Ti chế phòng, hoàng cung nước Đại Nam
Nàng công chúa nhỏ trong lòng mẹ cha, hòn ngọc bảo được nâng niu suốt 19 năm, lần đầu tiên trong đời, Trà Ngân phải nếm trải tủi nhục khi phải làm kẻ hầu người hạ cho người khác. Cả một ngày còng lưng vất vả, bàn tay trắng nõn, xinh xinh mềm mại bị nước làm nhăn nheo, vì lượng quần áo nhiều phải vò kỹ cho sạch mà phồng rộp.
Làm việc cực nhọc đã đủ thảm, Trà Ngân còn bị đám cung nữ giặt giũ giở trò “ma cũ ăn hiếp ma mới“. Bọn họ nhàn nhã nói chuyện, cười đùa, nô giỡn với nhau, bao nhiêu y phục bẩn chất cao như núi, càng làm lòng cô rét lạnh. Thói đời bạc bẽo, quen thói thượng đội hạ đạp, nhiều người còn tàn độc vui cười trên sự đau khổ của kẻ khac. Đầu cô đã rịn ra tầng tầng mồ hôi, vậy mà chẳng ai thèm ngó ngàng hay có lòng tốt san sẻ việc với cô.
Tiếng kẻng báo hiệu đến giờ cơm chiều. Nhóm cung nữ lục tục kéo nhau đi. Một trong số đó đánh mắt về phía Trà Ngân, miệng nhếch lên nụ cười khinh thường. Cô trông thấy rõ ràng sự chán ghét trong đáy mắt, thờ ơ đón nhận. Vì đời người ấy mà, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, còn chưa biết đại cuộc về tay ai đâu. Cô không cho rằng bản thân bản lĩnh, nhưng quyết không chịu nhục mãi như vậy. Cái nơi nuốt lương tri con người không còn một mảnh này cô nhất định phải rời đi. Tự do ngoài kia mới thật sự là điều cô hướng tới.
Một thân một mình vò giặt mãi cũng xong, chỉ còn chờ xả sạch lại. Đêm dần buông, xung quanh không còn một bóng. Nước giếng thì lạnh lẽo, còn Trà Ngân thì cực kỳ sợ lạnh. Nhớ lại cách Ti chế phòng không xa có một suối nước nóng không người lui tới. Nghe đâu là thuộc cung của Thái tử, mà vương triều này Hoàng đế chưa có con nối dòng nên nơi này chưa được sử dụng. Trà Ngân nghĩ mình lén xả quần áo ở chỗ đó chắc cũng không ai hay biết. Mình lại đỡ chịu cơn lạnh thấu xương. Thế là, cô mang một chậu đồ hướng về suối nước nóng.
Cũng trong lúc đó, Hoàng đế Hàn Thừa Vĩ đang chìm vào giấc mộng tươi đẹp, có vị mẫu hậu hiền dịu đáng kính của mình. Gương mặt hắn vô thức lộ ra vẻ nhu hòa hiếm có, khác hẳn với nét hung tàn như Diêm La thường treo mỗi ngày. Cánh tay rắn rỏi giơ lên như níu kéo, miệng hô “Mẫu hậu ơi, mẫu hậu...” Lúc hắn mở mắt ra, chỉ còn lại một khoảng không trống vắng, buồn tẻ.
Bất chợt, hắn rất muốn đến nơi giữ lại biết bao nhiêu ký ức ngọt ngào ngày thơ bé của mình. Hắn rất nhớ khoảng thời gian vui vẻ chơi chuyền cầu mây với mẫu hậu. Nhớ lúc mẫu hậu dạy hắn chăm sóc sủng vật vì chúng rất trung thành. Đúng vậy, sủng vật thì một lòng dành cho chủ nhân, nhưng còn con người, có mấy ai không vì danh lợi mà đem lòng phản trắc. Con người thật không đáng tin, hắn cũng sẽ không bao giờ tin.
Khoác trên người trường sam rộng rãi thoải mái, bước về phía cung Thái tử. Lúc hoàng đế đến, Trà Ngân đang quay về mang một chậu áo quần khác đến, nên họ không giáp mặt nhau. Hoàng đế bước từng bước chậm rãi, tưởng niệm từng tấc đất còn vương vít dáng hình mẫu hậu. Hắn đi mãi, đi mãi, đến suối nước nóng thì dừng lại. Hình ảnh mẫu hậu kỳ cọ vai, lưng cho hắn khi tắm hiện lên rõ ràng như mới hôm qua. Khi ấy, mẫu hậu không cho tỳ nữ làm, nhất quyết tự tay, bảo rằng mẹ chăm sóc con trai như vậy mới tình cảm. Lúc ấy, nụ cười hắn thoải mái, tự hào nhường nào vì hắn thật hạnh phúc có được người mẹ tuyệt vời như thế. Nhưng hạnh phúc quá ngắn ngủi. Tất cả vì một âm mưu tàn độc muốn cướp đi tính mạng của hắn. Và chính mẫu hậu đã chở che, hứng trọn những vết thương chí mạng để giành giật hắn trở về trước lưỡi hái tử thần. Lòng hắn sục sôi căm hận.
Hoàng đế ngâm mình trong suối nước nóng, định thần trở lại. Nơi hắn ta đang tựa vào là một góc hơi khuất, lại có hơi nóng bay lên mờ ảo, khó trông thấy người. Lúc này, Trà Ngân đã mang chậu quần áo khác trở lại. Cô vừa xả vừa nhỏ giọng hát, hát cho cân bằng cảm xúc, cho vơi đi nỗi buồn tủi của bản thân. Chất giọng đang trong trẻo sâu lắng, bỗng nhiên pha lẫn chút nghẹn ngào:
“... Nhà là nơi ta ra đời, và là nơi dạy ta nên người.
Mọi buồn vui ta trên đời chính là nhà...” (Trích bài hát “Nhà là nơi để về”)
Cô không thể tiếp tục hát được nữa. Buồn nhớ bộc phát thành cơn giận ngập trời. Ngân cất giọng mắng chửi, bao nhiêu bực dọc đều phát tiết cho lần chửi này, nhưng cô không ngốc, chửi to cho người khác nghe rồi lại mang họa sát thân:
- Hoàng cung này chẳng có người nào tốt cả. Toàn một lũ nịnh nọt dối trá, với kẻ hèn mọn thì thẳng chân đạp không chút lòng xót thương. Lại còn bao nhiêu người đàn bà bấu víu vào một người đàn ông. Nhìn số quần áo này đủ biết hoàng đế có biết bao nhiêu là vợ. Chắc gì họ đã thực tâm yêu, vậy mà suốt ngày trưng ra bộ mặt như thể xem chồng là trời. Xoay mặt tí là hành hạ, hãm hại lẫn nhau. Đến cả người như mình, khi không lại bị cuốn vào cái nơi nuốt người không nhả xương này, bị ức hiếp đủ các kiểu. May mắn là cung điện của hoàng đế hình như cách xa nơi này. Nếu lỡ mà xui xẻo rơi vào tầm ngắm của tên vua háo sắc thì chẳng biết tới mùa quýt nào mới được tự do. Trở thành một người trong đám đàn bà tranh giành ư, mình khinh, thà chết còn hơn. Ông trời ơi, sao lại cho con rơi vào cảnh khổ thế này?
Trà Ngân nước mắt ngắn dài, than thân trách phận. Đâu biết bao nhiêu lời nói của mình đều rơi vào tai Hoàng đế có thính lực vô cùng tốt do được tập võ nghệ tinh thông. Cung nữ này làm hắn vô cùng bất ngờ, trên đời này vẫn còn có người không muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, không muốn trèo lên giường của hắn nữa sao? Mà nàng ta nói rất đúng, hoàng cung là nơi đầy những mưu ma chước quỷ, tranh sủng đấu đá, có còn ai thiện lương đâu. Bản thân hắn cũng bị biến thành ác quỷ rồi, chẳng còn được như mong đợi của mẫu hậu, trở thành một vị vua nhân đức. Rốt cuộc thì nàng ta thuộc cung nào, nhập cung bao nhiêu năm mà vẫn chưa bị nhuộm bẩn linh hồn kia chứ?
Hoàng đế với tay lấy chiếc khăn lau người cho khô, khoác lại trường sam tươm tất, nghĩ bụng nhất định phải nhìn xem người còn giữ được trái tim thuần khiết không màng lợi lộc phù phiếm kia có bộ dạng thế nào. Đôi mắt nàng ta có trong trẻo hiền hòa như mẫu thân của hắn không?