Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 89: Chương 89: Đối đầu cùng Minh Sát 2




Di Đinh đúng như Hà Lẫm nói người không giống người, quỷ không giống quỷ.

Vết tích gỉ sét của dây xích hằn sâu lên hai bên vai của cô ta, y phục toàn thân rách nát, nhuộm từng mảng máu lớn, đầu tóc rối tung bù xù, mất đi vẻ tươi đẹp trước đây, trên gương mặt vốn thanh lệ của cô ta đã bị tôi rạch một đường rất sâu, vì không có chăm sóc vết thương nên bị mưng mủ, lan khắp cả khuôn mặt. Toàn thân gầy như que củi, do bị giam tại địa lao, da dẻ vàng vọt lại thêm vài nếp nhăn.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta bị một đệ tử Ma giáo kéo lên. Một mùi thối khó chịu lan khắp nơi.

Tôi nhìn vào bụng trái của cô ta, vết máu còn đó, không ngờ nhiều ngày như vậy, vết thương tôi tặng cô ta cũng vẫn chưa lành. Chỉ có điều, kẻ đối đầu với tôi, đều không có kết cục tốt.

“Đây là Giáo chủ Lăng Nguyệt Giáo sao, sao lại ra nông nỗi này ?” Tôi ra vẻ kinh ngạc.

Cô ta ngẩng đôi mắt âm u, căm hận trừng tôi : “ ‘Bạch y Tu La’ ! Ta nói cho ngươi biết, ta có chết cũng không tha cho ngươi !”

Tôi tươi cười, “Di Đinh, hiện nay ngay cả bản thân ngươi cũng khó bảo toàn. Điều không nên nhất chính là sư phụ ngươi là Minh Sát. Chỉ với lí do này, ngươi có chết một ngàn lần cũng không đủ !”

Cô ta cười khổ một cái, biểu hiện trên gương mặt rất hung ác, “Ta đánh không lại ngươi. Cái gì ta cũng không sánh bằng ngươi. Lăng Nguyệt Giáo mà ta sáng lập, cũng là hắn gợi ý. Ta vốn nghĩ, võ công của hắn cao cường như vậy, cho dù ta đắc tội ngươi, hắn cũng sẽ bảo vệ ta, suy cho cùng, ta cũng từng là đồ đệ của hắn…”

Tôi cảm thấy như bị lửa giận thiêu đốt : “Ngươi nói cái gì ! Sáng lập Lăng Nguyệt Giáo, ngươi đối đầu với ta, đều là hắn gợi ý sao ?”

“Ta lừa ngươi làm gì” Cô ta liếc nhìn tôi.

Minh Sát ơi Minh Sát, trong hồ lô của ngươi đang chứa cái gì !

“Ngươi chẳng qua chỉ là một con cờ của hắn mà thôi” Tôi lạnh lùng nói, áp chế lửa giận, “Hiện tại, con cờ như ngươi đối với ta mà nói không có tác dụng gì, giam tại địa lao của giáo ta cũng uổng phí nơi đó”

“Ngươi muốn làm gì ?...” Cô ta hoảng sợ nhìn tôi.

“Làm việc ‘Bạch y Tu La’ nên làm” Tôi nhàn nhạt trả lời, không nhìn đến gương mặt méo mó của cô ta.

“Hà Lẫm” Tôi phân phó Hà Lẫm bên cạnh, “Chặt đứt tay chân của ả cho ta”

“Ngươi không thể làm như vậy !” Cô ta đột nhiên phát điên hét lên, “Ta chịu khổ đủ rồi ! Mộ Thiên Vẫn ! Mộ Thiên Vẫn !”

“Giáo chủ…nhất định phải làm như vậy sao ?” Hà Lẫm dè dặt hỏi tôi, có chút không nhẫn tâm quay mặt đi.

“Hà Lẫm, khi nào thì ngươi trở nên mềm lòng như vậy ?” Tôi mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn lão.

“Dạ, Giáo chủ” Hà Lẫm rút kiếm của lão ra, từ từ tiến lại gần Di Đinh đang nằm trên mặt đất.

“Mộ Thiên Vẫn ! Mộ Thiên Vẫn ! Ta phải giết ngươi !” Di Đinh vùng vẫy từ dưới đất đứng lên, xông về phía tôi ! Nhưng cô ta hiện tại chỉ là một kẻ điên.

“Mộ Thiên Vẫn…tha cho ta đi…” Cô ta bắt đầu khóc. Nhưng tôi vẫn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

“Hà Lẫm ! Ngươi còn chần chừ gì nữa !”

Hà Lẫm hạ quyết tâm, vung kiếm trong tay lên, tiếp theo, sau khi Di Đinh thét lên một tiếng, trên mặt đất tràn ngập máu tươi.

Lại một nhát, một nhát, một nhát. Máu vẫn bắn ra, nhuộm đỏ cả y phục của Hà Lẫm.

“Giáo chủ, tứ chi chặt ra phải làm sao ?” Có đệ tử Ma giáo hỏi.

“Đem đi cho chó ăn” Tôi nhẹ nhàng nói, đơn giản như đang nói chuyện vụn vặt nào đó. “Còn người này, “ Tôi liếc nhìn Di Đinh nằm trong vũng máu trên mặt đất, “Đem cô ta đến Huyền Minh Giáo cho ta”

Trong âm thanh của dây xích, Di Đinh bị kéo đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.