Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 39: Chương 39: Hôn lễ giữa Mộ Dung Sở và Lệnh Thục Thiên 2




Tôi cả đêm không ngủ, mở to mắt đón bình minh.

Người nghênh thân của Mộ Dung gia đã đến, tôi quét mắt khắp Tụy Linh Cung, cửa lớn đóng kín, nhìn vào cứ như không xảy ra chuyện gì. Nhưng nào ai biết được bên trong máu chảy thành sông, thi thể chất đống. Trải qua một đêm vết máu đã đông cứng lại, màu sắc cũng đã mờ nhạt hơn . Mùi máu truyền trong gió so với tối qua cũng nhạt hơn nhiều, nhưng cũng có mùi vị khó ngửi như vậy.

Từ xa dường như có tiếng động. Tôi nheo mắt nhìn, ra là đoàn người nghênh thân của Mộ Dung gia đã tới. Không có thổi kèn đánh trống, dĩ nhiên là họ không muốn gây ra những tiếng động không cần thiết. Sợ ai ? Sợ tôi sao, sợ “Bạch y Tu La” sao. Tôi nhếch mép trào phúng nhìn đoàn người đó. Ta muốn động thủ thì đã động thủ từ sớm rồi, muốn nghênh thân sao ? Các ngươi chỉ đến đón thi thể mà thôi !

Mộ Dung Sở cưỡi một con hắc mã từ từ đi tới, phía sau còn có một chiếc kiệu hoa màu đỏ. Vài kiệu phu mặc y phục đỏ đang nâng kiệu. Mộ Dung Sở hoàn toàn không mặc áo tân lang, mà mặc bộ thường phục màu xám nhạt.

Không bao lâu, bọn họ đã tới trước cửa Tụy Linh Cung. Mộ Dung Sở nhìn cửa lớn đóng kín hoàn toàn không có bất kì vật trang trí hay hỉ khánh gì, khẽ cau mày.

“Nhị công tử, Tụy Linh Cung sao lại đóng cửa như vậy, thậm chí cửa lớn ngay cả treo vải đỏ cũng không có, đây không phải là coi thường Mộ Dung Sơn trang chúng ta sao !” Một người tùy tùng nói, “Lệnh Thục Thiên này làm gì vậy ! Còn bắt chúng ta đợi đến bao giờ ?”

Mộ Dung Sở không nói gì cả, chỉ là thần sắc khẽ biến. Y nghiêng đầu nói với người đó : “Ngươi có ngửi thấy mùi gì không ?”

Người đó ngửi : “Hình như có một chút mùi…”

Mộ Dung Sở lập tức phân phó : “Ngươi mau chóng về Mộ Dung Sơn trang mời cha đến đây !” Y nhìn cửa lớn đóng kín nói : “Đó là…mùi của máu…”

Người đó dường như biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, thúc ngựa về phía Mộ Dung Sơn trang.

Mộ Dung Sở ngồi trên ngựa không nhúc nhích, y thậm chí không dùng khinh công để bay lên nóc để xem bên trong Tụy Linh Cung như thế nào. Có lẽ y không cần xem cũng biết, có lẽ không dám đi xem.

Mấy người kiệu phu hạ kiệu xuống, ngồi trên mặt đất.

Tôi ngồi dựa vào cành cây, Nhìn khuôn mặt nghiêng của Mộ Dung Sở. Y vẫn đẹp như vậy, không thay đổi chút nào. Thậm chí ngay cả cau mày hay thở dài cũng đều kinh động lòng người như vậy. Nhưng tôi đã không còn biết yêu thương người khác nữa. Chỉ sợ y thật sự là Lăng Sở.

Sự tồn tại của tôi, nói theo lời của Minh Sát là để lật đổ võ lâm.

“Nha đầu ngươi biết không ? Sự tồn tại của ta và ngươi đều giống nhau. Chúng ta sống là để lật đổ võ lâm. Giống như ta mười năm trước, mười năm sau là ngươi. Ta không thể không nói, ngươi giỏi hơn ta nhiều lắm, ngươi dường như luôn có cá tính lạnh lùng như vậy, chưa từng thay đổi, mà ta đã thay đổi rất nhiều, mềm lòng hơn rất nhiều. Bây giờ ta mới biết, chúng ta không thể mềm lòng được”

Tôi ngóng nhìn ánh dương, tuy rằng chói mắt, nhưng lại ấm áp. Nó sưởi ấm thế giới này, nhưng thế giới lại không sưởi ấm con người.

Tiếng móng ngựa “cộc cộc” từ xa truyền đến. Tôi quay đầu nhìn Mộ Dung Lệnh vung roi thúc ngựa dẫn đầu đi tới. Phía sau là nam tử xa lạ đứng sau lưng hắn trong Đại hội võ lâm lần trước và một người nhìn vào có vẻ nhỏ tuổi nhưng vẻ thành thục trên gương mặt lại không xứng với tuổi tác chút nào. Theo sau ba người là tùy tùng của Mộ Dung Sơn trang và một vài tân khách tham gia hôn lễ.

“Cha !” Mộ Dung Sở nhìn thấy Mộ Dung Lệnh liền kêu lên. Mộ Dung Lệnh gật đầu : “Sở nhi, mọi chuyện gì vậy ?”

“Cha, Tụy Linh Cung tới bây giờ vẫn đóng kín cửa lớn, nhưng trong gió lại truyền đến mùi máu như có như không, cha….”

Mộ Dung Lệnh phất tay xuống ngựa, Mộ Dung Sở và những người khác cũng xuống ngựa. Mộ Dung Lệnh nhìn cửa lớn : “Nó được khóa trái bên trong, chắc là người Tụy Linh Cung khóa. Thiện nhi !”

“Cha !” Nam hài nhỏ tuổi đáp lời “Thiện nhi, dùng kiếm của con lách vào chốt cửa mở cửa ra !”

Mộ Dung Thiện gật đầu, rút thanh kiếm tùy thân chém vào sắt như chém bùn. Tôi đánh giá thanh kiếm, đích thật là kiếm tốt, nhưng nếu so sánh với Huyền Minh kiếm, thì vẫn không sánh bằng. Y đem kiếm lách vào chốt cửa, dùng hết sức mở ổ khóa bên trong ra. Một người tùy tùng phía trước mở cửa ra, rất nhiều người đều không khống chế được mà nôn ọe.

Cả Tụy Linh Cung biến thành một địa ngục chết chóc, những vệt máu đã đông cứng phân nửa tràn lan khắp nơi trong cung. Cây cối ngã đổ lộn xộn, trên mặt đất ngổn ngang rất nhiều thi thể trừng to mắt. Cửa bị phá bung ra, Tụy Linh Cung đầy rẫy mùi máu tanh tưởi hiển hiện trước mắt tất cả mọi người. Trong không khí tràn ngập mùi máu. Ngay cả sắc mặt Mộ Dung Lệnh cũng thay đổi.

“Đi…đi xem Lệnh Thục Thiên…”Mộ Dung Lệnh thở ra một hơi, nói với Mộ Dung Thiện ở bên cạnh.

Mộ Dung Thiện gật đầu, y vận dụng nội lực đẩy mùi máu và mùi thi thể ra ngoài, đi vào Tụy Linh Cung thi thể ngổn ngang. Không bao lâu, y kéo ra hai cái xác đã đông cứng. Một người là Lệnh Thục Thiên, một người là Giai Nhi. Mọi người đều xôn xao.

“Cha, nha hoàn này được phát hiện bên cạnh Tụy Linh Cung, mà trên thân thể Lệnh cung chủ không có vết thương”

Mọi người liên tục tiến lên phái trước. Chỉ nhìn thấy vết thương trên đầu Giai Nhi đều thở dài lắc đầu.

“Thật kì lạ, trên thân thể Lệnh Cung chủ sao lại không có vết thương chứ ?”

Mộ Dung Lệnh ngẩng đầu nhìn trên đầu Lệnh Thục Thiên, cẩn thận xem xét “Thiện nhi, Con xem trên bức tường bên cạnh Lệnh Cung chủ có một vật giống như ngân châm hay không”

Mộ Dung Thiện rất nhanh đã quay trở lại “Cha, trên tường tìm được vật này” Mộ Dung Thiện đem ngân chêm có vết máu trong tay đưa cho hắn. Màu máu đỏ đen dính chặt trên ngân châm khiến những người ở đó không hẹn mà cùng hít một ngụm khí.

“Là dùng ngân châm xuyên qua thái dương của Lệnh Thục Thiên…” Mộ Dung Lệnh thở dài. Cho mọi người xem hai điểm máu nhỏ trên đầu Lệnh Thục Thiên.

Một vị lão giả thở dài vươn tay vuốt đôi mắt đang trừng to của Lệnh Thục Thiên và Giai Nhi, nhưng lại vuốt không được. Trước lúc chết họ đã dùng sức để trừng to mắt, các cơ đều đã đông cứng lại.

Một đám người đều thở dài “Lệnh Cung chủ đúng là chết không nhắm mắt a, trên giang hồ sao lại xảy ra chuyện khiến người ta nghe mà kinh hãi như vậy. Người của Tụy Linh Cung chỉ trong một đêm đã bị giết sạch một cách dã man…”

“Cha ! Chắc chắn là “Bạch y Tu La làm !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.