Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 106: Chương 106: Quanh co chối tội




Tên Hạo Nhiên đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Có phạt, cũng có cơ hội sửa sai và nhận lãnh kết quả đúng với công, tội của mình. Nỗi đau da thịt cũng không khiến hắn oán hận, chỉ vui mừng cho trời Nam có được chân mệnh thiên tử. Từ đây vững mạnh trường tồn. Thực ra, nội tâm hắn ta không xấu và khi nhận ra đời mình có người vô cùng quan trọng rồi, hắn ta chỉ ôm duy nhất một hy vọng giản đơn, chính là mỗi sớm mai thức dậy còn được chở che, chăm sóc người thương, vậy là đủ. Cuối cùng, nhờ biết quay đầu hối cải, hắn cũng đã có thể kết thúc kiếp sống giang hồ, trở thành thường dân lương thiện, có những tháng ngày hạnh phúc cùng thê tử của mình.

Quay lại chuyện trong chính điện, hoàng đế lúc này gương mặt âm tàn như Diêm vương. Sóng mắt bén nhọn như lưỡi kiếm, đâm thẳng vào thân thể thừa tướng. Lão vẫn còn ngơ ra, quả thực rất không cam lòng. Kế hoạch của lão rất chu toàn, bản thân lại vô cùng cẩn thận, vậy mà lại như cá mắc cạn trong chiếc lưới của tên oắt hoàng đế giăng ra. Lão chịu không nổi thất bại này, liên tục lắc đầu, phát ra tiếng “ư...ử...”ai oán, không rõ nghĩa vì chiếc khăn nhét đầy trong miệng.

Hoàng đế nhìn một màn này, nhớ lại những ngày vừa qua liên tục cho người theo dõi, thật tởm lợm bản chất giả dối của thừa tướng. Bên ngoài trung nghĩa bao nhiêu, bên trong xảo trá, tham luyến quyền lực bấy nhiêu. Lão đã từng đắc ý, chè chén mừng thắng lợi, lại không ngờ sớm đối diện với điều tồi tệ lúc này. Giống như từ trên đỉnh cao ngút rơi xuống vực sâu vạn trượng, thống khổ biết bao nhiêu. Nhưng kẻ gây nên tội ác tày trời, không đáng cho người ta thương xót. Vì vậy, Thừa Vĩ không ngần ngại dùng lời nói, cho hắn thêm vài vết tích đau thương của sự thất bại:

- Ha ha ha. Ngươi đã nghe rõ rồi đó Mạc Trường Thâm. Thích khách ngươi sai đi diệt trừ ta, sớm đã bị ta đánh tráo, chết dưới lưỡi đao của Trấn Nam vương gia. Không còn hai thích khách đó, dĩ nhiên cũng sẽ không có vụ ám sát này. Trẫm, chỉ là dựng một vở diễn cho ngươi xem. Để tăng độ tin cậy của câu chuyện, thì càng ít người biết càng tốt. Ban đầu thống lĩnh cấm vệ quân cũng không biết, họ hoảng hốt, lo lắng là thật. Về sau, trẫm đã tạm ẩn nấp ở Trấn Nam vương phủ, liên lạc với cấm vệ quân để xem xem các ngươi nhảy nhót buồn cười thế nào trong mấy ngày qua. Ngươi nói xem, trẫm đã phát hiện được gì?

Thừa tướng nghe xong mấy câu cuối, gương mặt dần biến sắc thành màu gan heo. Đồng tử căng ra đầy kinh hãi. Trong lúc quá kích động, lão giẫy giụa điên cuồng, miệng ú ớ càng tăng âm lượng, dường như đã quên mất cánh tay vừa bị gãy. Thừa Vĩ nhìn lão như thế, cảm thấy không cho lão được nói, tuồng diễn của ngày hôm nay sẽ bớt mấy phần thú vị, liền ra hiệu ánh mắt cho thị vệ. Đúng là thuộc hạ thân tín, chỉ một tín hiệu nho nhỏ của chủ tử là đã có thể hiểu mình cần phải làm gì, nhanh chóng lôi mẩu khăn từ miệng thừa tướng ra. Không còn vật cản, lão lúc này đã gần như loạn trí, không hiểu thế nào là cố kỵ, hét to trên điện kim loan:

- Thì ra là ngươi... Ngươi đã sớm biết tất cả rồi, còn cố ẩn thân để đưa ta vào bẫy. Ngươi thật khốn kiếp. Sao ngươi không chết đi. Ta nguyền rủa nhà ngươi.

Lan Quý phi thấy phụ thân dám hồ ngôn loạn ngữ thì vô cùng sợ hãi. Ông trước nay điềm tĩnh, thấu đáo, sao ngay lúc này, trước mặt bá quan văn võ lại buông lời đại nghịch bất đạo. Chuyện còn chưa đâu vào đâu, chỉ có một tên điêu nô làm nhân chứng, chưa đủ để kết tội Mạc gia, bọn họ cứ chối phăng tất cả, cẩu hoàng đế có muốn điều tra cũng phải mất một thời gian. Lúc đó, nhà bọn họ biết đâu đã xóa sạch dấu vết rồi. Phụ thân rốt cuộc là bị cái gì vậy? Nàng ta run run, đầu óc xoay chuyển tìm cách cứu vãn tình thế lúc bấy giờ, sau chốc lát, đã tạm thời nghĩ ra lý do chính đáng:

- Phụ thân, người đang nói linh tinh cái gì vậy. Có phải là người đã bị trúng tà rồi không? Ngay từ hôm qua, ta đã trông thấy người rất lạ rồi.

Vừa quát to ngăn lời phụ thân, Lan Quý Phi liền quay sang van cầu hoàng đế:

- Hoàng thượng minh giám. Phụ thân của thần thiếp mấy ngày nay mất ăn mất ngủ vì Quốc tang, tinh thần rã rời, có khi đã bị tà khí nhập thể mất rồi. Xin hoàng thượng tha tội cho phụ thân, cho người về nghỉ ngơi. Mọi chuyện về sau tính tiếp. Hiện tại, lời của người bị trúng tà, xin ngài đừng cho là thật mà oan uổng trung lương.

- Trung lương? Ha ha ha....

- Là thật đó hoàng thượng. Phụ thân thiếp tâm như gương sáng, tưởng hoàng thượng gặp nạn, đã đề nghị mọi người chép kinh cầu phúc cho ngài. Nếu không tin, ngài có thể hỏi hết một loạt các vị đại nhân ở đây sẽ rõ.

Dứt câu, nàng quay xuống nhìn đám quan lại, giọng yếu ớt, đáng thương khẩn cầu:

- Các vị, xin nói dùm phụ thân ta một lời, làm chứng cho tấm lòng trung nghĩa của ông ấy được không?

Nhưng... không một ai dám bước ra nói đỡ cho Mạc thừa tướng cả. Có câu: “Người không vì mình, trời tru đất diệt”, bọn họ đâu có điên mà đứng ra hứng cơn thịnh nộ của quân chủ lúc này. Đế vương trước kia hung bạo, tàn nhẫn thế nào, không phải bọn họ không biết. Lỡ đâu bước ra hàm hồ, bị “giận cá chém thớt”, trút lên gia tộc mình thì biết làm thế nào. Cũng may. May là bọn họ còn chưa lộ liễu, nghiêng hẳn thế lực về phía của thừa tướng. Nếu không, bây giờ đã bị mang ra khai đao chung rồi còn đâu. Tốt nhất, cuộc chiến của đế vương và thừa tướng, bọn họ vẫn nên đứng ngoài cuộc thôi. À, còn có vị vương gia khí chất phi phàm này nữa. Sao từ nãy đến giờ cứ im lìm ủ rũ, không đưa ra phản biện gì cả. Chuyện của ngày hôm nay, không biết sẽ có kết cục như thế nào đây nhỉ? Người nào người nấy đều nóng lòng chờ đợi hồi kết, cảm thấy làm người xem diễn là được rồi, góp một vai náo nhiệt để tìm chết thì khỏi đi.

Lan Quý phi nhìn hết một lượt, kẻ nào kẻ nấy như rùa rụt cổ thì hết sức tức giận, nhưng không dám để lộ ra ngoài, cố gắng giữ bộ dạng tội nghiệp mong có ai đó nói giúp vài lời. Thế rồi thanh âm nàng nghe được không ai khác là... phụ thân của mình. Ông ấy cao giọng ngăn cản nàng không cần hèn mọn cầu xin:

- Lan nhi, không cần cầu xin ai nữa. Hắn ta biết hết rồi. Biết chuyện của cha. Biết chuyện Trấn Nam vương gia. Biết chuyện của con nữa. Cái gì hắn cũng đã nắm. Hôm nay, là cơ hội thích hợp diệt trừ nhà chúng ta. Hắn chờ đợi chuyện này bao năm qua, con nghĩ hắn sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này sao?

- Phụ thân, người đang nói cái gì vậy. Con nghe không hiểu gì cả.

Thần trí Quý phi mờ mịt. Cái gì mà tên cẩu hoàng đế kia đã biết tất cả. Điều hắn biết chỉ là mình có thai thôi, nếu hắn muốn khép tội mình, thì mình đã nghĩ ra cách giải quyết rồi. Chỉ cần buổi thượng triều này kết thúc sớm, lúc hoàng thượng cần lời giải thích thỏa đáng, nàng tin với câu chuyện mình dựng nên, hắn ta sẽ phải cân nhắc lại quyết định của mình. Nam nhân mà, có ai muốn mất mặt vì trên đầu mọc ra hai cái sừng thật to đâu. Bởi thế, có khi hắn sẽ che giấu chuyện này và Mạc gia cũng sẽ may mắn thoát nạn. Đúng rồi, nàng nhất định phải thử xem thế nào. Vậy là, nàng ta quay sang nhìn hoàng đế, mắt ướt đẫm như hoa lê ngậm mưa, không khỏi khiến người ta chạnh lòng thương cảm. Nhưng “người ta” đó, không bao gồm cả Thừa Vĩ, xưa nay không vừa mắt bất cứ một nữ nhân nào ngoài tiểu cô nương Trà Ngân thông minh, kiều diễm. Quý phi ôm lấy một tia hy vọng, khẩn khoản xin hoàng đế:

- Hoàng thượng! Thần thiếp có lời muốn nói riêng với ngài. Ngài có thể tạm thời cho những người kia lui ra ngoài hết được hay không? Thần thiếp xin ngài đấy!

Kèm theo giọng van lơn là những cái dập đầu côm cốp, máu dần rỉ ra trên vầng trán trơn bóng mịn màng của nàng, trông rất tội nghiệp. Thừa Vĩ cũng không phải thương hại gì, chỉ là tò mò một chút không biết cái miệng này sẽ bịa đặt thêm những chuyện buồn cười thế nào nữa, mới gật đầu, tạm cho quan viên lui ra ngoài chốc lát. Phàm là con người, mấy ai mà không có lòng hiếu kỳ. Bọn họ tò mò muốn chết chuyện Quý phi muốn nói với hoàng đế, thực không cam lòng đi ra, nhưng ngôi cửu ngũ đã hạ lệnh thì có ai can đảm kháng chỉ. Họ lê bước ra ngoài, tâm vừa mất hứng vừa sốt ruột muốn biết cái kết của thừa tướng và vương gia hôm nay sẽ ra sao.

Khi mọi người đã lui ra hết, chính điện chỉ còn lại Lan Quý Phi và Trấn Nam vương gia vẫn còn ngồi dựa ở ghế. Tuy nàng rất thắc mắc vì sao người thương hôm nay vô cùng kỳ quặc. Nhưng chuyện đó tính sau, trước mắt là giữ lại mạng mình cái đã. Nghĩ vậy, Quý phi vuốt ngực trấn an bản thân, cố giữ cho mình tỉnh táo để thông thuận sáng tạo nên câu chuyện hợp lý hợp tình. Nàng ta hít một hơi thật sâu, bắt đầu nặn thêm nhiều nước mắt, kể lể với vẻ tủi thân, oan khuất:

- Hoàng thượng! Có phải chuyện làm ngài giận nhất chính là biết tin thần thiếp mang long thai. Trong khi đó, ngài chân chính chưa từng cùng thiếp thân mật, đúng không? Xin hoàng thượng minh giám. Thiếp là có nỗi khổ tâm chứ chưa từng có ý nghĩ hồng hạnh vượt tường đâu ạ.

- Nỗi khổ sao? Khổ thế nào. Ngươi nói thử ta nghe xem!

Trong chất giọng đế vương, nghe ra đầy sự bỡn cợt. Tầm này cần gì liêm sỉ nữa, nàng ta bỏ ngoài tai, xem như chó sủa và mình đành chịu đựng đinh tai nhức óc vì hoàn cảnh bắt buộc thôi. Quan trọng là hắn ta chịu nghe mình nói, vậy là có hy vọng rồi. Nàng mừng thầm trong bụng, bắt đầu lên tiếng:

- Bẩm hoàng thượng! Thực ra trong hoàng cung của chúng ta đã sớm có người bị Yên Trường Quốc mua chuộc, muốn tạo nên bất hòa giữa ngài và Trấn Nam vương gia để phát sinh nội chiến, cho chúng thuận lợi xua quân sang xâm lược. Bọn chúng đã mua chuộc Trần thái y hạ mị dược cho vương gia khi ngài ấy vào cung tìm đến thái y viện. Mục đích là để cho bất cứ phi tần nào xui xẻo thất thân với vương gia rồi bị phát hiện, sẽ đến tai hoàng thượng.

Lần đó khi thiếp đang ở ngự hoa viên, cần không gian yên tĩnh để làm thơ, bỗng dưng nhìn thấy vương gia mắt ngầu đục, mặt đỏ bừng, mất khả năng kiểm soát, ôm chầm lấy thần thiếp. Vì trước đó thiếp đã cho lui mấy tỳ nữ và dặn dò bọn họ một canh giờ nữa hãy quay lại nên không ai hay biết, thiếp lại bị bịt kín miệng không làm được gì, bị kéo vào bên trong hòn giả sơn gần đó. Chuyện gì đến cũng phải đến. Thiếp rất muốn lấy cái chết để tạ tội cùng ngài, nhưng thiếp quá nhút nhát, hèn mọn nên mỗi ngày đều bị ám ảnh khôn nguôi.

Nàng ta dừng lời một chút, lấy khăn thấm những giọt châu tràn ra nơi khóe mắt, dáng vẻ như rất ủy khuất mà lại cố gắng kìm nén tiếng thút thít nghẹn ngào. Sau đó tiếp tục câu chuyện:

- Vương gia sau khi trải qua chuyện đó rất không cam lòng mới cho người điều tra, phát hiện Trần thái y này tham lam phản quốc mới truyền tin nói rõ chuyện này với thần thiếp. Ngài ấy chỉ muốn thiếp hiểu, cả hai là vô tình bị cuốn vào chuyện hoang đường này. Vương gia còn chuẩn bị bắt giải Trần thái y để bẩm báo với hoàng thượng thì lão già kia đã mất tích, e rằng đã bị diệt khẩu. Thiếp từng nghĩ, dẫu sao ngài cũng chưa từng để mắt đến thiếp. Thiếp có tham sống sợ chết, nép mình trong cung, trôi qua những tháng ngày cô độc đến hết đời chắc cũng không sao. Ngờ đâu, khi ngài vừa lãnh binh ra trận, thiếp lại phát hiện mình đã mang thai cốt nhục của vương gia.

Thiếp rất đau khổ, rất áy náy với người, thực tâm rất muốn phá đi vết nhơ này của hoàng gia. Nhưng rồi thái y lại nói thể chất thiếp vốn rất khó mang thai. May mắn lần này có thể gọi là kỳ tích. Nếu mà để sảy, có lẽ chẳng bao giờ mang thai được nữa. Nữ nhân ai mà không khao khát được làm mẹ, tình mẫu tử khiến thiếp chùn bước. Thiếp bỗng dưng nuôi hy vọng khi ngài trở về, sẽ thành tâm nói rõ sự thật, biết đâu sẽ được ngài bao dung cho phép giữ lại đứa trẻ. Dù cho sau đó có bị tống vào lãnh cung, thiếp cũng không oán trách nửa lời. Ai ngờ, lúc hoàng thượng chưa kịp hồi kinh, đã có tin ngài tử nạn.

Hoàng thượng! Vì ngài còn chưa có người kế vị. Thiếp chỉ là muốn mượn nước đẩy thuyền, cứu lấy một sinh linh vô tội. Nếu không phải là hài tử này thì người kế vị cũng sẽ là Trấn Nam vương gia thôi. Thiếp chỉ là vạn bất đắc dĩ. Bây giờ, ngài đã về rồi, thiếp chỉ đành thú nhận sự thật. Xin ngài mở lượng từ bi, tha cho hài tử đáng thương trong bụng. Thiếp nguyện dùng cả đời này ăn chay niệm Phật để cầu nguyện điều tốt lành cho ngài và cho vương triều Đại Nam ta. Lời thiếp hoàn toàn là sự thật, có Trời cao chứng giám.

Ngay lúc này, tiếng sấm “đùng đoàng” rất lớn vang lên giữa không trung, khiến Quý phi giật mình hoảng hốt. Hoàng đế nhìn trời rồi lại nhìn thân ảnh đang bịt tai phía dưới, nhếch môi cười khinh bỉ:

- Ngay cả ông Trời cũng không chịu được sự dối trá của ngươi. Lời của ngươi khiến ta buồn nôn lắm có biết không? Ngươi rất thông minh, nghĩ ra một câu chuyện vô cùng đáng thương, vô cùng bi đát. Nhưng ngươi tưởng trẫm là kẻ ngốc chắc. Được, trẫm cho ngươi xem cái này một chút, xem ngươi còn có thể tiếp tục đặt chuyện được nữa không.

Nói rồi, hoàng đế mang ra bức thư, ném thẳng vào gương mặt xinh đẹp nhuốm mấy phần thê lương của nàng ta. Quý phi cũng muốn xem rốt cuộc cái này là gì. Vừa mở ra đã thấy đây là nét chữ của phụ thân, cũng không thể nào chối bỏ được việc bọn họ đã liên thủ với nhau từ trước. Nhưng vì sao phụ thân lại viết thư cho Trấn Nam vương gia, vì sao thư lại lọt vào tay cẩu hoàng đế? Nàng ta nghĩ lại thật kỹ những lời tên khốn kiếp này nói từ khi bước vào điện kim loan, chợt nhớ ra chuyện hắn ta nói, đã náu mình ở Trấn Nam vương phủ mấy ngày. Phủ của vương gia, hắn ta lại đến đó mà lông tóc vô thương, vậy lẽ nào Ngạo Thiên chàng đã sớm bị tên yêu nghiệt này hãm hại. Thôi đúng rồi, hắn ta lên kế hoạch trừ khử chàng, mang chàng về hành hạ cho sống không bằng chết. Đời này có ai độc ác hơn hắn ta nữa không? Ngạo Thiên chàng bây giờ sao rồi?

Tâm vừa nghĩ, Lan Quý phi quên mất mình là thai phụ, chạy thật nhanh về phía Trấn Nam vương gia. Hắn ta cho tới lúc này, cả người vẫn là vô lực, đôi mắt mờ mịt thiếu sức sống. Quý Phi nhìn người trong lòng rũ rượi, mệt mỏi, trái tim dâng lên cơn nhức buốt. Điềm tĩnh cơ trí vừa nãy đều tan biến, hóa thành kẻ hung hăng, điên loạn hét thẳng vào mặt hoàng đế:

- Chính là ngươi. Ngươi hại chàng ra nông nỗi này. Ngươi nói đi, ngươi đã làm gì chàng. Tên khốn kiếp, ngươi mau nói cho ta biết.

- Cuối cùng cũng để lộ gian tình ra rồi sao. Ha ha ha. Vậy thì tốt, để ta phạt đúng người đúng tội.

- Chớ dông dài. Ngươi nói ngay, chàng bị ngươi hãm hại như thế nào, hả?

- Khẩu khí rất lớn. Niệm tình ngươi sắp đi gặp Diêm vương, trẫm không ngại nói hết cho ngươi đỡ bứt rứt trên đường xuống hoàng tuyền. Tên vương gia phản quốc kia là bị ta cho người phế hết võ công, dùng một loại dược khiến cho cơ thể mất đi sức lực, thần trí mơ hồ. Ông ta chỉ có thể nghe loáng thoáng, khả năng phán đoán bị mất đi bảy, tám phần. Trí tuệ, thân thủ đều bị trẫm hủy hoại hết, gần như trở thành một phế vật. Trẫm mang ông ta về là cho các ngươi được gặp nhau lần cuối, cho quần thần biết kết cục của kẻ bán nước cầu vinh là như thế nào. Cũng để làm gương cho những kẻ có mắt không tròng, dám xem thường khả năng trị nước của trẫm. Đối với ngươi, đây chính là nhân từ cuối cùng. Chứ đám các ngươi, chết còn chưa hết tội.

- Ha ha ha. Ta có lỗi gì với ngươi? Phụ thân ta cũng có lỗi gì với ngươi? Ngày ngươi mới đăng cơ, chính phụ thân ta hết lòng phò trợ. Mọi người không tin vào năng lực của một thiếu niên chưa chín chắn, là ông ấy đã trừ bỏ hết trở ngại cho ngươi, giúp người dần có tiếng nói, có sự thừa nhận trong hoàng triều. Vậy mà sau đó ngươi vong ân phụ nghĩa, sợ công cao hơn chủ nên bắt đầu chướng mắt, muốn trừ bỏ ông ấy, đánh đổ Mạc gia. Ngay cả ta, từ khi ta vào cung đến nay, ngươi có lần nào dành cho ta dù chỉ là một chút tình cảm. Mấy năm qua thấy ngươi chẳng để tâm một ai, ta nghĩ bản chất đế vương là như vậy, cũng đành nén đau chấp nhận. Những nữ nhân khác có hơn gì ta đâu, ta còn có thể ghen tỵ, oán trách được gì. Vậy mà từ khi ả Trà Ngân xuất hiện, ngươi biến thành một người hoàn toàn khác. Ngươi nâng niu, bảo vệ, chiều chuộng ả. Còn ta có gì? Cố gắng lấy lòng ngươi thật nhiều, chỉ đáp lại là sự hờ hững, khinh thị. Ngươi ghét phụ thân ta, ghét lây cả ta, ngươi có công bằng với ta không? Vậy cớ sao ta phải chung thủy với ngươi, việc gì ta phải chạy theo cầu xin ngươi bố thí cho ta chút tình cảm. Ta không sai, là ngươi ép ta phải làm như vậy. Cũng chính ngươi ép gia tộc ta mưu phản.

- Ngươi nói rất hay. Nhưng ngươi thực sự biết rõ bản chất của phụ thân ngươi chưa. Năm xưa vì sao lão ta lại một mực khăng khăng đưa ngươi nhập cung. Rồi từ khoảng thời gian đó đến nay, sau lưng trẫm, lão đã gây nên những chuyện tày trời nào. Thực ra lão đã có dã tâm từ rất sớm, muốn dùng ngươi làm quân cờ. Lão bảo ngươi nhập cung, cố gắng đưa ngươi lên hậu vị rồi sinh ra long tử. Lão bí mật tạo dựng thế lực riêng chuẩn bị cho những âm mưu thâm độc của lão về sau. Đừng đổ lỗi cho ta, nếu không có chuyện này xảy ra, nếu trẫm cùng ngươi sinh long tử, kết cục của trẫm vẫn chỉ có bi ai, bị sát hại mà thôi. Chuyện đã đi đến bước này, có trách thì trách phụ thân ngươi quá tham lam, tự gây nghiệp không thể sống. Còn ngươi với hoàng thúc của ta, thật giả thế nào ta không quan tâm. Tội ông ta gây ra là hại dân hại nước, người người căm phẫn, còn ngươi là cùng bọn họ câu kết mưu đồ bất chính. Nhân chứng vật chứng có đủ, trẫm nghe ngươi hàm hồ đủ rồi, giờ là lúc trẫm cho muôn dân nhìn rõ, trẫm trừng trị gian thần thế nào, tiêu diệt sâu dân mọt nước ra sao.

Dứt lời, hoàng đế cao giọng hạ lệnh cho thái giám tổng quản:

- Người đâu, cho bá quan văn võ nhập điện trở lại.

- Tuân lệnh hoàng thượng.

Tổng quản cúi người lĩnh mệnh, sau đó ra bên ngoài thông truyền. Trong khi ấy, chỉ một ánh mắt của ngôi cửu ngũ, thị vệ đã biết ý, đi đến bên cạnh khống chế Lan Quý Phi. Mà nàng ta hiện tại chẳng khác gì một bà điên chanh chua ngoài chợ, ra sức phản kháng, dùng móng tay cào cấu thị vệ. Nhưng sức lực nữ nhân có lớn cỡ nào, cũng không thể chống lại cao thủ đại nội được đế vương trăm tuyển vạn chọn, liền nhanh chóng bị khóa tay, bịt mồm, bị kiềm chế đứng ở một góc.

Quan viên rất nhanh cũng đã có mặt đông đủ ở chính điện. Mọi người đảo mắt nhìn một vòng. Vương gia vẫn im lặng ngồi đó, thần sắc, bộ dáng càng ngày càng thiếu sức sống. Mà phía Quý phi nương nương, bọn họ chỉ mới ra ngoài không lâu sao giờ đã bị bắt trói thế kia. Chẳng phải nương nương đang mang long thai hay sao? Hoàng thượng sao có thể cư xử mạnh tay với nàng ấy như vậy? Lẽ nào nương nương giả mang long thai, hay là... hay là, long thai này không phải của hoàng thượng. Ai nấy đều chìm vào dòng suy nghĩ, mãi đến khi đế vương hạ tiếp ý chỉ thứ hai, mọi người đã hoàn toàn hiểu rõ:

- Vừa nãy Lan Quý phi mượn chuyện nói riêng, thực chất là quanh co chối tội. Mạc gia mưu đồ bất chính, giả long thai, hành thích vua, hòng đoạt lấy quyền lực, nhiễu loạn giang sơn xã tắc Đại Nam. Trấn Nam vương gia cũng tội ác khó dung, không chỉ hợp mưu với thừa tướng, trước đó còn vì muốn chiếm lấy ngai vàng mà quay lưng với dân tộc. Trẫm điều tra được chính ông ta đã bắt tay với Tứ hoàng tử của Yên Trường Quốc, tạo nên xung đột của hai nước. Phó tướng Trịnh Tử Kiên cũng vì ông ta hãm hại mà thác oan, bị mang tiếng xấu thời gian qua. Nay sự thật rành rành, trẫm phải lấy lại công đạo cho hiền thần, sắc phong phó tướng là Trung Liệt Hầu, lập bia đá vinh danh sự hy sinh cao cả cho nước Nam chúng ta. Trấn Nam vương gia trước đó đã bị trẫm phán quyết lăng trì thị chúng, cứ y theo đó mà làm. Còn gia tộc họ Mạc, tịch biên toàn bộ tài sản. Chi họ chính liên quan trực tiếp tới Mạc Trường Thâm đều mang ra xử trảm. Các chi thứ khác của họ Mạc, nam thì sung quân, nữ thì làm nô tỳ, đời đời không được cho phép tham gia khoa cử.

Toàn triều chấn động, không ngờ Trấn Nam vương gia đạo mạo nho nhã, vì nước quên thân, lại là người đầy dã tâm và hiểm độc như thế. Đúng là không thể “trông mặt mà bắt hình dong”, hoàng thượng xử như vậy là đúng người đúng tội. Tính ra, ngôi cửu ngũ của bọn họ cũng đã rất nhân từ, vì nếu chiếu theo hình pháp của Đại Nam, tội như vậy ắt phải chịu mức án tru di cửu tộc rồi ấy chứ. Nhưng có một sự thật mà họ còn chưa biết rõ, đó là gian tình của vương gia và Lan Quý phi. Chuyện chẳng hay ho, đẹp mặt gì nên hắn không thể bố cáo thiên hạ, phải giữ lại thể diện cho chính mình, cho hoàng tộc mới được.

Quần thần nghiêm cẩn lắng nghe ý chỉ, trong lòng thầm phân tích tác phong hành sự của đế vương. Trong cương có nhu, trong vũ lực cũng có tình người. Hơn nữa, ngài còn mưu lược trong điều binh khiển tướng, văn võ song toàn, thế lực trong tay ngày càng lớn mạnh. Đám quan viên có tuổi, trước giờ chỉ cảm thấy hoàng đế là “ngựa non háu đá” lúc này cũng bắt đầu có cái nhìn khác, tự nhắc nhở bản thân nên biết thời biết thế, thuần phục hoàng quyền, nếu không muốn phải chuốc lấy khổ. Còn những nhân tuyển do chính Thừa Vĩ cất nhắc thì vui mừng khôn xiết. Họ có minh chủ tuyệt vời như vậy, là cam tâm tình nguyện phụng sự cho hoàng triều, giúp muôn dân được ấm áo no cơm, vì lý tưởng đó có chết cũng không từ nan.

Vở diễn đặc sắc cuối cùng đã hạ màn rất hoàn mỹ. Kẻ gây nên nghiệp chướng cũng đã nhận lãnh kết cục tương xứng, đúng như câu “lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát“. Trải qua lòng người sâu hiểm lọc lừa, Thừa Vĩ hắn lại càng trân trọng tiểu cô nương chính trực, tốt bụng như Trà Ngân. Mấy ngày qua hắn đã nhẫn nhịn đủ rồi. Giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, hắn cũng nên tìm nàng về bên cạnh hắn đi thôi.

Nghĩ về điều đó, lòng Thừa Vĩ nôn nao lạ kỳ, cảm xúc ấm áp càng dâng đầy trong tim hắn. Bất giác, khóe môi hắn cong cong ý cười, tâm mơ màng bóng dáng người mình yêu thương. Hắn đâu biết một nụ cười dịu dàng trong vô thức của mình, lại khiến biết bao tỳ nữ trong cung phải chao đảo. Hoàng đế trước nay chỉ toàn trưng ra nụ cười khinh miệt, không ngờ khi rũ bỏ hết những tàn độc, ngài ấy cười lại đẹp mắt đến thế. Các nàng thầm nghĩ, ai mà nhận được nụ cười chân thành thế này, chắc kiếp trước phải là người có công đức vô lượng lắm đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.