Sáng hôm sau, Ngũ Hoàng tử bí mật truyền tin cho Tứ Hoàng tử, báo cáo đã bắt đầu theo dõi Ngọc Y Quán. Chỉ là tạm thời còn chưa phát hiện điểm khả nghi nào, chờ một thời gian nữa tìm ra, nhất định sẽ không chậm trễ, báo ngay cho huynh ấy tùy nghi xử trí.
Xong xuôi về phía Tứ ca, Ngũ hoàng tử yên tâm, y phục chỉnh tề, anh tuấn vô song, hài lòng với dáng vẻ của mình rồi bắt đầu một mình dạo chơi, ghé thăm Y quán. Thường thì các hoàng tử có thân phận cao quý, thị vệ có ít nhất hai người theo sát, vừa để sai vặt, vừa bảo vệ chủ tử. Nhưng Thái tử ra ngoài không thích quá phô trương. Còn Ngũ hoàng tử lại nghĩ, mang hai tên mặt lạnh như tiền theo bên người, chẳng phải dọa chết con gái nhà người ta sao, hắn còn phải làm một nam nhân đào hoa bậc nhất Yên Trường Quốc này đấy. Thế nên không hẹn mà chung ý tưởng, hai huynh đệ hoàng gia đều không cho thị vệ theo sát mà phải ẩn nấp từ xa, khi có sự cố phát sinh liền có thể lao ra ứng phó.
Phương Chí Quân đi trên phố, bao nhiêu ánh mắt nữ tử nhìn si mê, thật thỏa mãn vô cùng. Trộm nghĩ, tiểu cô nương ở y quán hôm qua vì thái tử ca chen ngang vào, chưa trò chuyện được nhiều. Chứ nếu không, một nụ cười này, một ánh mắt này, chẳng mấy chốc cũng sẽ đổ gục dưới chân hắn thôi. Hôm nay, hắn cầm chiếc quạt phe phẩy trên tay càng làm tăng vẻ ung dung tiêu sái của nam tử, trông cao quý bội phần. Đi một lúc, Ngọc Y Quán đã ở trước mắt, Ngũ hoàng tử điều chỉnh nụ cười trên mặt sao cho thật tự nhiên, không nhìn ra điểm dối trá, mới sẵn sàng bước vào y quán.
Nam tử xuất hiện nụ cười treo trên mặt, chẳng phải là người hôm qua đỡ mình khỏi cú ngã đập đầu hung hiểm đây sao? Nhưng nhìn hắn thần thanh khí sảng, mới đầu ngày ghé qua làm gì, trông hắn đâu có vẻ gì là bệnh. Vân Ngọc đứng ôm một bụng thắc mắc. Nhưng nguyên tắc kinh doanh là phải luôn niềm nở đón tiếp khách hàng, thu được bạc bằng cách chân chính thì quan tâm làm gì về sắc mặt và hiện trạng bệnh của bệnh nhân có logic với nhau hay không. Cô liền chạy ra đón tiếp chu đáo vị khách hàng trông có vẻ sang quý này.
- Xin chào công tử, hôm qua đã tới đây mua dược, trông sắc mặt công tử khá tốt rồi. Hôm nay là muốn mua gì thêm phải không?
- Đúng vậy, dược dạng viên ta mua hôm qua rất đặc biệt, chẳng cần phải sắc lên mất thời gian, mà hiệu quả không tệ. Nên ta đến đây là để mua thêm trữ trong nhà, khi cần thì có dùng ngay cũng tiện.
- Công tử nghĩ vậy cũng đúng. Nói không phải khoe khoang, chứ y quán của ta là tiên phong trong việc bào chế dược chữa bệnh dạng viên, công dụng tốt mà giá cả rất hợp lý. Có điều, y quán nhà chúng ta không dùng chất bảo quản nên chỉ bào chế một lượng dược nhất định. Chúng ta không khuyến khích trữ dược quá lâu sẽ làm mất đi công dụng, nhiều khi quá hạn sử dụng còn gây ngộ độc thì thất đức lắm. Công tử ráng chịu tốn công một chút cho an toàn, chừng nào bệnh thì đến đây bắt mạch, cha ta theo đó mà phối dược thì hiệu quả sẽ cao hơn.
Trong lúc Vân Ngọc giải thích, Ngũ hoàng tử cố tình đong đưa ánh mắt. Nhưng cô gái này là ai kia chứ, là FA chính hiệu chưa từng biết qua mùi yêu đương là gì, làm sao hiểu được tín hiệu câu dẫn của nam nhân. Cô cứ vô tư nói, giọng chân thành đúng chất một lương y luôn lo nghĩ cho bệnh nhân. Điều này khiến Phương Chí Quân vô cùng kinh ngạc, dường như nữ tử này hoàn toàn bị miễn dịch với hành động đầy tính dụ hoặc của hắn. Hai con người, một là nữ tử nhỏ bé trong bộ dáng của nam tử bình dân đang say sưa nói với vẻ hồn nhiên, một là nam tử ngọc thụ lâm phong im lặng lắng nghe, sóng mắt bắn ra tình ý, nhìn thế nào cũng thấy vừa buồn cười vừa kỳ lạ. Nhưng chưởng quầy ở đó thì hiểu được Vân Ngọc là nữ tử, còn vị kia là Ngũ hoàng tử nổi tiếng phong lưu đa tình. Có thể suy luận ra là ngài ấy đã phát hiện Vân Ngọc cô nương đang cải trang thành nam nhi và rất có hứng thú với nàng ấy. Là một nô tài trung thành, chưa cần biết thái tử có động tâm gì với cô nương này không, hắn thấy vẫn cần báo tin cho chủ tử của mình mới được. Nhưng bây giờ phải quan sát thêm cho rõ ràng hơn chút nữa. Nghĩ vậy chưởng quầy im lặng một bên, vươn hai tai như Thuận Phong Nhĩ nghe bên này đang nói gì. Âm thanh nam tử từ tính lại cất lên:
- Vị tiểu huynh đệ này, ta nói ngươi đừng giận nhé. Sao một nam nhân lại có mi thanh mục tú như nữ tử đến như vậy. Nhìn ngươi, ta tưởng tượng nếu là một tiểu cô nương thì còn xinh đẹp đến mức nào. Không hiểu sao vừa trông thấy ngươi, ta đã rất có thiện cảm. Ngươi có sẵn lòng kết giao bằng hữu với ta không? Trước nay ta rất ít bạn, nhiều lúc buồn phiền chẳng biết thổ lộ với ai cho nhẹ lòng. Giờ gặp ngươi rồi, lại nảy sinh ý tưởng này, ta đề nghị như vậy có quá mạo muội hay không?
Vân Ngọc du học trời Tây, lối sống thoải mái thân thiện đã quen, giờ thấy nam tử này vui tính, hòa đồng, thiện cảm dành cho hắn ta từ lần giúp đỡ trước, giờ tăng thêm mấy phần. Chẳng cần nghĩ ngợi gì, cô mỉm cười gật đầu đồng ý. Ngũ hoàng tử hơi thất vọng vì kế hoạch câu dẫn không thành công như mong đợi, nhưng dù sao thì nàng ta cũng đã chịu làm bằng hữu, chuyện thân cận hơn rồi khiến nàng ấy mê đắm chỉ là vấn đề thời gian thôi. Mà thứ gì càng khó chinh phục lại càng thú vị, nghĩ vậy hắn bỗng hào hứng trở lại.
Vì một cái gật đầu ưng thuận làm bằng hữu, cả ngày hôm đó Phương Chí Quân cứ ở y quán mãi không chịu về. Tính tình Vân Ngọc rất thoải mái, hắn ngồi một bên không phiền mình thì mặc hắn đi. Người ta giàu sang rảnh rỗi chẳng biết đi đâu, cô cũng chẳng keo kiệt một bình trà, khi nào hắn chán thì tự về thôi. Cô cứ thế đứng cạnh nghĩa phụ, rất chuyên tâm học hỏi. Đôi mắt kia ngời sáng linh động, chẳng mảy may nhìn về bên này, nơi có một nam tử dùng hết bản lĩnh của mình bày ra bộ dạng khí phách hòng đoạt lấy hâm mộ từ mục tiêu mà hắn muốn chinh phục. Nhưng điều hắn nhận được là gì thế này, một lão đại phu tận tình hướng dẫn nữ tử trong lốt thiếu niên kiến thức chẩn mạch, còn nàng ta thì đang dùng chì vẽ lông mày, thường dùng khi trang điểm, để ghi chép vào quyển sổ nhỏ. Hết dược viên rồi tới bút từ đồ dùng trang điểm, cái y quán này sao mà khác người đến vậy chứ. Lại còn cả cái dáng vẻ bình đạm của nàng ta, không quan tâm người đẹp mắt như hắn nữa. Thật là một nữ tử kỳ lạ. Có lẽ nào vì vậy mà Thái tử ca có thiện cảm với nàng ta chăng?
Phương Chí Quân thần người, dò tới xét lui từ những gì quan sát được, muốn tìm ra yếu điểm của con mồi để có đối sách về sau, bởi hắn rất nghi ngờ nàng ta rất có thể là nhược điểm chí mạng của Thái tử sau này. Nhưng hắn đâu biết, mọi hành động của mình đều lọt vào đôi mắt của chưởng quầy - thực ra là ám vệ dưới trướng của Thái tử, nhiệm vụ là bảo vệ Vân Ngọc. Và cũng trong tối hôm đó, chưởng quầy bí mật báo cáo lại những gì đã trông thấy được với Thái Tử:
- Hồi bẩm thái tử, cả ngày hôm nay, Ngũ hoàng tử đến Ngọc Y Quán, vừa kết bằng hữu xong với Vân Ngọc cô nương thì luôn trưng ra dáng vẻ hào hoa, mắt đầy phong tình, như muốn câu dẫn nàng ấy. Nô tài nghi ngờ Ngũ hoàng tử đã phát hiện ra thân phận nữ tử của nàng ta rồi ạ!
- Hay cho Ngũ đệ không hổ danh là đệ nhất phong lưu của Yên Trường Quốc. Còn bày trò kết giao bằng hữu, không xem nàng ấy là người của ai mà đã vội muốn chiếm về làm của riêng. Rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không, xem ra ta phải bẩm lên phụ hoàng cho Ngũ đệ theo chân ta học hỏi thêm chính sự, càng hữu ích hơn là để đệ ấy đi gây họa cho bao trái tim thiếu nữ. Mà nữ tử kia đúng là “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, tự chui đầu vào đường khổ, trong khi ta lo liệu chu toàn cho thì khăng khăng chối từ. Thật đúng là không nhìn ra tốt, xấu gì hết.
Phương Chí Viễn bực bội, suy nghĩ trong đầu vô thức biểu lộ trong lời nói, mà chưởng quầy là một người rất thông minh, cảm nhận được vị chua chua bên trong thì hiểu rõ chủ tử cũng có chút cảm giác với cô nương Vân Ngọc ấy. Thần sắc ngài ấy thờ ơ thành tính, mà từ lúc cô nương ta đến đây, bỗng xuất hiện rất nhiều sắc thái khác nhau mà đa phần là buồn bực, mất hứng. Còn lúc này đây, đôi mắt trầm đục kia chứa đầy lửa giận, như thể bản thân sở hữu viên ngọc quý bị ai đó phát hiện và muốn đoạt lấy vậy. Chưởng quầy đứng gần mà cũng muốn rét run, chỉ chờ chủ tử phân phó lui về là lập tức đi ngay, cho tan đi không khí bức bách trước đó.
Đêm nay, lại một đêm thái tử thấy tim mình cồn cào khó chịu, tự suy đoán bệnh tình của bản thân có vẻ như ngày một nặng hơn. Lẽ ra hôm nay, hắn đã tìm đến thái y chẩn bệnh rồi, nhưng phụ hoàng bỗng dưng mỏi mệt nên cả thái y viện đều được triệu tập để mau chóng đẩy lùi bệnh tật cho người. Mà phụ hoàng từ sau khi mẫu hậu ra đi, tinh thần rất sa sút, có lẽ vì vậy mà thân thể của người ngày một gầy hao, giảm đi cái khí độ bất phàm, uy phong của ngày trước. Thương phụ hoàng, hắn càng hâm mộ tình cảm tốt đẹp của hai người, thứ tình cảm tuyệt vời mà hắn chỉ có thể nhìn thấy ở phụ mẫu thân sinh của mình, còn lại đều chỉ toàn là giả tạo, đáng khinh. Đó mới là tình yêu chân thành trên đời, phụ hoàng đã may mắn có được, vậy còn hắn thì sao, liệu có tìm được không? Bất giác một hình ảnh nữ tử hiện lên trong tâm trí với đôi mắt rất trong sáng, môi hắn cong lên nụ cười trong vô thức. Qua thêm một lúc hắn lại nhớ đến lời kể của chưởng quầy, tự tưởng tượng bộ dáng thân thiết và nụ cười đáng yêu của nàng ta là dành cho nam nhân khác, đệ đệ của hắn chứ không phải hắn, tim lại xáo động từng cơn, khó chịu không để đâu cho hết. Hắn chỉ nghĩ đây là tâm lý bù đắp mạnh mẽ trong lòng mình, lo sợ nàng ấy chịu khổ nếu có tình cảm với đệ đệ trăng hoa thành tính, nên cứ luôn bất an thế này. Chứ đâu biết rằng trái tim mình đang từng bước lạc nhịp vì ai kia.
Qua một hôm, bệnh tình hoàng đế tạm ổn. Thái Tử Phương Chí Viễn liền bẩm lên với phụ hoàng cho Ngũ đệ theo mình học hỏi về xử lý công vụ, chia sẻ bớt gánh nặng mỗi ngày trên vai ngôi cửu ngũ. Hoàng đế cũng muốn nhi tử mình sủng ái nhất sau này có thêm phụ tá đắc lực nên đồng ý ngay. Thái tử liền vui vẻ truyền lời cho Ngũ đệ vào cung nhưng lại nhận tin hiện tại đệ ấy đang dạo quanh kinh thành, chưa về tới phủ. Trong lòng Chí Viễn bỗng dưng hồ nghi, có lẽ nào đệ ta lại đến đó nữa?