa Vĩ định bụng đến đêm sẽ cùng Trà Ngân bàn bạc thêm về hướng tiến công tiếp theo. Hiện giờ cũng nên cho mọi người được ăn uống no say, để có sức tiếp tục thừa thắng xông lên trong những trận chiến sắp tới. Song, khi đám binh sĩ cấp dưới đảo một vòng trong thành tìm thức ăn mà không thấy, Trà Ngân mới cảm giác có điểm kỳ lạ, vừa lóe lên chưa kịp nhận ra là gì đã vụt đi không còn dấu vết. Đoàn quân chỉ còn cách ăn tạm lương khô đã mang theo, chờ đến hôm sau ra ngoài tìm kiếm lương thực lấp đầy bụng đói cho những ngày tiếp theo.
Sang ngày hôm sau, Thừa Vĩ cho binh sĩ chia ra mấy hướng, tìm kỹ từng ngóc ngách trong thành xem bọn Yên Trường Quốc giấu lương thực ở nơi nào mà kín đáo đến vậy. Mọi người lục tung hết cả lên cũng không thấy có thứ quan trọng cần tìm, liền bẩm báo lên cho hoàng đế biết. Hắn lúc này mới sai quân đi dọ thám một vòng khu vực lân cận, xem quanh đây có nơi nào có thể cất giấu lương thực nữa hay không. Vì hắn không tin, ở thành trì quan trọng như vậy, không trữ lương thực thì ra trận đánh nhau bằng cách nào.
Tốp người theo như phân phó dàn đi xung quanh, nhìn xem có nhà dân ở gần đây không. Nhưng các binh sĩ không quen đường quen nẻo, chạy một vòng rồi cũng quay về vị trí cũ, hệt như lạc vào mê cung. Lúc này, một đám người khác nhảy ra phục kích, bắt gọn tất cả những kẻ được phái đi thám thính tình hình. Hoàng đế chờ mãi vẫn chưa thấy cấp dưới quay về, lại sai tiếp một tốp người khác đi tìm hiểu sự tình. Hắn đoán chắc vì chưa quen thuộc địa hình nên quân ta mới đi lạc, chưa quay trở lại.
Ba ngày trôi qua, hết tốp này đến tốp khác rời đi mà không một kẻ nào quay về báo tin. Còn những người ở trong thành Yên Châu, thể lực từ từ suy kiệt vì thiếu thốn lương thực. Riêng hoàng đế và Trà Ngân, vì có thị vệ cận thân chuẩn bị lương khô khá tốt nên cũng không đến nổi toàn thân rã rời. Cô mơ hồ suy đoán, thế cục này có gì đó tương đồng với kế “vườn không nhà trống” vô cùng lợi hại đã từng học qua trong sách lịch sử. Tuy nhiên, mọi thứ giờ đây vẫn còn chưa rõ ràng, cô gái nhỏ chưa dám xác định điều gì cả, chỉ cẩn thận theo dõi diễn biến mới nhất mà thôi.
Quân Đại Nam chịu đựng cơn đói thêm hai ngày nữa thì sức lực cũng đã yếu đi rất nhiều. Với vai trò chủ tướng, Thừa Vĩ không thể cứ ngồi đó bó tay chịu trận, quyết định mở cuộc tấn công ra các thành quách lân cận để đoạt lấy lương thực từ trong tay quân giặc. Thế là ba quân tướng sĩ áo giáp sẵn sàng, chỉ có tinh thần chiến đấu là không hề tốt vì cơn đói hành hạ, theo mệnh lệnh của hoàng đế cố gắng thật nhanh chiếm được tòa thành thứ hai mới mong tìm ra lương thực lấp đầy bụng đói lúc này. Đoàn quân hướng thẳng về vị trí thành Ưu Đàm có khoảng cách gần nhất so với những thành khác trên bản đồ, nhưng họ cứ đi như vậy khá lâu mà vẫn chưa thấy tới. Đến khi dòng chữ “Thành Ưu Đàm” thấp thoáng phía trước, quân Đại Nam phấn khởi như vớ được vàng, ồ ạt xông thẳng về phía trước. Đối mặt với cái chết vì đói gần kề, giờ tìm được nơi có thể giải nguy tạm thời, quân Đại Nam tất nhiên lại sôi trào ý chí chiến đấu. Bởi chỉ cần giành được thành này thôi, họ sẽ được ăn uống no đủ, không phải khổ sở, khó chịu vì đói nữa.
Mang sĩ khí bừng bừng, sức mạnh được tiếp thêm vì mục tiêu thoát đói, quân Đại Nam càng đánh càng hăng. Ưu Đàm lại một lần nữa thất thủ, bọn Yên Trường Quốc đào thoát trong dáng vẻ chật vật khiến toàn quân vô cùng sung sướng. Hoàng đế và Trà Ngân tiến vào thành, lập tức cho người đi tìm kho quân lương. Binh sĩ chỉ chờ có vậy, nhanh chân lùng sục khắp nơi nhưng chỉ toàn là trống rỗng, không có gì bỏ vào bụng được cả. Lúc này, sự hoài nghi trong lòng Trà Ngân càng lớn, áng chừng đến tám phần đó là kế “vườn không nhà trống”, nếu sắp tới có thêm những trận tập kích, phục kích, quấy rối thì không còn gì bàn cãi nữa, có thể xác định là mười phần. Vậy cô phải làm gì để đối phó với cục diện khó khăn này đây?
Đối với mưu lược quân sự của người xưa, Trà Ngân luôn vô cùng khâm phục. Nhưng cô không nghĩ rằng khi xuyên không đến đây, bản thân lại được “tận mục sở thị” kế sách tài tình đã được vận dụng trong ba cuộc kháng chiến chống quân Nguyên - Mông của nhà Trần tại kinh thành Thăng Long. Linh tính mách bảo cô, đây là một dấu tích vô cùng quen thuộc, thế rồi cô lại nhanh chóng phủ định vì cô và Vân Ngọc cùng bị cuốn vào mắt xoáy, sao có thể văng ra cách xa nhau như vậy. Hơn nữa, trên đời này ý tưởng lớn gặp nhau không thiếu, chắc chỉ là một quân sư tài ba nào đó nghĩ ra thôi. Mà nếu là như vậy, quân ta địa hình không thông thạo, phải ứng phó thế nào để vượt qua nguy khốn lúc này?
Trà Ngân vẫn còn đang suy tính, lại nhận được tin tức không tốt chút nào. Là một tốp quân Đại Nam đi tuần tra xung quanh thành Ưu Đàm, bị tấn công bất ngờ, thương tích trầm trọng. Cô liền nói với hoàng đế tất cả những điều mình lo ngại đối với cục diện nguy nan lúc bấy giờ, bảo hắn nhắc nhở mọi người đề cao cảnh giác, để tránh khỏi những trận tập kích khác, rất có khả năng sẽ xảy ra. Mặc dù cố gắng hết sức, quân Đại Nam vẫn cứ rơi vào thế bị động, vì họ ở ngoài sáng còn bọn người Yên Trường Quốc lại núp vào trong tối, vừa phát hiện sơ hở liền đột kích vòng vây. Binh lực của Đại Nam sau mười ngày bị tổn thất trầm trọng.
Vân Ngọc quan sát tình hình nhiều ngày, cảm thấy thời cơ đã đến, mới bảo Chí Viễn tập trung quân lực, trực diện giao tranh. Nam tử tiêu sái bất phàm cũng có cùng suy nghĩ, liền điều động binh sĩ tổng lực tấn công vào Ưu Đàm, hạ lệnh bắt sống tên chủ tướng. Sau mấy trận giao chiến trước đó thắng bại đan xen, hiện tại thực lực hai phía “bên tám lạng người nửa cân“. Quân Đại Nam có yếu thế hơn một chút vì phải chịu đói nhiều ngày, nhưng ai nấy đều kiên cường bất khuất nên thế trận cứ giằng co mãi, không nghiêng hẳn về bên nào.
*************
Cũng trong lúc này ở Hoàng cung Sở Minh Quốc, hoàng đế nhận được tin tức khẩn cấp từ thám tử báo về. Đế vương tuổi trung niên với đôi mắt xếch sắc bén, lộ ra thần thái nguy hiểm cùng tính cách tàn độc của hắn, vừa đọc xong bức thư, hắn liền nở một nụ cười khoái trá: “Bọn người Đại Nam chết tiệt kia cũng tới ngày rơi vào hiểm cảnh. Lần trước, chuyện về sư tử đá, chúng ta phải chịu một phen nhục nhã. Còn chưa có dịp đáp trả. Hiện tại thì quá tốt rồi, không ra tay lúc này thì còn chờ đến bao giờ. Thật tốt! Thật là sảng khoái! Ha ha ha.”
Đế vương khác máu tanh lòng, vui vẻ trên nỗi khổ của vạn dân trăm họ Đại Nam thêm một lúc, mới truyền gọi vị đại tướng quân được xếp vào hàng tài năng hiếm có khó tìm, hạ lệnh triệu tập binh mã tiến về Yên Trường Quốc, nơi đang diễn ra trận phân tranh ác liệt giữa hai nước Đại Nam và Yên Trường Quốc. Một trận ra quân này, vừa giải được mối hận bị làm nhục quốc thể, vừa có thể chiếm lợi ích vô cùng lớn, đối với Sở Minh Quốc mà nói là hoàn toàn có lợi, chẳng có lấy một điểm nguy hại nào. Thế cho nên, lòng tham dễ dàng khởi động, và kẻ ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng này cũng không màng đến mong ước của bách tính là cuộc sống quốc thái dân an, chỉ vì thèm khát giấc mộng bành trướng lãnh thổ mà hạ chỉ đem quân đội gây hấn xứ người.